Chương 9: Chap 8: No fear, no Ben, As far as standing before love

(nhạc: kamen rider kuuga!)

Trên con đường của thành phố London, những cảnh sát và xe cứu thương đã tụ tập tại hiện trường. Một số thì điều tra, số khác thì vận chuyển và chữa trị những người bị thương. Nhiều Cleric, Druid, và Paladin có mặt tại đấy để lo liệu thương vong. Những Druid thì mặc đồ có trang sức lông thú, còn Cleric và Paladin thì đang mặc bộ giáp kim loại để sẵn sàng tham chiến bất cứ khi nào cần.

“Nhà thờ đã không thể hồi sinh được cậu ta… cả những nạn nhân của tên Monster đó.”

“Lý nào…”

Một người đàn ông Dwarf râu ria rậm rạp trong bộ đồ cảnh sát đang nhíu mày quan sát. Bên cạnh ông là Allan đã không còn giáp, thương tích trên người cậu thì đã được những nhân viên y tế chữa trị hoàn toàn.

“…Lẽ nào thần linh đã bỏ rơi anh ta?” Allan bàng hoàng khi nghe tình trạng của vị cảnh sát viên. ”… Cả chú Reg nữa…”

“Không đâu, anh ta đã từng được vực dậy một lần nữa sau khi bảo vệ một đứa trẻ khỏi tai nạn giao thông. Còn Mr Regnall là một quý ông thân thiện, người cha của rất nhiều đứa trẻ nữa.” vị cảnh sát Dwarf vỗ nhẹ vai Allan. “Thần linh đã luôn ban cho chúng ta cơ hội sống tiếp rồi, không thể trách ngài ấy. Chắc chắn có uẩn khuất nào đó.”

“Người chết có thể hồi sinh sao?” Yona tò mò trước điều xa lạ đó.

“Bình thường thì có thể.” Vị cảnh sát viên nhìn cô bé cao hơn mình một cái đầu rồi nhìn sang những nhân viên chữa trị. ”Rất nhiều con người đã gục ngã, và những con người tận tụy theo ý thần Gruumsh đã giúp họ trở về. Nhưng lần này có lẽ không được như vậy…”

“…” Yona cúi gằm mặt xuống, vai run lên bần bật và đượm nước mắt.

“…Nếu không phải tại tôi, anh ta đã không phải bị mất mạng oan uổng thế này…” Allan nhắm mắt, môi mím chặt lại trong day dứt. Lòng cậu thắt chặt lại khi thấy bản thân mình là lỗi của vụ này.

“Đừng tự trách mình, anh ấy đã làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát, và điều đó đáng được tôn trọng. Ngoài ra, có thể kẻ đã trao sức mạnh cho tên tội phạm, một Spellcaster hùng mạnh, hoặc thật sự là một vị thần. Chính kẻ đó mới là thứ đáng bị trừng phạt!” Một nụ cười nhẹ đầy cảm thông hiện lên trên khuôn mặt nghiệm nghị của vị cảnh sát Dwarf thiếu tấc, tay vỗ nhẹ lưng Allan. “Và cảm ơn vì đã tiếc thương cấp dưới của tôi.”

“ALLAN, YONA!” Elina vội vã chạy lại đến hai anh em họ. Cô chống tay vào gối mà thở hổn hển sau khi chạy một quãng đường không ngắn.

“Mama!” Yona kêu lên mừng rỡ không khác đứa trẻ gặp lại bố mẹ sau một ngày dài.

“Mẹ thì không sao, còn hai đứa?” nữ tiến sĩ tóc bạch kim nhìn cả hai mà lo lắng hiện trên khuôn mặt.

“Ah…” Allan thấy thế mà giật mình, biểu cảm bối rối và cười gượng gạo.” Ổ-ổn cả, em và Yona chỉ vô tình đi ngang qua thôi.”

“Eh?” Yona tròn mắt nhìn sang anh trai mình một cách khó hiểu.

“Vậy sao…” Elina thở một lúc lấy lại hơi, cô quàng cổ cả hai mà ôm chầm, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Allan và Yona bình an vô sự. ”May quá… nghe có Monster tấn công ngay khu vực này làm mẹ hết cả hồn… thật tốt khi cả hai đứa đều bình an…”

“Anh Allan…” Yona đẩy nhẹ Elina ra rồi lắc đầu.” Không phải như anh ấy nói đâu, mama!”

“Ý con là sao?” Elina chớp mắt vài cái khi nghe điều đó.

“Y-Yona!” Allan tính lên tiếng phản bác, song lại chưa kịp nghĩ cần nói gì.

“Quái vật đã tấn công anh Allan, bọn con đã cùng chiến đấu và hạ gục nó.” Cô bé robot đính chính lại sự việc cùng đôi mắt u buồn.”Và anh Allan… đã bị thương rất nhiều…”

“…Sao cậu lại nói khác thế?”

Nữ tiến sĩ nhìn Allan một cách khó hiểu. Chàng trai tóc nâu không biết nói gì mà ôm mặt trong im lặng. Xem chừng Allan đã tính giấu nhẹm điều đó, chỉ vì không muốn ai đó phải buồn phiền thêm vì cậu.

“…Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu điều đó khiến cậu khó chịu thì đừng nên giữ trong lòng.” Elina đặt tay lên hai vai Allan, giọng nói nhẹ nhàng như muốn xoa dịu nỗi đau phía sau đôi mắt chàng trai đó. ”Chúng ta đã là người nhà cả rồi, hãy để tôi giúp cậu bằng bất cứ thứ gi có thể.”

“…” Nghe tới đây, cổ họng cậu trở nên nghẹn ngào, đôi mắt thì nhạt nhòa trong dòng lệ, và rồi tiếng khóc đã cất thành tiếng. ”…Tại em… tại em mà chú Reg và vị cảnh sát bị Monster hại!”

“Nào nào…” Elina để khuôn mặt Allan tựa vào vai mình, cô ôm lấy chàng trai mà vỗ về.

“Đừng lo, anh Allan, em và mama sẽ không bỏ anh lại đâu!”

Yona ôm chầm lấy tấm lưng rộng của Allan mà ủi an. Hơi ấm của cô bé robot và Elina như ánh dương ấm áp xua tan giá băng trong lòng Allan. Trái tim vụn vỡ của Allan từng chút một được hàn gắn lại nhờ tình thân của họ. Kể cả đã lành lặn, nó sẽ mãi là một vết sẹo - một nỗi mất mát không phai giờ phai.

“Well, chỗ cậu bị phá không ít, để bọn tôi tìm chỗ qua đêm tạm. Nhân viên xây dựng sẽ dàn xếp lại chung cư và nơi này.” Sau một lúc đợi gia đình Allan bình tâm lại, vị cảnh sát Dwarf mới bước đến mà ngỏ ý. Trong tay ông là ba lon nước giải khát.

“Cảm ơn lòng tốt ấy, quý ngài cảnh sát.” Elina mỉm cười khi nhận lon nước.

“Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm cho hai vị anh hùng trẻ tuổi.” Vị cảnh sát mỉm cười cảm thông khi đưa lon nước cho hai anh em Allan.

“Sẽ thật tốt nếu không ai phải bị mất mạng vì kẻ xấu ấy…” Yona nhận lấy rồi mắt nhìn chằm chằm lon nước có chút buồn bã.

“Đừng nuối tiếc với điều không thể thay đổi, bé con.” Vị cảnh sát Dwarf cười nhăn răng. Ông giơ bắp tay lên mà gồng, thớ cơ căng phồng khiến tay áo như dính chặt vào cánh tay. “Hãy nhìn vào hiện tại, để chuẩn bị và hướng đến ngày mai!”

“V-vâng, cháu hiểu rồi!” Yona đáp ngập ngừng giây lát. Lời nói truyền cảm và hành động trông kỳ lạ có phần đe dọa của viên cảnh sát vừa thuyết phục, song cũng khiến cô bé robot khá bối rối.

“…Tôi không rành về Hunter lẫn Guardian.” Nhận lon nước, Allan khui nó rồi nói vớig đôi mắt đã khô lại, trong con ngươi của cậu như ánh lên ngọn lửa. “Vậy nên, xin hãy giúp tôi dùng được hết sức mạnh này để bảo vệ nhiều người nhất có thể!”

“…Vậy là cậu đã hạ quyết tâm rồi sao?” vị cảnh sát Dwarf ngừng cười, ông nhìn vào đôi mắt Allan như đang nhìn một ngọn đuốc rực sáng.

“Đó không phải là thứ nên nhất thời lựa chọn đâu. Tốt hơn hết là hãy nghỉ ngơi, dành thời gian tĩnh tâm lại.” Elina đặt tay lên vai Allan, cô không khỏi lo lắng vì sự bình ổn trong suy nghĩ của cậu ta lúc này.

“Xin đừng lo quá, chị Elina.” Allan chạm vào bàn tay mỏng manh của Elina và gật đầu nhẹ đáp lại. “Đây là điều em đã mong muốn từ lâu rồi, chỉ là… đây là lúc thích hợp nhất.”

“... Liệu có ổn không? Anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm như lần này mất!” Yona đi lại nắm lấy bàn tay giữ lon nước của Allan.

“… Vị cảnh sát đã ráng bảo vệ sự an toàn của anh cho đến phút cuối.” Chàng trai khui lon nước, đôi mắt chợp nhẹ lại, cậu hít một hơi thật sâu và kể suy nghĩ thầm kín của bản thân. “ Thêm nữa, anh muốn kế thừa lòng dũng cảm mà một ân nhân đã từng cứu anh, cũng như giúp phần việc dang dở mà giờ đây vị cảnh sát dũng cảm ấy đã không thể. Bởi sức mạnh to lớn đi đôi với trách nhiệm lớn lao!”

“Tôi hiểu rồi.” Vị cảnh sát Dwarf gật gù mà cười nhẹ rồi đưa một mảnh giấy có ghi số điện thoại. ”Hãy nghỉ ngơi thật tốt tối nay đi, mai sẽ là một ngày dài cho cậu đấy, người sẽ thành Guardian.”

“Vâng!”

Allan nhận lấy tờ giấy, cùng nụ cười đầy quyết tâm. Có thể phía trước còn nhiều chông gai và thử thách, nhưng Allan biết rằng mình không cô đơn. Elina và Yona luôn ở bên, sẵn sàng nâng đỡ và cùng cậu bước tiếp. Họ là điểm tựa vững chắc cho Allan vượt qua những cơn sóng dữ.

--- Cùng lúc đó, tại Astral Plane---

Bầu trời đêm vô tận được tô điểm bởi những tinh tú muôn hình vạn trạn. Chúng tạo nên một bức tranh trừu tượng to lớn giữa khoảng không mênh mông đen tuyền. Dưới vòm trời đó, một mảnh đất cằn cỗi xám ngắt cô độc, một người đàn ông Orc đang đứng tại đó. Gã mặc bộ giáp sắt đen như không gian xung quanh, thế nhưng một con mắt duy nhất trên mặt hắn ngước lên trời lại sáng như một vì sao.

Crack

“Haiz…”

Gã Orc đó thở dài khi bầu trời xuất hiện vết nứt như tấm kính thủy tinh. Con mắt duy nhất của gã sáng lên, nối liện lại những phần bị nứt ấy, và rồi bầu trời sao lại nguyên vẹn lần nữa. Kể cả thế, những vết nứt lớn nhỏ khắp nơi cứ xuất hiện mà khiến gã không khỏi mệt mỏi. Không phải cơ thể, mà là tinh thần.

“Anh đã ở đây suốt một tháng rồi đấy, L- ah, Gruumsh.”

Một người phụ nữ đeo mặt nạ với một chiếc áo choàng đen trùm kín mít đi đến. Giọng nói tuy bị bịt lại bởi mặt nạ, song không che được sự thanh thót của cô. Phía dưới lớp trùm đầu đen có hở một chút mái tóc trắng tựa như tuyết của vùng phương bắc.

“Anh lúc này là Gruumsh One Eye, người bảo hộ cho thế giới này. Và đây là trách nhiệm của anh.” Gruumsh ngước nhìn bầu trời, ánh mắt không giấu được sự lo âu. ”Các lớp màng bảo vệ thực tại liên tục rạn nứt, nó đã nhanh và nhiều đến mức các phân thân cũng không thể kham nổi.”

“Xem ra em đã đúng khi đến đây thăm anh.”

Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng hơn, cô lấy ra một cây sáo ocarina màu xanh lam của ngọc. Phần miệng mặt nạ mở ra, để cô thổi vào giai điệu vào cây sáo mà tạo sinh khí cho không gian cô độc. Một khúc nhạc trong bầu không khí lặng thinh như thể đem lại màu sắc như bầu trời được lắp đầy những vì sao.

“Lại phải làm phiền em rồi…” Gruumsh thở dài, song lại nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt bặm trợn.

“Đã là gia đình thì giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên mà.” Cô gái mỉm cười thân tình đáp lại, ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ cô hướng người đàn ông Orc kia đầy âu yếm.”Tình yêu của em dành cho anh lớn như thiên thần yêu chúa mà. Em đâu thể nhẫn tâm để anh cô đơn được chứ.”

“…Cảm ơn em, tình yêu của anh.”

Người đàn ông giáp đen ấy đi lại, tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy người vợ của mình. Sự hiện diện của cô đã xua tan mọi căng thẳng và gánh nặng đè lên đôi vai rắn rỏi ấy. Có cô bên cạnh, Gruumsh thấy không gian Astral Plane vốn u ám và lạnh lẽo lại trở nên tràn ngập ánh sáng và sự ấm áp. Cô chính là người có thể đem lại sự thanh thảnh đến cho anh ta.

“Hiện tại, anh đã nghĩ đến nguyên nhân lẫn phương pháp cho vấn đề hiện tại chưa?”sau một lúc ôm nhau, cô gái mới bắt đầu cất tiếng.

“Sẽ cần rất nhiều Raw Magic để duy trì các lớp kết giới này không bị vỡ vụn. Và kẻ làm được cũng không phải bình thường.” Gruumsh ngước lên trời đầy sao, ánh mắt nhìn rõ từng vết nứt một. “Anh dự định sẽ đi tìm và tiêu diệt kẻ đang âm mưu đe dọa thế giới này, thế giới mà Cosmo, Albus, và anh Alex đã giao phó lại cho anh.”

“Hãy cẩn thận, người có thể làm được điều đó không phải kẻ đơn giản đâu.” Cô gái thổi cây sáo một lúc, đất đá xuất hiện giữa hư vô. Chúng bay lên bầu trời và kết nối lại những vết nứt trên lớp màng kết giới. ”Sẽ tốt hơn nếu chúng ta bàn bạc cùng mọi người và lập một kế hoạch tỉ mỉ.”

“…Em nói phải.” Gruumsh gật đầu, con ngươi của anh ta lóe sáng lên, giọng nói trở nên kiên định hơn. “Sau hai thập kỉ hòa bình, đã đến lúc triệu tập Sabata và Vengeance League rồi!”

“Cũng đã lâu rồi, gia đình chúng ta cùng nhau hợp lực lại vì vấn đề lớn nhỉ?” Cô gái ngước mắt lên các vì sao, đôi tay nắm lại nhau mà thì thầm lời nguyện cầu. “Mong Albus và Alex sẽ dõi theo cuộc hành trình sắp đến của chúng ta.”

--- Hôm sau, tại nhà Joker, Noble Park, Australia---

“Jokeeer ~♪.”

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Joker đứng sững sờ trước cánh cửa. Ánh mắt cậu xoáy mạnh vào cô gái lạ mặt. Mái tóc nâu xõa ngang vai, đôi tai thú ve vẩy trên đầu, cùng chiếc đuôi chó ngoe nguẩy phía sau lưng - những đặc điểm của một Beastfolk. Nhưng hết thảy, hình xăm màu trắng nổi bật hằn trên da cổ và vai cô ta khiến Joker chú ý hơn.

”Chút nữa cậu có rảnh không?” Cô gái đó mỉm cười quá rạng rỡ. Joker nhéo mắt lại, ngón tay chỉ vào đối phương chực chờ khai hỏa.

“Cô là ai?” Ba từ ngắn gọn cùng đôi mắt sắc lẹm. Bản năng săn mồi của cậu đẩy lên cao trước sự xuất hiện của kẻ lạ mặt này.

*Chú thích:

No fear, no Ben, As far as standing before love: không sợ hãi, không có Ben, luôn đứng lên vì tình yêu. Lời nhạc Kuuga kết hợp meme Spiderman

Cleric, Druid: tu sĩ

Paladin: hiệp sĩ

Astral Plane: thế giới tinh tú, hành lang giữa các thế giới

One Eye: một mắt/độc nhãn

Vengeance League: liên minh báo thù