Chương 2: Ru Ta Một Đời Quên Lãng - Chương 2: Em Tên Gì

Loay hoay đó mà đã tới cuối tháng, tiền lãnh lương kì này cô định sẽ dẫn Nhã Nhã mua váy mới xong rồi đi khu vui chơi, cô và con gái cần một ngày nghỉ phép thật thoải mái.

" Nhã Nhã cuối tuần này mẹ con mình đi chơi nhé, mẹ dẫn con đi mua váy mới "

" ô mình đi chơi ạ " kẹp chiếc nơ bướm nhỏ xinh, cô nhóc mặc bộ đầm trắng ung dung vuốt tóc

" ừm, còn mua kẹo cho con nữa " cô luôn muốn con cô thật vui vẻ

" dạ mẹ " cô bé cười híp mắt, đã lâu rồi hai mẹ con không đi chơi

" ok giờ đi học nào "...


" chị Diệp Kì, trưa nay chị muốn ăn gì "

" Đỗ Phi hình như cơm gà mới khai trương kế bên cũng được lắm "

" ok hai phần nhé " cậu nhóc này là sinh viên đại học rãnh giờ lại ra đây làm thêm, tính tình giỏi ngoan hiền lành điều làm cô quý ở tên này là sự chu đáo hệt như một người đàn ông dạn dày.

" alo xin chào quý khách, quý khách cần mua sản phẫm gì ạ "

" là tôi, hôm nay tôi muốn đặt dao cạo râu " là người đàn ông mấy tuần trước mua gel vuốt tóc, từ hôm ấy đến giờ hầu như anh ta đã trở thành khách quen của cửa hàng, lúc gọi đặt dầu gội đầu khi thì đặt sữa tắm, không thì sữa rửa mặt. Đàn ông bây giờ hiếm ai biết chăm sóc bản thân mình như thế.

" anh lấy loại gì ạ " cô như không còn xa lạ khi tiếp anh ta, vậy cũng tốt như thế nghĩa là anh ta hài lòng với sản phẫm cửa hàng của cô

" lấy cho tôi loại tốt nhất"

" chiều nay anh tới lấy phải không ạ " không cần ship tận nhà, mấy tuần nay đặt sản phẩm đều tự mình đến lấy, cô mới đầu còn tưởng nhà anh gần nhưng khi nói ra mới biết chạy đến cũng mất khoảng ba mươi phút, người đàn ông này cũng siêng năng nhỉ

" đúng " giọng người đàn ông trầm ổn lại đâu đó lộ ra chút nhu hòa.

Lúc Diệp Kì vừa từ nhà vệ sinh ra thì Lâm Hiển cũng tới, hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh nhạt phối với quần âu được ủi thẳng tấp dáng người anh cao nhìn có chút thoải mái nhưng vẫn có sự thu hút đặc biệt

" ô chào anh, sản phẩm của anh đây "

" cảm ơn cô " người đàn ông cầm món đồ trên tay mắt vẫn hướng về Diệp Kì mà quan sát, cô gái này tuy là gái một con nhưng tướng tá thon thả đến mỏng manh, mái tóc dài thả mượt trên vai nhìn gần cô có chút mặn mà của phụ nữ hiện đại lại có sự quyến rũ của nét thanh xuân vẫn chưa vơi hết đi.

" anh còn cần gì nữa không ạ " Diệp Kì thấy Lâm Hiển vẫn chưa đi cũng không thấy làm lạ, thường anh ta sẽ nán lại để chọn thêm vài món đồ, nhưng dù sao cô cũng không ngờ được lời anh ta sắp nói

" em tên gì "

Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô kiên định hỏi tên, trong lời nói lại nhu thuận như làn gió khiến Diệp Kì bị đứng hình, người đàn ông này mỗi khi tới đây mua đồ đều mang vẻ phong trần trầm tĩnh, lúc thanh toán không bao giờ quên lời cảm ơn tới cô khi có con cô ở đây sẽ nhịn không được mà nửa quỳ nửa ngồi nói chuyện với con cô một lát, nhìn dáng ngồi lúc anh nói chuyện với Nhã Nhã có cái gì đó rất thân quen, làm cho cô rất dễ chịu có chút gì đó như bạn bè, có chút gì đó giống anh em hay thậm chí là...cha con.

" hả...à sao ạ! " thật xấu hổ đứng gần anh ta chút thôi cô đã đỏ mặt rồi

" tôi hỏi em tên gì " Lâm Hiển vẫn áp chế cảm xúc muốn cười, không ngờ lúc cô lấp bấp lại đáng yêu như thế

" a tôi là Diệp Kì " người đàn ông này lúc đứng gần khí thế đúng là dễ làm người ta căng thẳng mà

" gọi tôi Lâm Hiển, rất mong được làm bạn với em " người đàn ông lời nói và hành động đều nhẹ nhàng như làn nước, chậm rãi đưa tay lên muốn bắt tay cô

" vâng, cảm ơn anh rất vui được biết anh " cô bắt tay với anh, ôi cái không khí này sao giống lần đầu đi xem mắt quá vậy, cô không phải đã qua cái thời còn e ngại quyến luyến rồi hay sao

" cháu bé hôm trước là con gái em? "

" vâng " có gì lạ sao

" con bé rất đáng yêu, lần sau lúc đến mua đồ tôi có thể mang chút quà cho con bé không " trong giọng nói của Lâm Hiển có biết bao là ngọt ngào

" a, không cần làm phiền anh đâu ạ thật ngại lắm " không quen thân với người ta à thì đúng là có nói chuyện qua vài lần nhưng mới như vậy mà đã nhận quà rồi, nghĩ thế nào vẫn không tốt lắm

" con gái em mấy hôm trước đã làm tôi thấy rất có cảm tình, đừng ngại vì tôi thích trẻ con thôi " người đàn ông dùng giọng trầm ổn nói cho cô hiểu, chính anh cũng sợ cô sẽ hiểu lầm mà e ngại

" thật tốt khi Nhã Nhã không gây rắc rối cho anh, cảm ơn vì đã nhớ đến nó " nói đến đây cô lại thấy buồn cười, ngay cả một người không thân không quen ở ngoài đường còn quan tâm đến Nhã Nhã như vậy, nhưng tên đàn ông kia thân là cha ruột mà từ khi mẹ con cô bỏ đi không có lấy một cuộc điện thoại hay tin nhắn hỏi thăm đến con bé, cuộc đời thật đáng hờn.

" không gì, tạm biệt cô khi khác gặp " người đàn ông nói xong thì đi mất

" cảm ơn anh " cô cúi đầu chào, chờ tới khi Lâm Hiển đã đi khỏi

Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều thứ bất ngờ, hôm nay bạn đang hạnh phúc bạn cảm giác như bạn không cần gì hơn nữa, những thứ trước mắt bạn lúc ấy đã là quá đủ rồi. Thế nhưng bỗng chốc những niềm vui ấy như quả bóng bay, nhanh chóng vỡ tan tành chỉ còn lại những tàn dư. Lúc ấy nhân tình thế thái đối với bạn cũng không còn quan trọng nữa, Diệp Kì cảm thấy may mắn khi vẫn còn Nhã Nhã, con bé là tất cả đối với cô. Giây phút tòa án phán quyết quyền nuôi con thuộc về cô, cô đã khóc rất nhiều, khóc vì giành lại được Nhã Nhã nhưng cô khóc cũng vì lúc ấy cô biết cuộc đời của cô với chồng cũ đã vỡ nát. Sẽ không còn những vui vẻ hạnh phúc khi xưa nữa, ngay phút giây chồng cô tát cô mẹ chồng cô đánh cô rồi tới lúc mẹ con cô không chịu nổi mà xếp hành lí ra đi, những người ấy, hình ảnh căn nhà vui tươi đầy ấp những tiếng cười những tiếng trẻ thơ hôm nào đã chấm dứt, niềm hạnh phúc đã vỡ tan nay chỉ còn lại tình yêu giữa mẹ con cô, vì Nhã Nhã nên cô phải cố gắng, quyết không để bản thân cùng con gái phải chịu khổ nữa.