Chương 87: Ngày Mưa.

Anh lại nhớ về hơn bốn năm trước, về những tháng ngày bên Du Thanh Chi. Mọi thứ khi ấy tựa như một giấc mơ - hoang đường, không chân thật, nhưng cũng khắc sâu đến mức chẳng thể nào phai nhạt.

Tình cảm của anh dành cho cô, ngay từ đầu vốn là một sự mơ hồ. Từ lạnh nhạt đến rung động, cuối cùng là sẵn sàng trao trọn trái tim mình. Đổi lại, cô chỉ nhẹ nhàng tiếp nhận, rồi không chút do dự mà đập vỡ nó thành từng mảnh.

Dù vậy, vào những đêm dài cô tịch nơi bờ bên kia Thái Bình Dương, anh vẫn thường mơ về một khu vườn ngập tràn hoa nở, về hình ảnh cô đứng dưới tán cây Tây phủ hải đường, đôi tay chuyên chú kéo đàn violin, mỉm cười dịu dàng gọi tên anh.

Khoảng thời gian ấy, dù ngắn ngủi, nhưng đối với anh lại là một dấu ấn khó phai. Muốn quên nhưng không thể, muốn chạm vào lại sợ đau.

Hiện tại, anh không biết phải đối diện với Du Thanh Chi thế nào.

Cô từng là người khiến anh vui vẻ nhất, cũng là người đã làm anh tổn thương sâu sắc nhất.

Kiều Yến Hi chậm rãi bước đến bên cây dương cầm, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn lạnh lẽo. Khi nắp đàn vừa mở ra, những giai điệu quen thuộc theo bản năng ngân lên - River Flows in You.

Khi thì chậm rãi u buồn, khi thì nhẹ nhàng hân hoan - bản nhạc mang trong mình hai sắc thái đối lập. Nếu người chơi có tâm trạng tốt, giai điệu của nó sẽ tràn đầy niềm vui. Nhưng khi lòng họ trĩu nặng, từng nốt nhạc lại phảng phất nỗi sầu miên man.

Giai điệu tuyệt vời ấy lặp đi lặp lại, hết vòng này đến vòng khác, tựa như những ký ức không ngừng vây lấy anh.

Sắc trời dần ngả tối, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh chiều tà le lói qua ô cửa sổ, phủ lên mọi thứ một tầng ánh sáng mờ ảo.

Kiều Yến Hi không còn tâm trí để làm bất cứ điều gì khác. Chỉ ngồi trước cây dương cầm, để những ngón tay lặng lẽ trượt trên phím đàn, chơi đi chơi lại bản nhạc ấy vô số lần.

Trời đã hoàn toàn tối đen, đôi tay anh vẫn tiếp tục lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc vẫn vang lên trọn vẹn, không chút sai sót.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.

Kiều Yến Hi ngừng tay, ánh mắt rơi xuống màn hình. Là Chung Ái Cầm gọi đến.

Anh nhấc máy, giọng nói quen thuộc của bà truyền qua từ đầu dây bên kia:

"Yến Hi à, hôm qua mẹ của Phỉ Lâm có gọi điện cho mẹ, nói rằng mẹ cứ ở lại nhà họ. Nhưng mà mẹ nghĩ nếu mỗi lần về nước thì lại làm phiền họ mãi như vậy cũng không hay. Con tìm giúp mẹ chỗ khác đi."

"Con biết rồi, con sẽ sắp xếp."

"Vậy thì tốt. Bình thường nếu không bận gì, con cũng nên qua lại thăm họ nhiều hơn. Những năm qua, họ đã giúp đỡ gia đình chúng ta không ít, con nhớ phải trân trọng và biết ơn đó."

"Vâng, con biết rồi."

"Giọng con sao thế? Không khỏe à?"

Kiều Yến Hi lúc này mới nhận ra rằng giọng mình đã thay đổi, có lẽ do cả buổi chiều không uống lấy một ngụm nước, cổ họng lúc này vừa khô khốc vừa đau rát.

Anh cúp máy, bật đèn trong phòng lên rồi rót cho mình một ly nước, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Cơn đau đầu vẫn chưa thuyên giảm. Quá nhiều cảm xúc đan xen trong cùng một ngày khiến đầu óc căng thẳng đến mức muốn nổ tung.

Anh tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần trong giây lát. Sau đó, anh cầm điện thoại lên, mở khung trò chuyện với Du Thanh Chi.

Lịch sử tin nhắn của họ không nhiều, chủ yếu xoay quanh công việc gần đây. Những cuộc trò chuyện từ bốn, năm năm trước thì đã sớm biến mất sau khi anh đổi điện thoại.

Họ vẫn luôn là bạn bè trên WeChat, nhưng suốt những năm qua lại chưa từng chủ động liên lạc.

Mỗi lần nhìn thấy ảnh đại diện của cô trong danh sách bạn bè, anh lại vô thức ấn vào rồi đến cuối cùng đành phải thoát ra vì chẳng biết nói gì.

Anh chính là người từng bị cô từ bỏ. Nếu giờ chủ động liên lạc, chẳng phải quá hạ thấp bản thân sao?

Kiều Yến Hi mở ảnh đại diện của Du Thanh Chi, lướt vào trang cá nhân của cô. Danh sách bài đăng hoàn toàn trống trơn - hoặc có lẽ, cô đã chặn anh.

Trước đây, cô rất thích chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống. Vậy còn bây giờ? Liệu cô có từng đăng về con trai mình không?

Một suy nghĩ chợt lóe lên, anh lập tức mở Instagram, nhập số điện thoại của Du Thanh Chi vào thanh tìm kiếm. Quả nhiên, tài khoản của cô hiện ra.

Anh ấn vào.

Bài đăng gần nhất là bức ảnh chụp vườn hoa Tây phủ hải đường trong biệt thự, đăng cách đây hai tuần.

Còn một bức khác là một lẵng hoa màu xanh lam.

Anh lập tức nhận ra đó chính là lẵng hoa cô đã tặng mình vào ngày khai trương công ty.

Thì ra… đúng là cô đã đích thân làm nó.

Kiều Yến Hi tiếp tục lướt xuống. Một bức ảnh được chụp từ phía sau lưng của Hiên Hiên khi cậu đang đeo chiếc cặp sách nhỏ đập vào mắt anh, kèm theo dòng chữ:

"Cuối cùng cũng đến tuổi đi học rồi. Nhìn bóng lưng này, chắc chắn tương lai sẽ là học bá."

Hốc mắt Kiều Yến Hi bất giác nóng lên. Anh giữ chặt màn hình, lưu lại tấm ảnh ấy.

Lại kéo xuống. Lần này là một bức ảnh mùa xuân, hai mẹ con mặc áo len đỏ, tay trong tay bước đi.

Một bức ảnh khác - Hiên Hiên đứng bên cạnh một tòa mô hình cao chót vót, dòng chú thích viết:

"Được cha nuôi truyền thụ tinh hoa, lần đầu tiên tự tay lắp ráp thành công mô hình."

Rồi đến một bức ảnh chụp bánh gato, xung quanh là đống quà tặng, bên cạnh là Hiên Hiên đang quay lưng về phía máy ảnh. Chú thích đơn giản nhưng đầy ấm áp:

"Ba tuổi rồi. Chúc tiểu thiếu gia nhà mình luôn khỏe mạnh, mau lớn thật nhanh! Nhưng mà… lần sau mọi người tặng quà có thể chọn loại mini không? Chứ nhiều quá mẹ con tôi không ôm xuể rồi!"

Kiều Yến Hi theo bản năng nhìn thời gian đăng bài.

Ngày 16 tháng 10 năm ngoái.

Thời gian trùng khớp.

Anh không cần Du Thanh Chi thừa nhận nữa, tất cả đã quá rõ ràng.

Hai tay run nhẹ. Anh siết chặt chìa khóa xe, lao xuống bãi đậu xe ngầm. Vừa lái xe ra khỏi gara, anh mới nhận ra bên ngoài trời đang mưa như trút nước.

Những hạt mưa đập mạnh vào kính chắn gió làm mơ hồ cả tầm nhìn. Đường phố ướt sũng được ánh đèn xe phản chiếu, đầy trơn trượt và nguy hiểm. Nhưng lúc này, anh chẳng còn suy nghĩ để quan tâm đến điều đó.

Anh chỉ muốn đi đến một nơi.

Chiếc xe lao nhanh qua từng ngã rẽ, cuối cùng dừng lại trước cổng một dãy khu biệt thự. Hệ thống nhận diện vẫn lưu thông tin của anh, cánh cổng tự động mở ra.

Kiều Yến Hi bước xuống xe, đi thẳng vào màn mưa.

Nước mưa lạnh buốt thấm vào áo quần, chảy dài trên khuôn mặt, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, tựa một kẻ điên mất kiểm soát.

Đến trước cửa một căn biệt thự, anh ấn chuông cửa.

Bên trong, Du Thanh Chi đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ôm Du Cảnh Hiên trong lòng, dịu dàng kể cậu nghe chuyện cổ tích.

Bỗng nhiên, Hiên Hiên chỉ ra ngoài, “Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, có người đứng ngoài cửa.”

Du Thanh Chi theo hướng tay con trai mà nhìn ra.

Ở cửa chính.

Mưa quá lớn. Tuy nhiên, từ góc độ này, cô vẫn có thể thấy được bóng dáng của một người đàn ông đứng lặng dưới màn mưa.

Là ai?

Du Thanh Chi đứng dậy, xoay người đi ra cửa. Du Cảnh Hiên cũng lon ton theo sau.

Xuống đến lầu dưới, cô vừa vặn gặp dì Thu đang mở cửa. Chỉ vài giây sau, một bóng người toàn thân ướt đẫm xuất hiện trước cửa.