Chương 7: Có Bạn Gái?

"Ngày đó khi anh trong phòng phẫu thuật, bọn họ ở bên ngoài khóc suốt mấy giờ đồng hồ. Bởi vì họ đều biết rõ rằng anh là người duy nhất trên thế giới này mà họ có thể dựa vào. Nếu như anh có chuyện, hai người họ sẽ rất khó để sống tiếp. Dù họ có tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài, nhưng nội tâm vẫn là yếu đuối. Anh thân là con trai cùng anh trai, chẳng lẽ không hi vọng bọn họ không buồn không lo sinh hoạt sao?"

Kiều Yến Hi nhắm mắt lại, những lời này của Du Thanh Chi đâm anh đau đớn. Anh làm sao có thể không muốn mẹ và em gái mình trải qua sinh hoạt không buồn không lo chứ?

Suốt nửa tháng nay, anh đã chứng kiến cái chết của cha mình, bị một đám người bạo lực đòi nợ, bị đánh gãy chân. Cuộc sống đầy u tối, anh lại bị giam giữ trong bóng tối, làm thế nào cũng không chạy thoát khỏi mảnh hắc ám này.

Cho dù như vậy đi chăng nữa thì tính tình cao ngạo vẫn khắc sâu vào xương tủy của anh, khiến anh không bao giờ chấp nhận bán rẻ bản thân mình.

Vì vậy, khi đối mặt với lời đề nghị "giúp đỡ" của Du Thanh Chi, anh lựa chọn từ chối.

"Cảm ơn ý tốt của cô, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp bảo vệ mẹ và em gái mình."

Du Thanh Chi quan sát vẻ mặt của anh. Mặc dù vẫn còn tiều tụy, mấy chỗ máu ứ đọng vẫn chưa biến mất, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị, giống như các nhân vật chính trong phim truyền hình không bao giờ bỏ cuộc khi đối mặt với những người có quyền thế lại đầy dã tâm.

Mà Du Thanh Chi chính là người quyền thế lại đầy dã tâm đó.

Cô cảm thấy bây giờ mình giống một đại sư PUA (*), nhưng tính cô vốn dĩ là như vậy, cực kì bướng bỉnh. Càng là chuyện gì khó làm thì càng khiến cho ý chí "chiến đấu" của cô tràn đầy.

(*): PUA là viết tắt của từ Pick-up Artist. Ở Trung Quốc thì từ này ám chỉ những người sử dụng các chiến thuật thao túng, kiểm soát tâm lý để khiến ai đó nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân. Ở đoạn này thì có nghĩa là chị nữ 9 đang thao túng tâm lý của anh nam 9 á.

Cô vẫn nói tiếp: "Tôi nghe nói rằng em gái anh đã nhận được học bổng từ một trường đại học ở California. Mặc dù trường đó không bằng Stanford nhưng vẫn được coi là danh giá. Chẳng mấy chốc sẽ đến ngày tựu trường, anh tính làm như thế nào? Để em ấy từ bỏ việc học sao? Em ấy chỉ mới mười tám tuổi, nếu như từ bỏ việc học, sau này tương lai sẽ có rất nhiều tiếc nuối."

Bàn tay của Kiều Yến Hi siết chặt lại tạo thành nắm đấm. Du Thanh Chi đây là đang đem những sợ hãi từ tận đáy lòng anh từng chút từng chút một xé ra, ép buộc anh phải đối mặt.

Anh thật sự rất loạn. Ngoài miệng nói muốn bảo vệ mẹ cùng em gái mình nhưng thực tế thì anh chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể nằm ở bệnh viện làm một người tàn tật.

Du Thanh Chi nhận ra sự dao động của anh, tiếp tục nói: "Tôi nói như vậy hình như là đang ép buộc anh, nhưng đây là thực tế trước mắt mà anh phải đối mặt. Kiều Yến Hi, tôi biết tính tình của anh, từ nhỏ đến lớn đều là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử), để anh ủy khúc cầu toàn (*), anh nhất định sẽ không muốn. Tôi cũng muốn nói cho anh biết, tôi chưa hề nghĩ đến việc muốn làm nhục anh, hoặc là giày xéo lòng tự trọng của anh. Tôi chẳng qua là muốn giúp anh giải quyết một cái phiền phức mà thôi, anh cũng sẽ thay tôi giải quyết cái phiền phức khác. Hơn nữa cũng không phải là lâu dài, tối đa ba năm. Trong ba năm này, tôi sẽ không trói buộc anh, ba năm sau cũng sẽ không dây dưa với anh."

(*): Ủy khúc cầu toàn ý chỉ nhẫn nhục và chịu đựng để bảo toàn mạng sống.

Kiều Yến Hi nhắm mắt lại, thật lâu vẫn không lên tiếng trả lời.

Nhìn thái độ của anh, Du Thanh Chi thầm nghĩ có khi nào trong lòng anh đã có người thương rồi hay không. Dù sao anh ưu tú như vậy, có bạn gái cũng là điều bình thường. Cô tò mò hỏi: "Anh có phải đang yêu mến một cô gái hay không? Hoặc nói là anh đang có bạn gái?"

Kiều Yến Hi vẫn là không lên tiếng.

Du Thanh Chi nở nụ cười, "Nếu như anh có bạn gái, vậy hãy xem những lời tôi nói là giỡn đi. Tôi mặc dù tâm tính không thiện lương, nhưng cũng không muốn chia rẽ đôi uyên ương."

Cô đứng lên, xoay người rời đi.

Anh không cam lòng.

-----------

Kiều Dĩ Hinh vừa cầm bình hoa trở về, đúng lúc nhìn thấy Du Thanh Chi đang rời khỏi bèn hỏi: "Du tiểu thư, cô phải đi rồi sao?"

"Phải." Du Thanh Chi nhìn lướt qua bình hoa trên tay Kiều Dĩ Hinh, "Đặt ở bên giường hắn."

"Được."

Nói xong, cô liền rời đi.

Khi Du Thanh Chi đến bãi đỗ xe, một chiếc Bentley lái đến đậu bên cạnh cô. Hộ sĩ tiến lên mở cửa sau xe, cô xoay người ngồi vào trong.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Sở Minh Húc gọi đến, "Thanh Chi, nhà của cô tôi đã tìm được người mua, họ đề xuất giá sáu ngàn vạn."

"Được. Tôi muốn trong vòng ba ngày số tiền đó sẽ nằm trong tài khoản của tôi."

"Thành thật nói cho tôi biết, cô đang thiếu tiền sao? Nếu thật sự thiếu tiền mà không muốn nói với gia đình thì có thể nói với tôi."

Du Thanh Chi ngả lưng ra sau, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ. Trước mắt thì trong tay cô đang có nhiều nhất là hai ngàn vạn, chuyện này đương nhiên không thể nói với người trong nhà, lại càng không thể hỏi mượn tiền từ bọn họ. Cách duy nhất để gom đủ năm ngàn vạn trong thời gian ngắn là đem căn nhà mà cô không ở đi bán, "Phải, rất thiếu. Cậu có thể chuyển cho tôi năm ngàn vạn trong ngày hôm nay được sao?"

"Vậy cô phải nói cho tôi biết cô dùng tiền làm gì?"

"Bao dưỡng soái ca."

"Móa! Chẳng lẽ tôi chưa đủ đẹp trai sao?"

Du Thanh Chi từ chối trả lời, "Hẹn gặp lại."

Cô vừa muốn tắt điện thoại, Sở Minh Húc lại nói tiếp: "Tôi còn chưa nói xong đâu. Người mua đang cần nhà gấp, muốn ngày mai đi làm thủ tục."

"Được, hẹn họ ngày mai gặp."