Du Thanh Chi đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, "Anh tuy là người mới khởi nghiệp, nhưng nếu suy cho cùng thì cũng có thể xem như là một ông chủ rồi, không thể đến một bộ trang phục chỉnh tề cũng không có. Anh làm chủ, muốn người khác tin tưởng mình thì phải chú trọng đến trang phục, đây là ấn tượng đầu tiên mà người khác có về anh."
Kiều Yến Hi biết rằng việc mình từ chối cũng vô dụng bởi lẽ anh chưa từng thành công trong việc này, "Cảm ơn."
"Muốn cảm ơn thì chi bằng hôn tôi một cái đi."
Kiều Yến Hi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Du Thanh Chi mỉm cười, "Tốt, giờ tôi muốn xuống lầu ăn sáng, không thì sẽ muộn mất."
-------
Ngày Kiều Yến Hi rời khỏi nhà, Du Thanh Chi đã tự mình đưa anh đến sân bay.
Sau nhiều tháng trị liệu, Kiều Yến Hi gần như đã có thể đi lại bình thường như trước khi bị chấn thương, trừ khi quan sát kỹ, nếu không người ta sẽ không thể nhận ra một vài sự khác biệt. Hiện tại, anh vẫn không thể đi quá nhanh hoặc đi liên tục trong thời gian dài.
Họ đến sân bay sớm hơn nửa giờ so với dự kiến. Du Thanh Chi kéo lấy cánh tay anh, từ từ hướng về khu vực gửi hành lý.
Kiều Yến Hi mang theo một chiếc vali nhỏ và một chiếc ba lô đeo vai, bên trong có máy tính và một số vật dụng cá nhân, tất cả đều đang được vệ sĩ của Du Thanh Chi xách hộ.
Đến khu vực gửi vali hành lý, vệ sĩ giúp Kiều Yến Hi mang balo lên vai. Sau đó, cậu ta cùng Kiều Yến Hi kiểm tra kỹ lưỡng từng kiện hàng để gửi đi, rồi đưa vé máy bay cho anh, "Kiều tiên sinh, đã xong."
"Cảm ơn." Kiều Yến Hi nhận vé máy bay và nhìn sang Du Thanh Chi bên cạnh, "Em về làm việc đi, tôi tự vào được."
Du Thanh Chi nhún vai, "Cho dù tôi có muốn vào cũng không vào được."
Cô buông cánh tay Kiều Yến Hi ra, đứng trước mặt anh và giang rộng hai cánh tay. Kiều Yến Hi hiểu ý, tiến lên ôm lấy cô.
"Sau khi đến nơi, nhớ nhắn hoặc gọi điện cho tôi biết."
"Tôi nhớ rồi."
"Tôi có món quà muốn tặng cho anh." Du Thanh Chi từ trong túi xách của mình lấy ra một hộp quà nhỏ, hình vuông, được bọc giấy gói quà rất đẹp.
"Anh xoay người lại đi."
Kiều Yến Hi xoay người, Du Thanh Chi kéo khóa kéo balo của anh ra rồi nhét hộp quà vào trong, "Sau khi lên máy bay mới được mở ra xem."
"Tôi biết rồi."
Sau khi cất kỹ hộp quà, Du Thanh Chi nói: "Được rồi, anh đi đi. Khoảng cách đến cửa lên máy bay còn một đoạn, thời gian vẫn còn đủ, anh cứ đi từ từ."
"Ừm."
Kiều Yến Hi xoay người, hướng về phía khu vực cửa khẩu mà đi.
Anh rất cao, trên người còn khoác một bộ vest thanh lịch, đi trong sân bay giống như một nam minh tinh.
Du Thanh Chi nhìn theo cho đến khi khuất bóng anh thì mới xoay người rời khỏi.
Kiều Yến Hi mất khoảng nửa giờ để đến khu vực cửa khẩu.
Khi đã lên máy bay và tìm được chỗ ngồi của mình, điện thoại di động của anh bỗng vang lên thông báo.
Anh lấy ra và kiểm tra, là tin nhắn của Du Thanh Chi.
Du Thanh Chi: "Anh đã lên máy bay chưa?"
Kiều Yến Hi: "Lên rồi."
Du Thanh Chi: "Nhớ mở quà ra xem nhé."
Kiều Yến Hi lúc này mới nhớ đến hộp quà nằm trong balo mình. Anh tháo balo ra rồi đặt nó lên đùi, sau đó lấy hộp quà ra và xé bỏ lớp giấy bọc.
Bên trong là một chiếc hộp màu đen, có vẻ như được thiết kế để đựng trang sức. Tuy nhiên, khi mở ra, anh phát hiện bên trong là một tấm thẻ VISA, có chức năng thanh toán khi ở nước ngoài.
Ngoài ra, bên trong còn có một tờ giấy ghi chú: "Mật mã là 3 số đuôi điện thoại của tôi, số tiền trong thẻ cũng không quá nhiều, khoảng một trăm vạn. Lúc ra nước ngoài sẽ có rất nhiều thứ cần phải chi, anh mang theo cái này tôi sẽ thấy yên tâm hơn. Nếu anh cảm thấy ngại khi sử dụng tiền của tôi thì hãy coi như đây là mượn trước, sau này từ từ trả lại cho tôi."
Kiều Yến Hi nhìn tờ giấy, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian nửa năm qua là thứ mà anh muốn xóa bỏ nhất, nhưng trong khoảng thời gian đó, lại bao gồm hình bóng của Du Thanh Chi.
Tình cảm của anh đối với Du Thanh Chi rất phức tạp. Cô là người mạnh mẽ và bá đạo, nhiều lần khiến anh phải thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ, nhưng cũng chính vì sự quan tâm của cô mà không ít lần anh đã phải cảm động.
Nửa năm này, cảm xúc của anh gần như bị cô nắm giữ như một con rối.
Suốt khoảng thời gian ấy, một người từng là thiên chi kiêu tử như anh thường xuyên cảm thấy xấu hổ và tự ti khi phải dựa vào một người phụ nữ. Tuy nhiên, không ít lần, cô lại mang đến sự ấm áp, chữa lành cõi lòng anh.
Suy nghĩ loạn đến mức có lần, Kiều Yến Hi còn cảm thấy mình là người mâu thuẫn nhất trên thế giới này.
------
Sau khi tan làm, Du Thanh Chi trở về nhà. Kiều Nhạc Nhạc đang cuộn tròn trên ổ của mình bỗng nhảy xuống, chạy về phía cô.
Cô đặt túi xách sang một bên, ôm lấy Kiều Nhạc Nhạc.
Mặc dù thường ngày khi tan làm, Kiều Yến Hi cũng sẽ không ra đón cô. Thế nhưng hôm nay về đến nhà, cô vẫn cảm thấy có chút trống vắng, một cảm giác cô đơn không tên bất chợt ập đến.
Kiều Yến Hi đã sống ở đây gần năm tháng. Cả hai cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cùng chung chăn gối, bất tri bất giác, điều đó đã thành thói quen của cô.
Ăn cơm xong, Du Thanh Chi lên lầu hai, điểm đến đầu tiên là thư phòng của Kiều Yến Hi. Mọi thứ trong phòng đều rất gọn gàng, tất cả đều do chính tay anh dọn dẹp. Bởi do có rất nhiều thiết bị phức tạp nên anh chưa bao giờ để dì Thu đến lau hay quét dọn giúp mình.
Du Thanh Chi đi dạo một vòng trong đó rồi lại đi vào thư phòng của mình. Cảm thấy nhàm chán vì không có việc gì làm, cô bật máy tính lên và tiếp tục công việc trên tập đoàn trong một lúc.
Đến mười giờ, cô mới đi tắm.
Hôm nay, cô ngủ không được ngon giấc. Đến nửa đêm rồi mà vẫn chỉ nằm trong trạng thái mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, xen lẫn đâu đó còn có chút hoảng hốt. Dù chỉ mới một ngày trôi qua kể từ khi anh rời đi, cô lại cảm thấy như đã trải qua cả nửa năm, mọi thứ diễn ra đều không thật.
Giống như trước đây khi Kiều Yến Hi đồng ý về việc kết hôn, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của cô.
Ba giờ sáng tỉnh lại, cô ngồi dậy và nhìn vào hư không. Xung quanh tối tăm như mực, không gian yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Du Thanh Chi bật đèn ngủ rồi vén chăn, xuống giường và đi vào phòng giữ đồ. Mở tủ quần áo ra, tận mắt nhìn thấy y phục của Kiều Yến Hi vẫn treo bên trong, thậm chí còn rất nguyên vẹn, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra ban đầu, mọi chuyện không phải là cô đang mơ...