Chương 3: Chap 2: Joker

(nhạc: Ramen - johnny stimson)

---Noble Park, Australia, 204x---

“HA!”

J đột ngột bật dậy khỏi nệm của mình với vầng trán đầy mồ hôi, mắt mở thao láo, miệng thì thở hổn hển. Sau vài giây trấn tĩnh lại, cậu mới thấy lại bức tường phòng màu trắng của căn phòng nhỏ quen thuộc. Cái nệm chiếm 2/3 căn phòng dài rộng không tới 3m. Cái bàn thấp cao ngang nệm của mình đặt ở cuối giường, trên cái bàn ấy là một cái laptop trên đó.Một cái tủ thấp bên cạnh với những đồ ăn vặt và vật dụng được đặt linh tinh trên đó. Hai cánh cửa một dẫn tới phòng khách và nhà tắm, cho tới cái cửa sổ trên đầu giường vẫn nằm đúng vị trí J nhớ. Căn nhà nhỏ không có ai ngoài bản thân cậu.

“…” J sờ tay khắp người mình. Cơ thể cậu vẫn lành lặn trong cái áo thun và quần đùi. ”…Chỉ là cơn ác mộng thôi sao?”

Bán tín bán nghi, J kéo tấm màn trên cửa sổ sang một bên. Từ cửa sổ là bãi cỏ xanh của vườn sau nhà mình dưới cái nắng ban ngày khiến cậu yên lòng hơn. Làn gió mát dễ chịu thởi vào của căn phòng không trên 20 độ C như lời xác nhận cậu vẫn đang ở nhà.

“…Chẳng rõ là gì, nhưng thôi kệ vậy.”

J thở phào một tiếng, gác đi trải nghiệm khiếp sợ đêm qua. Cậu bắt đầu kiểm tra điện thoại, nhận được các đơn đặt hàng đồ ăn và nước uống của mình. Cậu bước chân bình thản ra phòng khách, đến với bàn bếp chỉ vỏn vẹn một cái lò Air Fryer, Microwave, và một cái bếp điện chỉ lớn ngang một cái laptop. J thong thả lấy cái chảo ra, từ bàn tay rơi xuất hiện nguyên liệu nấu ăn trên cái chảo. Sợi mì ramen trắng, trứng gà đã được bóc, những lát thịt xá xíu với miếng da đỏ. Cậu nướng nó lên cho đến khi giòn mặt ngoài rồi đặt chảo lên cài bàn gỗ.

Ngồi xuống đất, J thở dài một tiếng uể oải, bụng thầm ước rằng năng lực của cậu có thể đa dụng như loài Spectator trong Dnd. Gác suy nghĩ vẩn vơ sang một bên, cậu bật Youtube lên rồi xem nữ Vtuber nữ tai thỏ Livestream game, tay thì lấy đũa sắt gắp đồ ăn từ chảo ra mà dùng bữa. Khi xem stream, cậu mới phần nào tủm tỉm cười. Những lời phàn nàn, những tiếng la hét như một đứa trẻ của nữ Vtuber tai thỏ chật vật khi bắt con người trong Palworld. Những âm thanh và phản ứng đó như bài nhạc du dương cho buổi điểm tâm của J.

“…Huh, quên béng luôn thứ này!”

Sau khi dùng bữa xong và dọn dẹp, J mới để ý rằng mình quên đeo kính cận. Vội đeo lên món đồ cận bất ly thân, cậu thấy mọi thứ xung quanh trở nên to hơn và mờ hơn bình thường. Khi tháo kính ra, J mới nhìn thấy xung quanh rõ nét vô cùng.

“Lạy Thần Gruumsh… cái quái gì đang diễn ra thế này?”

J nhíu mày khi lại gặp sự bất thường khác. Thị lực kém có thể hồi phục từ dịch vụ y tế hoặc Raw Magic. Ấy vậy, cậu đã từ chối điều đó với niềm tin rằng một ngày nào đó sẽ tự mình chữa sự cận thị. Kể cả khi chẳng lý giải nổi sự việc đang diễn ra, J đành gác sang một bên vì thiếu hụt thông tin đáng tin cậy. Cậu thay áo thun, quần thun dài, rồi mặc chiếc áo khoác có trùm đầu, túi quần thì cất vào điện thoại và ví tiền, sau lưng deo một cái túi. J mang đôi giày thể thao rồi rời khỏi nhà và khóa cửa lại, mở điện thoại ra để coi địa khách hàng.

Bên ngoài đường, trên mặt đất là những chiếc xe lơ lửng tự động lái vô cùng nhộn nhịp, giữa không trung là những chiếc xe bay lượn vun vút. J thong thả đứng trước một cái bảng hologram bên vỉa hè để đón bus. Chỉ mất 10 phút, một chiếc bus đã đáp xuống và cho chàng trai giao ramen đi quá giang. Ngồi bên cửa sổ của chiếc xe đã bay vào không trung, cậu ngoái nhìn một cây cột cao vút khỏi tầng mây. Một trong những cột móc đánh dấu nơi giam cầm các sinh vật nguy hiểm khác vốn được thần linh giam giữ từ hai thập kỉ trước - Dungeon. Dù không thật sự muốn đặt chân đến nơi đó, nhưng oái ăm thay đó lại là địa chỉ khách hàng đang đợi món ramen của J!

Cổng Dungeon sừng sững trước mặt, cao hơn cả những tòa nhà cao tầng, tỏa ra luồng khí lạnh toát. J ngước nhìn nó với cặp mắt nhíu lại, hai khóe miệng trề xuống hoàn toàn, cứ như gặp phải thứ tồi tệ nhất. Cậu lắc đầu vài cái trấn tĩnh lại rồi đi đến một cái thùng rác tái chế. J nhẹ nhàng lấy ra 10 cái chai nhựa rỗng 500ml nhìn nguyên vẹn, kế đó cậu đi đến bên một chỗ thoát nước bên đường. J trút hết nước ra, gỡ hết bao bì với dán nhãn bên ngoài mà cho vào thùng rác. Cậu cho ít xà phòng rồi dùng nước từ tay rửa sạch mọi thứ bẩn trong và ngoài chai. Xong khâu tẩy rửa, J chăm đầy nước vào chúng rồi đổ các gói bột nước trái cây và trà vào chai. Sau khi lắc đều hỗn hợp, cậu cất 10 chai nước vào túi xách đeo sau lưng, song chúng không hề khiến cái túi bị phình thêm tẹo nào. Bởi lẽ cái túi ấy là Bag of Holding - dụng cụ có sức chứa ngang một cái vali xách tay và luôn nhẹ như không.

Chuẩn bị xong, J đến trước cổng Dungeon và bắt gặp một nhóm người nổi bật nhất. Một thanh niên Elf với đôi tai nhọn cùng mái tóc dài màu đỏ, một gã Dwarf râu ria nâu với chiều cao thiếu tấc, một nữ Dragonborn với màu vảy vàng đậm. Nhóm người đó đều đang được vũ trang, trong tay và trên người họ là những vũ khí khác nhau. Có người thì cầm thương, kiếm, hoặc súng trường chiến. Giắt trên người họ thì từ súng lục, khiên, nỏ, cung, thương, rìu cầm tay hoặc dao. Một trong số họ có một Dwarf đang đứng với điện thoại cầm trong tay mà nhìn chằm chằm, giày cứ gõ vào đất trong khi mắt nhìn dáo dác xung quanh.

“Mọi người đặt 10 phần ramen và nước nước trái cây phải không?” J đi tới bắt chuyện cùng nụ cười mỉm cứng ngắc.

“Oh phải!” Anh chàng Dwarf hạ điện thoại xuống cùng khuôn mặt tươi cười. ”Bụng tôi đang háo hức được lấp đầy bằng món ăn được giới thiệu này đấy.”

“Cúa các vị đây ~.”

J đáp, miệng vẫn giữ điệu cười cứng ngắc trong khi tay lấy mấy chai nước trái cây từ trong túi đồ. Cậu cũng đồng thời làm thao tác lấy đồ trong túi nhưng thực ra là tạo những tô ramen có nặp đậy kín cùng những đôi đũa sắt. Những vị khách của cậu thì cất một tô vào túi đồ tương tự cậu, một tô thì mở ra mà dùng bữa. Còn điện thoại J thì báo số tiền đã được chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng khoảng $250.

“Vẫn làm việc chăm chỉ nhỉ, Jozo?” Một người thanh niên người Asia có phần thấp và gầy hơn J bước đến. Anh có mái tóc đen dài được cột kiểu đuôi ngựa, miệng mỉm cười thân thiện, đôi mắt cứ như khép lại.

“Y-yo, Yong ~.” Nụ cười của J méo xẹo hơn trước cuộc gặp ngoài dự đoán.

“Cậu vẫn khỏe chứ.” Người được gọi là Yong mỉm cười giơ bàn tay ra.

“Yeah… ổn áp…” J trả lời nửa vời rồi đập nhẹ tay tay đáp lại.“Có việc gì ở đây thế?”

“Đang dẫn người mới đi thực tập chiến đấu với Monster.” Yong nhìn về phía những vị khách trạc tuổi đang ăn ramen.”Họ đều là những người có tiềm năng để làm Hunter hoặc Guardian. Săn Monster, hoặc bảo vệ an ninh khỏi lũ sinh vật nguy hiểm là tương lai mà họ hướng đến.”

“Mr Yong biết vị này à?” anh chàng Elf ngưng đũa và bày tỏ sự tò mò.

“Bạn cùng lớp của tôi, và vốn là thần đồng chiến đấu trong lớp đấy.” Yong mỉm cười và vỗ lưng người bạn cao hơn anh ta một cái đậu.

“Oh.” Anh chàng Elf tròn mắt khi nghe điều đó.

“Thú vị đấy.” gã Dwarf ăn xong tô mì lẫn uống sạch một chai nước rồi đặt chúng xuống. Gã lấy cái khiên sau lưng và cầm cây thương trong sự háo hức. “Liệu tôi có thể thử sức được không, bạn của ngài huấn luyện viên?”

“Tôi xin phép từ chối.” J lắc đầu lia lịa, miệng vẫn cười méo xẹo.

“Oooh… tôi muốn thử lắm.” gã Dwarf bắt đầu nài nỉ.

“Tôi còn không mang giáp lẫn vũ khí nào nữa mà.” J nhún hai vai cùng lời biện hộ.

“Dao, kiếm, rìu, thương, súng, cậu muốn cái nào?” Yong rút ra từng món vũ khí một cho người bạn của mình, thậm chí hai con dao một nóng hừng hực một lạnh như cắt xuất hiện trong tay cậu ta. ”Thương tích thì có đủ thuốc chữa thương tích và dụng cụ sơ cứu ở đây, không phải lo.”

“Không không, tôi theo chủ nghĩa hòa bình, không đánh nhau.”J khua tay từ chối mượn vũ khí để đấu tập.

“Coi nào, chỉ là người mới muốn học hỏi kinh nghiệm tiền bối thôi mà.” Anh chàng người Asia tóc dài vỗ lưng J. ”Cần thì tôi bao cậu chầu buffet, hoặc ít tiền tips, cậu sẽ không thiệt đâu ~.”

“Don’t tempt me, Frodo!” J bất giác nói giọng giọng thều thào đầy khó chịu, âm lượng chỉ đủ để Yong nghe thấy.

“Tưởng gì, chỉ là ramen boy thôi. Gã ẻo lả này chả ra dáng thiên chiến binh gì cả ~.” Nữ Dragonborn nhíu một bên mày khi liếc mắt về J.

“Coi nào, đồng nghiệp cả thì phải thân thiện nhau chứ.” Yong phản bác lời người học trò của mình rồi quay sang J mà thì thầm trong lo lắng. “…Không tính phản bác luôn sao, Joker?”

“Thì tôi có phải chiến binh hay Spellcaster đâu.” Chàng trai được gọi là Joker ấy thở dài rồi quay lưng đi. ”Vậy tôi xin phép.”

“Đ-đợi đã!” Yong bối rối khi bạn mình rời đi, cậu sang những thực tập sinh mà cười trừ.“Đợi một chút, tôi sẽ quay lại.”

“Tôi tưởng cậu bận chứ?” Joker vẫn dưng dửng cất bước đi.

“Từ sau ngày đó, cậu cứ luôn kỳ lạ thế?” Yong đi ngay bên cạnh mà phàn nàn.

“Tôi chỉ lựa chọn nghề nghiệp phù hợp với mình để sống nhàn qua ngày thôi, không liên quan gì cả đâu.” Chàng trai ramen trả lời lập tức không chút đắn đo hay ngập ngùng.

“Vậy sao…” Hai hàng lông mày anh chàng người Asian hơi xịu xuống, song cậu ta vẫn ráng mỉm cười với chủ đề khác “Mà, giờ nào cậu rảnh, chúng ta đi ăn hoặc đi chơi đâu đó-“

“Giờ làm việc tôi không cố định nên không nói trước được.” Joker trả lời ngay trước khi đối phương nói xong lời.

“…Mà, gần đây có game mới, cậu có chơi qua-“

“Tôi chỉ cày anime.”

“Vậy bữa nào cậu rảnh tôi ghé qua chơi-“

“Tôi ở ngoài cả ngày.”

“Cậu có thích món ăn hay đồ uống gì khô-“

“Tôi chỉ ăn uống đồ tự làm tại nhà.”

“Thế giờ nào tiện có thể gọi cậu-“

“Tôi không biết, và tôi thích ở một mình thư giãn với buổi stream của Pekora. Vậy nhé.”

Yong đi theo cố gắng bắt chuyện, nhưng Joker chỉ trả lời nhanh gọn một cách lạnh nhạt. Anh chàng bán ramen đó bước vào một xe bus rồi rời đi khỏi khu vực cổng Dungeon đó. Đứng bên cạnh cột đèn hologram, Yong lặng lẽ ngước lên nhìn chiếc xe bus bay đi, bàn tay thì nắm chặt lại cùng những đường gân nổi lên.

“…Haiz.”

Tựa lưng vào ghế ngồi và lấy điện thoại ra, Joker thở một tiếng dài tràn đầy mệt mỏi. Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt Joker, diệu đi sự u ám trên khuôn mặt cậu. Lướt ngón tay qua các ứng dụng, cậu vô tình bấm vào thư mục ảnh. Bỗng chốc, hàng loạt hình ảnh kỳ lạ hiện lên trước mắt Joker. Cát vàng cuồn cuộn, bọ cạp đen khổng lồ, và một chiếc xe bọc thép đầy kiên cố. Nổi bật giữa khung cảnh hoang tàn là một thanh niên tóc vàng với khuôn mặt đầy hình xăm, người mà Joker chưa từng gặp gỡ. Nhìn vào thời gian chụp ảnh, cậu rùng mình nhận ra rằng tất cả đều được chụp trong lúc mình ngủ!

“… Rõ ràng có gì đó bất thường đang diễn ra.”

Joker bắt đầu xâu chuỗi những gì đã xảy đến với cậu suốt ngày hôm nay. Giấc mơ siêu thực, thị giác hồi phục, những tấm hình trên điện thoại. Tất cả đang cho cậu một câu trả lời rằng giấc mơ đêm qua là thật, và nó chắc chắn có sự nhúng tay của Spell hoặc Raw Magic! Lúc này đây, ý nghĩ về việc tìm đến chuyên gia lướt qua trong đầu cậu. Những Guardian hoặc người nhà cậu khả năng cao sẽ dễ dàng tìm hiểu ra vấn đề và giải quyết chúng. Thế nhưng, sự khó chịu khi phải tìm đến người lạ giúp đỡ, hay làm phiền người nhà. Joker đã chọn ở một mình xa nhà cốt là để tìm lại mảnh ghép bị thiếu của bản thân, để có cảm thấy hoàn thiện khi trở về. Vì lẽ đó, cậu từ chối lựa chọn tìm sự giúp đỡ khác.

“…Mình sẽ tự giải quyết vấn đề này.”

Joker tự nhủ với chính mình trong khi trên đường về nhà. Cậu cũng ráng tìm hiểu thêm các thông tin trên mạng có cái nào liên quan Dreamer và Dream hay không. Phần lớn thông tin cậu có thể tìm được trên mạng hầu như là thông tin giả tưởng và giả thuyết hơn là những thứ giải thích cặn kẽ trường hợp mà Jarek đã nói. Kể cả thông tin liên quan Dream Plane, dù cũng liên quan việc nó là thế giới nơi mà một số người khi ngủ sẽ du hành đến, hay những Plane Traveler đi đến được. Thông tin về Dreamer và cách Dream hình thành cho khớp lời Jarek hoàn toàn không tài nào tìm ra được.

“Có lẽ nên đi hỏi chính chủ thì tốt hơn...”

Sau khi hiểu rằng không có được câu trả lời thỏa đáng, Joker đưa ra kết luận cuối cùng. Cách dễ nhất là đi hỏi người đã khiến cậu thắc mắc. Kể cả vậy, không rõ sẽ mất bao lâu để cậu gặp lại được người thanh niên mà cậu chẳng biết gì ngoài sức mạnh nắm giữ và cái tên Jarek.

--- ---

“... Huh?”

Sau một lúc ngủ, tiếng ồn của động cơ và sự rung chuyển xung quanh đã đánh thức Joker dậy. Không thấy gì ngoài một màu đen, cậu tính ngồi dậy để rồi mặt bị đập vào một thứ như bức tường cách trước mặt mình có vài cm. Cả phía hai bên của cậu cũng có bức tường tương tự.

“Cái quái gì thế này!”

Joker phát cáu và không hiểu nổi tình hình, cậu dùng sức đẩy bức tường của không gian chật hẹp đó. Ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt, cậu nhận ra bản thân mới mở nắp ra khỏi một cái quan tài. Bên ngoài quan tài là ở phòng ghế ngồi của một chiếc trực thăng đang bay.

“…J!”

“Huh?”

Một ai đó kêu lên cái tên vắn tắt của Joker. Cậu nhìn sang và thấy hai khuôn mặt lạ cách không xa cỗ quan tài.

*Chú thích:

Australia - nước Úc

Air Fryer: nồi chiên chân không

Microwave: lò vi sóng

Dnd: dungeon and dragon – rồng và hầm ngục

Vtuber: Virtual Youtuber – Youtuber ảo

Livestream: phát trực tiếp

Hologram: ảnh ba chiều

Dungeon: hầm ngục

Bag of Holding: túi chứa.

Asia: châu á

Monster: quái vật.

Hunter: thợ săn

Guardian: hộ vệ

Don’t tempt me, Frodo: Đừng dụ dỗ tôi, Frodo

Spellcaster: pháp sư/ người thi triển thần chú

Plane Traveler: người du hành thế giới/ chiều không gian