Hạ Thừa Nghĩa là một người dễ dàng gây phiền toái, tính cách anh tương đối cực đoan, hoàn toàn là loại người đối đãi bạn bè ấm áp như mùa xuân, đối đãi kẻ địch lãnh khốc vô tình như ngày đông giá rét. Bởi vì năng lực thế lực bản thân cũng tương đối nổi trội, cho nên đối với mặt mũi công trình tất nhiên chẳng phải coi trọng. Tương đối bi ai là, kẻ địch của Hạ Thừa Nghĩa vĩnh viễn nhiều hơn bạn bè, mà kẻ địch bị anh bức đến bên vách núi, thường thường dễ dàng làm ra một ít chuyện nằm ở rìa ranh giới pháp luật.
Hạ Thừa Nghĩa trong mắt người ngoài là tuổi trẻ tài cao, tinh anh thương nghiệp, có tiền có thế lớn lên còn có chút như vậy làm cho người ta thấy ghen ghét, người đàn ông tập hợp một thân cao phú soái này, ở trong giới bảo tiêu còn có một xưng hô khác tương đối truyền thống - - đồ sao chổi!
Người đàn ông này đã khắc chết bảy tám vệ sĩ rồi, tên anh cũng lọt vào sổ bìa đen của phần lớn công ty vệ sĩ, ngay cả công ty bảo hiểm nhắc tới anh đều có chút biến sắc khi đàm phán với ngài "Hạ". Thật ra công ty vệ sĩ rất muốn nhét Hạ Thừa Nghĩa vào dạng từ chối qua lại không bao giờ tiếp đãi nữa, khổ cái là người này thật sự rất có tiền, ở thành phố S muốn xuất đầu trên con đường làm ăn, đều phải nịnh bợ Hạ Thừa Nghĩa, công ty vệ sĩ cũng chỉ có thể. . . nhận thôi.
Hôm nay Hạ Thừa Nghĩa thật sự dẫn theo vệ sĩ, làm một 'đồ sao chổi' mà anh có thể sống nhiều năm như vậy vẫn không ngã, nguyên nhân chủ yếu vẫn là anh chú ý cẩn thận cộng thêm mạng cứng. Mặc dù hôm nay là vi phục vi hành, anh cũng mang theo hai vệ sĩ ẩn núp thành công nhân cùng nhau hành động. Bất đắc dĩ khối đá cẩm thạch này thật sự quá biết tìm thời cơ, bởi vì đường tương đối khó đi, hai vệ sĩ một trước một sau cách anh tới 4-5m, căn bản không kịp chạy lên cứu anh!
Nếu như không phải chú em này bỗng nhiên nhào đầu về phía trước, Hạ Thừa Nghĩa cho dù không bị nện thành bánh thịt, tối thiểu cũng phải nát bấy gãy xương. Trong lòng nhóm vệ sĩ âm thầm may mắn, đối với chú em công nhân đã nằm năm phút đồng hồ trên người Hạ Thừa Nghĩa không đứng dậy nổi kia dâng lên sự ngưỡng mộ vô cùng. Nếu không phải nhờ chú em kia, lần này đoán chừng hai người bọn họ thất nghiệp chắc rồi.
Nhưng. . . chú em công nhân một thân bụi đất thấy gớm này cũng nằm sấp trên người ông chủ bọn họ lâu quá rồi đó? Chẳng lẽ vừa rồi lúc bổ nhào qua bị đá cẩm thạch đập bị thương? Vậy phải mau cứu chữa a! Ông chủ cũng thiệt là, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, nói như thế nào cũng phải đỡ "cậu ấy" đứng lên chứ? Chẳng lẽ ông chủ cũng bị thương sao?
Vệ sĩ AB nghĩ tới đây lập tức chạy tới, ngồi xổm người xuống kỹ càng xem xét thân thể ông chủ. Bọn họ ngược lại là muốn đỡ anh lên, thế nhưng vạn nhất trên người Hạ Thừa Nghĩa có vết thương thì sao, cho nên không thể tùy tiện lộn xộn.
"Đỡ tôi." Giọng nói của Hạ Thừa Nghĩa thật giống như đàn vi-ô-lông, trong trầm thấp chậm rãi mang theo một tia du dương.
Vệ sĩ AB: "Ngài có không thoải mái ở đâu không?"
Loại chuyện này nhất định phải hỏi rõ ràng trước, bọn họ cũng tiện nghiên cứu có nên gọi xe cứu thương hay không.
"Không có, " Hạ Thừa Nghĩa vô cùng lãnh khốc, "Người này đè ở trên người tôi, mấy người nâng cô ấy dậy xem nhìn có bị thương ở đâu không."
Không sai, cho dù Tiền Lung Lung hiện tại lúc này một thân trang phục vô cùng có tính mê hoặc giới tính, nhưng mà đường cong dán ở trước ngực Hạ Thừa Nghĩa khiến anh cảm giác được đây là một người phụ nữ. Mặc dù không biết vì sao trong công trường lại xuất hiện phụ nữ, nhưng cũng có thể là bác gái nấu ăn vừa vặn đi ngang qua. Chính là bác gái này dáng người được bảo dưỡng coi như không tệ, làn da như con gái trẻ tuổi có co dãn.
Khi bọn họ nói chuyện, nhóm đại ca chú bác nông dân công cũng chạy tới. Trong công trường xảy ra động tĩnh lớn như vậy, thiếu chút nữa còn có người bị thương, kể cả quản đốc ở bên trong nhất định sẽ đến xem xét. Nhóm đại ca chú bác sớm đã nhìn thấy Tiền Lung Lung từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên không làm việc đàng hoàng mà bỏ việc đi chơi, lúc ấy còn thấy kỳ lạ. Chạy đến nơi này nhìn thấy cô là vì cứu người, trong lòng lập tức dâng lên niềm tự hào vô cùng. Lung Lung của chúng ta chính là vừa có trách nhiệm vừa thiện lương như vậy, tuyệt đối là người vợ mà tất cả nam giới đều tha thiết ước mơ.
Giống như đàn ông lấy vợ đều là anh gánh nước em tưới vườn, anh cày ruộng em dệt vải. Nhưng mà nếu như cưới Tiền Lung Lung, trên cơ bản chính là cô gánh nước cô tưới vườn, cô cày ruộng rồi dệt vải luôn, một người bao lô hết.
Đáng tiếc bọn họ nuôi không nổi bà vợ có thể ăn như vậy, lợi hại đánh không lại như vậy, chỉ có thể chịu đựng nhìn cô nhào vào vòng tay của người khác.
Nhóm đại ca chú bác đi đến, phát hiện Tiền Lung Lung lại có thể nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy, cũng đặc biệt kinh ngạc. Loại tình huống giống như vầy, Lung Lung chẳng lẽ không phải là lập tức nhảy dựng lên một tay nâng đá cẩm thạch lên đưa đến nơi khác, phòng ngừa sự cố phát sinh lần nữa, sao cô lại nằm vật xuống đây? Thật sự là bất khả tư nghị!
Trong lúc nhất thời nhóm đại ca chú bác cũng vô cùng lo lắng, nhìn vệ sĩ AB cẩn thận đỡ Tiền Lung Lung, hơn nữa muốn cởi bỏ quần áo xem trên người Tiền Lung Lung có vết thương không, bọn họ nóng nảy a.
"Chờ một chút!" Giọng chú Triệu tương đối lớn và một thanh âm thuần hậu khác đồng thời vang lên.
"Anh gọi xe cứu thương, anh tốt nhất nên tìm phụ nữ đến xem cô ấy." Hạ Thừa Nghĩa không để ý tới người cùng quát to với anh, trực tiếp nói với vệ sĩ AB.
Vừa rồi vệ sĩ A thiếu chút nữa cởi quần áo con gái nhà người ta lập tức đỏ mặt, anh đã thấy rõ tướng mạo Tiền Lung Lung, người xinh đẹp như vậy, sao lại ăn mặc có mùi lao động như vậy hơn nữa còn ở công trường làm công nhân?
Kế tiếp mọi người liền bận rộn làm công tác xử lý hậu quả, vấn đề về an toàn ở công trường phải xử lý, Hạ Thừa Nghĩa phải báo cảnh sát, hơn nữa còn phải đợi xe cứu thương đến mang Tiền Lung Lung đi.
Hai bác gái nấu ăn không có kiểm tra ra vết thương nào trên người Tiền Lung Lung, đám bác gái là hiểu rõ Tiền Lung Lung nhất, nhìn cô hơi vểnh khóe miệng nằm ở trên giường xếp, thấy thế nào cũng giống như đang mơ thấy mộng đẹp?
Nhưng mà Hạ Thừa Nghĩa không cho là như vậy, anh cảm thấy Tiền Lung Lung có thể là bị đập vào đầu rồi, phải đi bệnh viện làm thêm một bước kiểm tra nữa. Vì vậy anh gọi trợ lý đến xử lý chuyện công trường, tự mình đi theo xe cứu thương đi bệnh viện.
Không sai, Hạ Thừa Nghĩa chính là một người như vậy, đối đãi bạn bè giống như mùa xuân ấm áp. Ở trong suy nghĩ của Hạ Thừa Nghĩa, giờ này khắc này tính mệnh của Tiền Lung Lung dũng cảm quên mình cứu anh an toàn mới là quan trọng nhất!
"Cô ấy như thế nào rồi?" Trong bệnh viện, Hạ Thừa Nghĩa nhíu mày nhìn ông bác sĩ đeo mắt kính.
Trải qua một loạt kiểm tra, tất cả bác sĩ cũng không nhìn ra Tiền Lung Lung có vấn đề gì, cảm thấy thân thể cô khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn. Thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa cảm thấy hôn mê bất tỉnh như vậy thật sự là có vấn đề, liền khẩn cấp gọi chuyên gia ngoại khoa não già nhất có tên tuổi thâm niên nhất bệnh viện trị liệu cho Tiền Lung Lung.
Ông bác sĩ nhìn phim chụp X-quang, vừa sờ lên đầu Tiền Lung Lung, từng chút một thâm trầm nói: "Không sai, là có chút vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Thời gian dài ngủ không ngon giấc, " Ông bác sĩ hiền lành sờ sờ tócTiền Lung Lung nói, "Nhìn ngủ ngon quá mà, hành hạ như thế cũng không tỉnh."
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Không sai, Tiền Lung Lung cô chính là vô cùng mạnh mẽ ở ngay trong hiện trường tai nạn ngủ thiếp đi! kể từ khi hơn một tháng trước nhìn thấy Hạ Thừa Nghĩa, cô liền ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lúc trời tối đều đối với ánh trăng nhớ nhung trai đẹp của cô, không có ngủ qua một giấc an ổn. Mà vào hôm nay, rốt cuộc đã đè được trai đẹp mà mình nhớ nhung dưới người, Tiền Lung Lung thở dài một hơi, hạnh phúc mà ngủ, lúc ngủ còn thuận tiện nằm mơ! Mơ thấy cô đặt Hạ Thừa Nghĩa lên trên giường làm bằng tiền vàng, mình thì ôm một đống lớn thịt nhìn anh gặm, thật sự là vô cùng ngủ ngon!
Không sai, nghe nói rồng Tây Phương bụng lớn ngủ chính là như chết, thiên lôi đánh cũng không tỉnh, hơn nữa một giấc ngủ mấy trăm năm, Tiền Lung Lung chỉ ngủ mấy giờ thật sự rất có phong phạm loài người!
Tiền Lung Lung ở phòng bệnh cao cấp nhất bệnh viện mơ mộng đẹp hết một ngày một đêm, khi tỉnh lại trai đẹp của cô không thấy đâu.
"Người đâu rồi?" Tiền Lung Lung nhìn qua cô y tá nhỏ trong bộ đồng phục xinh đẹp ở bên cạnh đang giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, ánh mắt lộ ra hung ác. Cô có chút tức giận, vậy mà lại mất đi trai đẹp của mình rồi (nhanh như vậy đã coi như thành tài sản của mình rồi o (╯□╰ )o ), nhìn thấy tiểu hồ ly tinh xinh đẹp như vậy đương nhiên không vui rồi.
"Cô tỉnh rồi, tôi lập tức gọi bác sĩ!" cô y tá nhỏ vốn biết Tiền Lung Lung hỏi chính là ai, cô chỉ là dựa theo thông lệ mỗi ngày đo nhiệt độ cơ thể đo huyết áp cho bệnh nhân khi nằm viện mà thôi. Cho dù Tiền Lung Lung quả thật là một chút vấn đề cũng không có, nhưng mà bệnh viện cũng phải tận chức tận trách, nếu không thực xin lỗi Hạ Thừa Nghĩa nộp nhiều tiền như vậy.
Bác sĩ có trách nhiệm lập tức chạy tới, ban đầu định lừa Tiền Lung Lung làm mấy cái kiểm tra tiêu phí một chút. Giống như Hạ Thừa Nghĩa gia đình giàu có như vậy liền xem phòng bệnh của bệnh viện trở thành khách sạn sử dụng, không lừa anh một số thật sự là có lỗi với đám đông thấp lùn nghèo túng.
Bất quá ông ta vừa nhìn thấy ánh mắt Tiền Lung Lung liền lập tức cảm thấy có lương tâm, hỏi cô y tá nhỏ: giống như đang co lại ở góc tường "Người. . . Có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì hay không, loại vấn đề này chẳng lẽ không phải hỏi bác sĩ sao?
Đương nhiên, Tiền Lung Lung quả thật có chuyện.
"Anh ấy đâu?" Cô vỗ tủ đầu giường bên cạnh, đặc biệt có phong phạm nhất tỷ mà hỏi thăm.
"Ai? A, Hạ đổng đúng không?" thời khắc lâm nguy, bác sĩ trực ban phát huy hơn hẳn bình thường, lại có thể lập tức liền đoán được Tiền Lung Lung đang hỏi ai, trả lời ngay nói: "Tôi nghe nói Hạ đổng đi cục cảnh sát khai báo rồi, cậu ấy là người trong cuộc, phải tự mình đi, nhưng nghe nói cậu ấy để lại danh thiếp."
Không sai, đều là nghe nói, bởi bác sĩ trực ban là một người rất bát quái, Hạ đổng đưa một cái cô gái xinh đẹp đến phòng bệnh cao cấp của bệnh viện ngủ loại chuyện này nhất định phải nên tám tám, nói không chừng đầu đề tạp chí bát quái sáng mai chính là chuyện này.
Tiền Lung Lung là một người vô cùng giảng đạo lý, nghe bác sĩ nói xong, vẻ mặt biểu lộ dãn ra, cô mở tủ đầu giường ra, rất nhanh tìm được một tờ danh thiếp chế tác tinh xảo tốt mang theo hơi thở trang nhã. Tuy rằng không phải danh thiếp làm bằng vàng nhà giàu mới nổi dùng, nhưng mà loại vật liệu này loại thiết kế này vừa nhìn chính là làm ra từ tay danh gia, không thể so với chất lượng vàng chỗ nào cũng có.
Nhưng dùng khiếu thẩm mỹ của Tiền Lung Lung chắc là sẽ không nhìn ra chỗ đặc thù của tấm danh thiếp này đâu, cô chỉ là nhìn ba chữ "Hạ Thừa Nghĩa" trên danh thiếp vụng trộm vui mừng. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả tên cũng xinh đẹp như vậy!
Đều là chữ vuông bình thường, có ai phân biệt được đẹp hay không(⊙_⊙ )?
Tiền Lung Lung lập tức liền định gọi điện thoại cho Hạ Thừa Nghĩa thảo luận loại chuyện như lấy thân báo đáp một chút, thế nhưng loại vật dụng như điện thoại đối với Tiền Lung Lung mà nói chính là mây trôi. Với tư cách mỗi ngày không phải khiêng gạch thì chính là đùa giỡn đánh nhau, khi bắt đầu làm việc Tiền Lung Lung đều không mang theo điện thoại.
Vì vậy cô ngay cả thủ tục cũng không có làm, trực tiếp cầm danh thiếp chạy ra khỏi bệnh viện, định về nhà lấy điện thoại. Trong thời đại hiện đại hóa thiết bị thông tin ngày càng phổ cập hóa, loại công trình kiến trúc buồng điện thoại đã biến mất. Về phần mượn điện thoại của bác sĩ trực ban và cô y tá nhỏ trực tiếp bị Tiền Lung Lung không để mắt đến, người đàn ông của cô tại sao có thể biết số điện thoại của người khác!
Đúng vậy, Tiền Lung Lung hiện tại đã quyết định nuôi nhốt Hạ Thừa Nghĩa rồi. Nếu như đi lên mạng tìm tiểu thuyết, sẽ thấy rất nhiều nội dung cốt truyện thuộc chủng loại này, nhân vật nam chính chế tạo một tòa kim ốc rồi nhét nữ nhân vật chính vào gì gì đó, Tiểu Hắc Ốc giam cầm gì gì đó, thật sự quá phù hợp với sở thích của Tiền Lung Lung! Không sai, Hán Vũ Đế Lưu Triệt chính là danh nhân lịch sử cô sùng bái nhất, mặc dù đối với "chiến công" của Hán Vũ Đế cô chỉ biết Kim Ốc Tàng Kiều thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự tôn sùng mà cô dành cho ông ta. Bởi vì coi như là Cự Long thời Trung Cổ cũng chỉ là dùng tiền vàng trải giường, cũng không nghe nói ai dùng tiền vàng xây thành trì lâu đài. Mà Lưu Triệt lại có thể dùng vàng trực tiếp xây nhà, quả nhiên Viêm Hoàng tử tôn chúng ta chính là cường đại. Tiền Lung Lung mặc dù có huyết thống Âu Châu, nhưng trong xương của cô vẫn là một cô gái Trung Hoa mười phân vẹn mười, vô cùng có cảm giác sứ mạng dân tộc!
Bởi vì không có tiền, lúc đi ra ngoài cô nhìn bác sĩ trực ban xin một đồng tiền ngồi giao thông công cộng về nhà. Tuy rằng cô chạy không nhất định chậm hơn giao thông công cộng, nhưng mà dưới sự dẫn dắt từng bước của Lâm Uyển, Tiền Lung Lung hiểu cô không thể làm chuyện quá mức kinh thế hãi tục, không nhìn thấy lúc siêu nhân biến thân còn phải mượn sao. Tuy rằng cô không rõ vì sao một người đeo mắt kính to đậm màu vào liền có thể khiến đôi mắt của tất cả mọi người cũng xảy ra vấn đề, vừa nhìn thành Conan, siêu nhân nhìn thành viên chức nhỏ bình thường, mỹ nữ nhìn thành khủng long, hoàng tử nhìn thành ếch xanh, kính mắt thật đúng là đạo cụ biến hoá thần kỳ a.
Tiền Lung Lung ngồi trên xe buýt không lâu, Hạ Thừa Nghĩa liền mang theo thư ký về tới bệnh viện. Tiền Lung Lung liên tục bất tỉnh, anh thật sự không có biện pháp nào tin tưởng được cái lí do ngủ này, cũng đã cân nhắc xem có nên mời chuyên gia nước ngoài đến xem hay không.
Kết quả anh mới đến bệnh viện, liền nhận được tin tứcTiền Lung Lung vừa tỉnh dậy liền lao ra khỏi bệnh viện, ngay cả phương thức liên lạc cũng không có lưu lại.
Kim thư ký vốn đang lo lắng Tiền Lung Lung ngủ hoài không tỉnh là muốn lừa bịp tống tiền ông chủ mình nhẹ nhàng thở ra, xem ra trên thế giới thật đúng là có người thấy việc nghĩa hăng hái làm không nhặt của rơi, anh ta mấy năm nay nhìn thấy quá nhiều chuyện thối nát, nên khó có thể sẽ tin tưởng vào nhân loại.
Hạ Thừa Nghĩa nhíu mày, anh vẫn có chút lo lắng, vạn nhất thật sự là đầu té bị thương thì làm sao bây giờ? Anh là một người vô cùng có trách nhiệm, tuyệt đối không thể cho phép người khác không minh bạch rời đi như vậy.
Vì vậy anh bảo thư ký Kim đi công trường tìm phương thức liên lạc với Tiền Lung Lung, dự định đến nhà nói lời cảm tạ.
Ôm danh thiếp trong lòng Tiền Lung Lung về đến nhà, hiện tại đã hơn chín giờ tối rồi, Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn đều ở nhà, trông thấy Tiền Lung Lung hùng hùng hổ hổ đập cửa chạy vào, còn đột nhiên ùa vào phòng bà, Lâm Uyển nhịn không được kéo cô lại hỏi: "Sao giờ mới về? đi quay ngoại cảnh hả?"
Con gái một ngày một đêm ngay cả một tin tức cũng không có liền không trở về nhà, đổi thành trưởng bối nhà người khác đã sớm vội muốn chết. Nhưng đối với Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn mà nói, bọn họ sẽ chỉ lo lắng cho người chọc Tiền Lung Lung thôi.
Tiền Lung Lung vẻ mặt hoa đào cười lấy lắc đầu nói: "Không có, mẹ, con tìm được anh ấy rồi!"
Làm một em gái cứng rắn, Tiền Lung Lung rất thích người mẹ dịu dàng của mình, có tâm sự gì đều nói với bà. Sau khi Lâm Uyển nghi ngờ cô có phải mang thai hay không, Tiền Lung Lung vì không cho mẹ lo lắng, liền nói chuyện bệnh tương tư của mình cho bà nghe.
Nghe thấy Tiền Lung Lung nói như vậy, trong lòng Lâm Uyển lập tức giật mình một cái. Chẳng lẽ con gái của tôi rốt cuộc muốn trở thành tội phạm bắt cóc sao? Lâm Uyển luôn vì thế mà lo lắng nhiều năm thật sự rất lo lắng.
Vì vậy bà lập tức níu Tiền Lung Lung lại, kiên định không cho cô trở về phòng, dẫn cô đến ghế sofa, sau khi hai người thân thiết ngồi cùng một chỗ, quan tâm hỏi: "Vậy, cậu ta là ai, lớn lên trông thế nào?"
Tiền Lung Lung cẩn thận từ trong túi áo lấy danh thiếp ra, nhìn qua cái tên xinh đẹp này, thật sự là ngay cả tên cũng không nỡ để cho người khác nhìn. Lâm Uyển nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, tay bắt đầu run lên.
"Làm sao vậy?" Tiền Kim Sơn phát hiện vợ mình không thích hợp vội vàng đi tới, ông mặc dù có chút chủ nghĩa đàn ông nhưng mà đối với vợ mình thật sự yêu thương không hết.
Sau khi cầm danh thiếp tay Tiền Kim Sơn cũng bắt đầu run rẩy.
Tiền Lung Lung nhìn thấy ba chữ Hạ Thừa Nghĩa, mà Tiền Kim Sơn và Lâm Uyển nhìn thấy lại là - -
Đổng Sự Trưởng tập đoàn công ty hữu hạn XX, Hạ Thừa Nghĩa.
Tiền Kim Sơn mặc dù chỉ là một tiểu thương nhỏ bán hạt giống, nhưng mà cũng đã được nghe nói đến tổ chức XX, cũng biết Hạ Thừa Nghĩa là người nào, đó là người giậm chân mạnh một cái kinh tế thành phố S liền muốn động đất a! Vì vậy người đàn ông con gái ông muốn cướp về ổ vàng nhỏ, là Hạ Thừa Nghĩa sao?
"Chính là anh ấy, ngay cả tên cũng đẹp như thế!" Tiền Lung Lung cầm lại danh thiếp ôm vào trong ngực mừng rỡ ở trên ghế sa lon màu vàng tục khí lăn qua lăn lại. Nếu như cô thật sự là một con rồng, hiện tại nhất định là ôm cái đuôi đầy đất lăn qua lăn lại.
Lâm Uyển người phụ nữ xã hội xưa ở thời đại thế kỷ mới này chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, oanh oanh liệt liệt mà té xỉu trong ngực Tiền Kim Sơn!
Vì vậy Tiền Kim Sơn đã rõ, vợ ông có ý tứ là muốn cho ông thuyết phục con gái buông tha cho Hạ Thừa Nghĩa! Thế nhưng ông hiện tại cũng rất muốn té xỉu nhưng bởi vì ông là đàn ông phải gánh vác được, chịu đả kích té xỉu sẽ rất mất mặt cho nên chỉ có thể ôm vợ gượng chống đỡ! Không sai, đối với Lâm Uyển mà nói, đàn ông chính là để sử dụng như vậy. Bà nếu xuyên việt về Cổ Đại, nhất định sẽ là cao thủ cung đấu!
Cho nên nói, chủ nghĩa đàn ông, thực sự khó mà làm được.