Chương 5: Chap 4: Một bước tiến

(nhạc: The Cranberries - Dreams )

Đặt chân đến CBD, ánh đèn đường sáng rạng như ban ngày. Người người vẫn tấp nập trên con phố hoặc trong những cửa tiệm dù mặt trăng vẫn treo giữa trời đêm. Tại trung tâm của khu phố, một vòng tròn kim loại khổng lồ được dựng đứng. Ở giữa nó được lấp đầy ánh sáng Raw Magic xanh lam rực rỡ, bao quanh vòng tròn là đó là vầng hào quang với những ký tự ma thuật. Đặt chân trước cổng trạm soát vé, luồng gió mạnh ập vào Joker và Jarek khi vòng tròn rực sáng lên. Giây tiếp theo, vô số nhóm người bước ra từ bên trong vòng tròn.

“Vậy đây là Portal sao?” Jarek ngẩn ngơ ngước nhìn khung cảnh trước giờ chưa từng thấy.

“Phải.” Joker đưa hộ chiếu của bản thân và người đồng hành cho người soát vé. “Phương tiện này đã giúp con nguời biến cả hệ mặt trời thành nơi sinh sống từ hơn thập kỉ trước.”

“Khoan, con người chinh phục được hệ mặt trời rồi á!” Jarek tròn mắt và há hốc mồm khi nghe điều đó.

“…Cô chui rúc ở lõi Earth à?” chàng trai tóc đen liếc nhìn với sự quan ngại. “Mà cô có tiền chứ?”

“Nhiêu đây đủ không?”

Cô nàng tóc vàng giơ hai bàn tay ra. Một bên tay cầm vài thỏi vàng, tay còn lại cầm viên kim cương 10 carat. Cả Joker và người đàn ông kiểm tra hộ chiếu cũng phải ngơ ngác giây lát.

“…Xong việc cô trả sau vậy.”

Joker thở dài rồi lấy điện thoại ra, cậu đặt nó máy quét trên bàn để trả tiền nhận vé. Sau đó cả hai người họ nhận lại hộ chiếu đã được đóng dấu rồi đi qua cổng kiểm tra hành lý. Chỉ mất 5 phút để cả hai được phép đi đến trước Portal mà không gặp bất trắc gì. Khi bước qua cổng, ánh sáng lấp đầy đôi mắt cả hai rồi lặng đi. Phía bên kia Portal, thành phố Bloemfontein - thủ đô của phía nam Africa đã hiện ra trước mắt. Nơi đây cũng đầy những tòa nhà cao tầng cùng những con phố sầm uất bất chấp trời hãy còn tối. Mặc nhiên, đây không phải là nơi mà Jarek tìm đến. Sau khi Joker hoàn thành thủ tục nhập cảnh, Jarek lập tức tung cánh lên bầu trời và xách chàng trai bay khỏi thành phố.

“…Lạnh thật.” Bay một lúc sau, hai hàm răng Joker gõ vào nhau cầm cập. Sau khi trải qua sa mạc nóng bỏng, cậu đã quên rằng buổi tối ở Africa có nhiệt độ thấp ngang tủ lạnh!

“Mặc vô nè ~.” Jarek vội choàng thêm cho chàng trai một cái áo khoác.

“Bao nhiêu nơi chúng ta sẽ cần băng qua vậy?” Joker ráng mặc cái áo khoác trong khi đang bị ôm hông giữa không trung.

“Khoảng năm nơi.” Cô nàng tóc vàng mọc ra mớ dây leo ở hông. Chúng làm thành xích đu và dây thắt an toàn cho Joker.

“Chính xác thì nơi đó bị gì và tôi phải làm gì vậy?” Chàng trai mặc chiếc áo khoác rồi cài zip lại một cách thuận tiện hơn nãy giờ.

“Tới nơi đó và cậu sẽ biết ngay thôi.”

Jarek nói lời trấn an. Cả hai mất hơn nửa tiếng dài đằng đẵng trên bầu trời và rồi đáp xuống một ngôi làng nhỏ với những túp lều thô sơ. Nhìn vao bên trong lều, những người dân làng gầy gò như da bọc xương đều đang chìm trong giấc ngủ. Jarek đánh thức họ cũng như nhờ Joker chuẩn bị đồ ăn thức uống. Không ít trong số họ có những triệu chứng bệnh khác nhau, từ sốt, đau đầu, vàng da, đau bụng. Chứng kiến tình trạng của những người gặp nạn ấy, nó vừa cho cậu cảm thấy ghê tởm bởi khung cảnh những con người đang chết dần, mùi hôi thối của bệnh tật, chất thải, chết chóc. Theo sau cảm giác kinh tởm ấy là một cảm giác quặn đau trong lòng ngực cậu. Những căn bệnh chỉ từng nghe nói tới, giờ đây cậu phải thấy trực tiếp những nhân chứng sống ấy đang phải khổ sở.

Lúc này đây, người đói khát thì được thức ăn và nước uống từ Joker, người đau ốm thì nhận được thang thuốc từ Jarek. Người dân làng nói bằng thứ tiếng Joker không hiểu được, cậu chỉ có thể dùng trình duyệt Google dịch để hiểu được sơ rằng họ nói lời biết ơn. Jarek thì mặc nhiên lại không gặp vấn đề giao tiếp nào cả. Cô ấy có thể nói chuyện một cách rất niềm nở với người dân. Không ít trong số họ quỳ rạp xuống như đứng trước thần thánh. Nhìn vào khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhõm của họ, Joker mới cảm thấy quả tạ trong lòng ngực mình được nhẹ đi.

Sau khi đưa lương khô, nước uống và thang thuốc, Jarek chỉ đường cho những nguồi dân làng đến thành phố để tìm sự giúp đỡ tốt hơn. Kể cả vậy thì họ từ chối, bởi lẽ không thể rời xa mảnh đất của tổ tiên. Cô gái với tóc vàng mím chặt môi, mắt chợp nhẹ lại. Cô không khỏi chua xót khi người dân làng lại chọn điều khó khăn đó hơn là mạng sống của họ. Jarek miễn cưỡng để lại những chiếc xe, quạt, tủ lạnh, bếp điện từ và dụng cụ nấu ăn có thể chạy bằng năng lượng mặt trời cho họ rồi rời đi cùng Joker bằng đôi cánh của cô.

“… Cô tạo được cả thực vật lẫn biến thành động vật, sao không tạo sữa, trái cây, trứng, mật ong và ngũ cốc?” Joker thắc mắc khi ngồi trên chiếc xích đu bằng dây leo.

“Tôi có thể tạo ra các bộ phận sinh vật hữu cơ, song không thể tạo số lượng nhiều được như cách cậu làm được lượng lớn nước và ramen.” Jarek cười trừ để che lâp đi biểu cảm u ám, tay chỉ vào mái tóc dài óng ả của cô. ”Số năng lượng và tài nguyên hữu cơ dư khi nạp được, tôi tích trữ chúng lại thành độ dài của tóc.”

“Nó giải thích sao cô cũng suýt chết khô lúc ở trong mơ và tóc thì ngắn hơn hiện tại.” chàng trai lấy điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ lên rồi đưa cho Jarek. ”Còn những nơi nào chúng ta sẽ cần đến, đánh dấu giùm tôi?”

“Um…” Cô gái cầm điện thoại quan sát giây lát rồi nhấn vào từng nơi một trên bản đồ của phía nam Africa. Sau vài phút, cô trả lại điện thoại cho Joker. “Cậu định làm gì thế?”

“Tôi gửi mail báo với chính quyền của nơi này và Australia rồi, họ sẽ sớm cử người trợ giúp.” Joker bấm điện thoại giây lát rồi cất đi. “Lúc này, hãy giúp chủ của những cơn ác mộng được dịu đi nỗi đau của bệnh tật và đói khát. Để họ đủ sức đợi sự trợ giúp tốt hơn.”

“ …Cảm ơn nhé J, Không có cậu, có lẽ tôi sẽ khó mà cứu được họ.” Jarek nói với giọng run run. Cô lau đi giọt nước từ khóe mắt rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm. ”Có lẽ việc cậu đến Dream sa mạc là vì chủ nhân của nó tìm kiếm người như cậu.”

“Tôi chỉ làm mọi thứ trong khả năng mà, cũng như trả lại sự giúp đỡ nhận được từ cô.” Joker hít thở sâu để ráng giữ sự tỉnh táo. Cậu ngước lên hướng ánh nhìn về phía cô gái. ”Vì lý gì mà cô cố gắng giúp họ đến thế? Bất chấp họ đi ngược lại với ý tốt của cô?”

“Nhìn những người nỗ lực được đền đáp, người khó khăn được hưởng phúc thì tốt hơn là ngược lại mà, phải chứ?” cô gái cúi mặt xuống nhìn Joker đáp.

“Trừ mấy kẻ xấu và gây hại xung quanh.” Chàng trai nhún vai đáp với khóe miệng hơi nhếch lên. “Mấy kẻ đó chịu phạt thì bao hài luôn.”

“Cũng phải.” Jarek ngước mắt lên nhìn ánh trăng đêm dịu nhẹ với vẻ xa xăm. ”Có thể thấy những con người cố gắng sống tốt đến gần với giấc mơ của họ hơn là nguyện ước của tôi.”

“Ra vậy…”

Joker nghe vậy thì chợp nhẹ mắt lại. Trong vài giây lặng im, chàng trai tóc đen xâu chuỗi lại những biểu hiện từ Jarek. Khi nhớ đến cái cách cô ấy hét lên hoảng hốt khoảng khắc thấy cậu bị quái vật giết, mừng rỡ khi biết cậu còn sống, sự nhiệt tình lúc chỉ dạy cách khai phá sức mạnh, và gần như sắp khóc tới nơi khi thấy những người dân làng đang phải khổ sở. Dù vẫn không biết nhiều về con người bí ẩn này, nhưng ít nhất lúc này, Joker tin rằng cô Jarek không phải người xấu.

“Vậy J có ước mơ, hoài bão, hay mục tiêu nào không?” Jarek cúi xuống cùng nụ cười hào hứng.

“… Dịp nào đó tôi sẽ kể.”

Joker chớp mắt vài cái, cậu không từ chối lẫn nhận lời. Hai người họ tiếp tục hành trình đêm dài tại phía nam Africa lạnh lẽo và khô khốc ấy. Để thuyên giảm đi sự khổ sở của những con người không may tại nơi này.

--- Hai ngày sau, buổi sáng tại nhà của Joker, Noble Park, Australia---

“ …Xem ra vụ Africa đã ổn.”

Joker ngồi trên giường tại phòng mình, bàn tay lia chuột trên laptop, tay còn lại cầm cốc sữa cacao nóng. Cậu vừa nâng cóc lên uống, mắt nhìn vào tin tức trên mạng xã hội. Các ngôi làng không có trên bản đồ ấy giờ đã trở thành dự án xây dựng thành khu phố nhỏ. Còn những người dân của làng thì đã được cứu chữa kịp lúc nên ít có thương vong. Những người dân đều bàn tán nhau là được hai vị sứ giả thần linh đến cứu giúp.

“Thần Gruumsh mà tới xử lý như trong sử thi thì tụi mình khỏe re lâu rồi.”

Joker thở dài khi ngả lưng lên lên nệm. Sau đêm dài ấy, cậu không còn thấy hay nghe tin gì từ Jarek nữa. Một cảm giác tiếc nuối dấy lên trong cậu. Bản thân cậu đã lạc lối từ lâu và rồi cô gái kỳ lạ đó như một tia sáng chỉ dẫn. Cái cách cô ấy đến rồi đi không khác gì một giấc mơ, xuất hiện không báo trước trong giấc ngủ và rồi biến mất khi tỉnh dậy.

“Biết vậy mình đã nói lời cảm ơn cho tử tế…” Cậu nhìn trần nhà, miệng thở dài ưu uất.

Knock knock knock

“…Huh?”

Tiếng gõ cửa cất lên kéo Joker trở lại thực tại. Cậu ngồi dậy rồi rời phòng, chân nhanh chóng bước đến cửa để xem vị khách không mời nào đã đến.

“Chào, J ~.”

Mở của ra, cô gái tóc vàng khiến Joker nuối tiếc cất tiếng chào cùng nụ cười lạc quan.

“… Lần này cô có việc gì vậy?” Joker bất chợt hỏi theo phản xạ.

“Qua chào hỏi chút ấy mà, từ giờ chúng ta là hàng xóm nên sẽ còn gặp nhau dài dài.” Jarek đưa một giỏ chứa bánh quy, trà sữa, và đĩa game. “Chút quà mọn này, và cậu cần gì thêm cứ nói tôi ~.”

“…Hả?” Joker chớp mắt vài cái rồi nhận túi quà, miệng không khép lại được. “Làm thế nào? Từ lúc nào?”

“Tôi mới mua căn nhà bên cạnh, hôm trước mới giúp giúp cũ chọn nhà lẫn dọn nhà xong.” Jarek giơ ngón cái lên cùng nụ cười nhăn răng.

“Um…” Joker ráng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại trong sự im lặng. Cậu sắp xếp lại thông tin đột ngột cần dung nạp cũng như lựa lời cần nói.” Cảm ơn về món quà… cũng như đã giúp tôi mạnh hơn.”

“Có gì đâu, tôi đã làm phiền cậu mà.” Jarek giơ bàn tay ra.” Mong từ giờ chúng ta có thể hòa thuận với nhau.”

“… Joker Zone là tên đầy đủ của tôi.” Chàng trai đưa tay ra bắt lại. “Tên tôi như một trò đùa nên không tiện nói.”

“Rất vui được biết cậu, Joker ~.” Cô gái nắm lấy bàn tay của Joker rồi lắc mạnh vài cái rồi ngưng lại.“Mà, không phiền tôi vào chơi chứ?”

“Không có nhiều thứ ở đây lắm nên sẽ chán lắm đấy.” Joker nhún vai, cậu lùi bước để Jarek đi vào.

“Oh, không có TV luôn à?” Jarek bỏ giày lên kệ, mắt nhìn xung quanh phòng khách khá nhỏ nhắn với không có gì ngoài tủ gỗ, tủ lạnh, bếp.

“Tôi chỉ dùng laptop với điện thoại.” Joker đặt túi quà xuống rồi đi vào phòng ngủ. Cậu trở ra và đưa cho Jarek một cái máy game cầm tay đời mới nhất. “Tiện đây, không phiền cho tôi xin lại tiền vé Portal chứ?”

“Trả bằng thỏi vàng hay kim cương?”cô nàng cầm lấy máy máy game. Bàn tay còn lại hiện ra một thỏi vàng 1kg và một viên kim cương nặng 50 carat.

“…Cảm phiền đem bán hoặc ra ngân hàng đổi giùm tôi, không thì chuyển khoản hoặc tiền mặt.” Joker nhíu mà rồi buông một tiếng thở dài, lần nữa.

---Tại một chung cư, London, England ---

Một căn phòng ngủ rộng rãi mà trên một bức tường là một cái TV màn ảnh rộng, phía dưới nó là các máy game console từ cũ đến mới nhất, hai bên nó là cái kệ chứa sách, đĩa phim và game. Một bên tường khác là chiếc ghế sofa cỡ rộng, phía đối diện là một cái bàn có máy tính trên đó.

“…Eh?”

Một chàng trai tỉnh dậy trên chiếc giường giữa căn phòng ngủ của mình với sự ngỡ ngàng. Cậu ngồi dậy và săm soi từ bàn tay đến khắp người mình, tất cả đang được bọc trong bộ giáp trắng đen. Cậu gõ nhẹ lên phần mặt được che phủ bởi thứ trông giống kính nhưng cứng đến mức khó phát ra tiếng. Sờ vào phần giáp và mũ nhẵn bóng, nó làm cậu liên tưởng đến bộ giáp của các chiến binh đến từ tương lai. Việc cử động trong bộ giáp kỳ lạ không hề ngột ngạt, nóng, vướng víu hay nặng nề. Bộ giáp kỳ lạ nà như là lớp da thứ hai của cậu vậy, vô cùng thoải mái khi di chuyển.

“… Vài ngày sau một giấc mơ siêu thực lạ kỳ, giờ mình lại đang trong bộ giáp bao ngầu này…” Cậu đứng dậy rồi đi đến một cái gương trên tường để nhìn kỹ hơn bản thân. “Không lẽ… điều ước trong mơ mình nói đã thành hiện thực!”

Cậu nhướng người về trước gương mà ngắm nhìn bản thân, giọng không kìm nổi sự hào hứng.

“Cơ mà, dù mình kết hình dạng này thật, nó khá giống vài game mình chơi…” chàng trai bắt đầu đứng thẳng, tay xoa cằm suy tư. “Nhưng… mình có thể làm được những gì?”

Beep beep

“Um…”

Tiếng kêu như của thiết bị cất lên, kèm theo đó giọng nói người. Chàng trai đột ngột quay lại nhìn về phía giường mình, một cô bé và một người phụ nữ trẻ đang nằm bên cạnh giường của cậu!

*Chú thích:

Joker: người pha trò, quân bài J, wild card (quân bài hoang).