Nhìn thấy nét mặt Kiều Yến Hi, Du Thanh Chi không trêu đùa anh nữa, "Anh cứ cầm lấy thẻ này, nếu có tiền thì không cần dùng đến nó. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng trong mọi tình huống anh sẽ không gặp khó khăn về vấn đề tiền bạc. Đợi khi nào anh thực sự có thu nhập thì hẵng trả lại cho tôi."
Cô chưa bao giờ nói rằng "đây là tôi cho anh", mà luôn nói "tôi cho anh mượn". Cô rất hiểu Kiều Yến Hi, biết rằng anh cũng giống cô, đều là những người có lòng tự trọng rất cao.
"Cảm ơn."
"Cuối tuần này có một diễn đàn về trí tuệ nhân tạo, sẽ có nhiều chuyên gia và giáo sư trong lĩnh vực này tham gia. Tôi có hai vé, anh đi cùng tôi nhé."
Du Thanh Chi làm vậy là để anh có cơ hội học hỏi, hoặc có thể nói là mở rộng mối quan hệ. Kiều Yến Hi tất nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, "Được."
------
Khi chân của Kiều Yến Hi ngày càng hồi phục, phạm vi hoạt động của anh không còn bị giới hạn trong biệt thự của Du Thanh Chi nữa, anh có thể đi bất cứ đâu mà mình muốn.
Anh quyết định sẽ trở về Kiều gia một chuyến, đây là lần đầu tiên anh quay lại kể từ khi rời đi suốt mấy tháng qua.
Khu vườn đã lâu không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm. Nội thất bên trong nhà vẫn bày biện như trước, chỉ là đã phủ một lớp bụi dày.
Kiều Yến Hi đã liên hệ với môi giới bất động sản để bán căn nhà, đây cũng là ý muốn của Chung Ái Cầm.
Mặc dù tiền khởi nghiệp có thể tìm các nhà đầu tư, còn anh có thể góp vốn bằng kỹ thuật và phương thức quản lý, nhưng tỷ lệ cổ phần mà anh nắm giữ vẫn sẽ rất hạn chế.
Trong quá trình đàm phán với các nhà đầu tư VC, họ đều muốn nắm giữ ít nhất 70% cổ phần. Nếu chấp nhận như vậy thì trong dự án hợp tác với Colton, khi mọi thứ đi vào hoạt động, quyền kiểm soát sẽ rơi vào tay người khác.
Để có thể giữ được nhiều cổ phần hơn, anh không chỉ cần đóng góp về mặt kỹ thuật mà còn phải tự đầu tư thêm vốn.
Sau khi bàn bạc, anh và Colton quyết định cùng nhau góp vào ba trăm vạn đô la, đảm bảo rằng tổng cổ phần ban đầu của họ sẽ vượt qua sáu mươi phần trăm.
Để nhanh chóng có được số tiền này, Kiều Yến Hi buộc phải bán đi một số tài sản trong nhà.
Trong gara có một chiếc BMW, đây là tài sản mà cha anh đã sang tên cho mẹ anh trước khi ly hôn. Chiếc xe đã không được sử dụng gần nửa năm, phủ đầy bụi bẩn, nhưng may mắn là vẫn có thể khởi động.
Lĩnh vực mà anh đang nghiên cứu chính là công nghệ lái tự động, nếu chỉ ngồi trong phòng làm việc mà không thực hành thì không thể phát triển ra một hệ thống trí tuệ nhân tạo thực sự phù hợp với việc lái tự động ấy. Do đó, anh cần phải tự mình trải nghiệm.
Sau vài tháng phục hồi và huấn luyện, chân của anh đã có thể lái xe. Kiều Yến Hi bắt đầu bằng việc dọn dẹp và bảo trì chiếc xe, thay dầu máy, rồi sau đó mới lái nó về biệt thự của Du Thanh Chi.
-----
Diễn đàn trí tuệ nhân tạo diễn ra vào ngày thứ tư.
Sau khi tỉnh dậy, Kiều Yến Hi theo thói quen chờ đợi tiếng chuông báo thức của Du Thanh Chi vang lên thì mới rời giường, anh không muốn làm cô thức giấc.
Tuy nhiên, sau khi chuông báo thức vang lên, Du Thanh Chi vẫn không có ý định thức dậy. Mặc dù cô không phải là người dậy ngay khi chuông reo, nhưng cùng lắm cũng chỉ có tắt chuông và nằm thêm vài phút.
Lần này, cô đã ngủ quá sâu.
Mười phút sau, chuông báo thức lại vang lên, Du Thanh Chi vẫn không nhúc nhích.
Kiều Yến Hi không kìm được mà đưa tay lay nhẹ cô, "Thanh Chi."
Du Thanh Chi chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt của cô có tơ máu, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Kiều Yến Hi vội vàng dùng mu bàn tay mình chạm vào trán cô, ngay lập tức cảm nhận được hơi nóng tỏa ra.
"Em bị sốt rồi."
Du Thanh Chi yếu ớt nhắm mắt lại, "Hèn gì lại đau đầu như vậy."
Kiều Yến Hi ngồi dậy, "Mau thay đồ đi, chúng ta phải đến bệnh viện ngay."
"Không đi." Bàn tay nóng bừng của Du Thanh Chi nắm lấy tay anh, "Yến Hi, hôm nay anh không được đi đâu hết."
Vì sao chứ?
Kiều Yến Hi không đoán ra được ý đồ trong lời nói của cô, nhưng cũng chỉ đành thỏa hiệp, "Trước tiên hãy đo nhiệt độ cơ thể rồi uống thuốc hạ sốt. Nếu vẫn không ổn thì em sẽ phải đến bệnh viện."
"Uống thuốc là sẽ khỏi."
Kiều Yến Hi không hề thay đồ mà vẫn mặc đồ ngủ đi xuống lầu để lấy thuốc, sau đó rót một ly nước ấm cho cô. Thấy dì Thu ở trong bếp, anh bước vào và nói: "Thanh Chi đang bị sốt, dì giúp tôi nấu một ít cháo dễ tiêu để cô ấy có thể ăn trước khi uống thuốc nhé."
Dì Thu nghe tin Du Thanh Chi bị sốt thì lo lắng hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không? Hay là để tôi gọi bác sĩ Lương đến luôn nhé?"
"Vâng."
Kiều Yến Hi mang theo hộp thuốc và bưng nước lên lầu.
Anh đầu tiên đo nhiệt độ của Du Thanh Chi, lên tới 39.3 độ, thuộc dạng sốt cao. Da cô vốn dĩ rất trắng, lúc này bị nóng đến mức hơi phiếm hồng.
"Thuốc hạ sốt không thể uống khi bụng rỗng, em chờ một chút ăn cháo xong rồi hẵn uống. Hiện tại tôi sẽ dán miếng hạ sốt lên cho em."
"Ừm."
Kiều Yến Hi xé miếng dán hạ sốt ra, dán lên trán Du Thanh Chi, "Khi nãy dì Thu có nói sẽ gọi điện cho bác sĩ Lương đến."
Bác sĩ Lương là bác sĩ gia đình của họ suốt nhiều năm qua.
"Thật ra cũng chỉ là cảm cúm và sốt nhẹ thông thường, không cần phải làm phiền đến ông ấy."
"Nhưng vẫn nên để ông ấy đến kiểm tra một chút."
Du Thanh Chi ngồi dậy, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi đặt nó sang một bên. Cô nghiêng người về phía trước, ôm lấy Kiều Yến Hi và tựa đầu vào cổ anh, "Yến Hi, nghe lời tôi, hôm nay không được đi đâu cả."
Kiều Yến Hi cho rằng cô đang ốm nên muốn anh bồi bên cạnh.
"Được."
Du Thanh Chi tiếp tục: "Tôi biết diễn đàn trí tuệ nhân tạo hôm nay rất có ích đối với anh, nhưng đừng đi. Vẫn còn nhiều cơ hội khác, đến lúc đó tôi sẽ cùng đi với anh sau."
Trên thực tế, Kiều Yến Hi không hề cảm thấy tiếc nuối vì không thể tham gia diễn đàn trí tuệ nhân tạo. Nếu có đi thì có thể thu được nhiều điều, nhưng không đi cũng không ảnh hưởng gì.
Kiều Yến Hi tùy ý Du Thanh Chi tựa vào mình, cơ thể cô rất nóng, hơi nóng từ lớp áo ngủ mỏng manh truyền đến...
------
Chỉ khi dì Thu mang thức ăn vào phòng, Du Thanh Chi mới rời khỏi vòng tay Kiều Yến Hi. Cô ăn một nửa chén canh bí đỏ để lấp đỡ bao tử rồi lại uống thuốc hạ sốt và nằm xuống ngủ.
Một lát sau khi bác sĩ Lương đến, ông cũng chỉ đơn giản kê một ít thuốc. Dù sao thì các bệnh cảm cúm và sốt thường có các triệu chứng giống nhau, chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý, uống nhiều nước và dùng thuốc là sẽ ổn. Nếu sốt không giảm sẽ phải tiêm thêm một mũi thuốc.
Du Thanh Chi để Kiều Yến Hi ở lại bên cạnh mình. Sau khi Kiều Yến Hi thay đồ ở nhà xong, anh liền bưng máy tính ngồi trên ghế sofa trong phòng để vừa làm việc vừa trông coi Du Thanh Chi.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên. Kiều Yến Hi lập tức nhấn tắt âm, sợ làm ồn đến Du Thanh Chi. Nhìn vào màn hình, anh thấy là Chu Phỉ Lâm gọi đến.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, vào thư phòng của mình rồi mới nhấn nút bắt máy.
Âm thanh của Chu Phỉ Lâm vang lên: "Yến Hi, cậu có ở nhà không?"
Kiều Yến Hi đáp: "Không có, sao vậy?"