Phía sau cô vẫn như cũ có vệ sĩ đi theo, trên tay hắn có hai túi thức ăn lớn của nhà hàng cao cấp gần đó đóng gói.
Chung Ái Cầm đứng dậy, nhìn Du Thanh Chi bằng đôi mắt cảm kích, "Du tiểu thư, ngày hôm qua thật may mắn khi có cô. Cảm ơn cô rất nhiều."
"Không cần khách sáo. Cháu chỉ là đi ngang qua giúp một số việc nhỏ mà thôi." Du Thanh Chi nhìn hai túi đồ ăn trên tay người vệ sĩ, "Bác gái, cháu có mua một chút đồ ăn, bác cùng Kiều tiểu thư tối hôm qua chắc cũng chưa ăn cái gì, hiện tại hai người nên ăn chút gì đó đi."
"Được, cảm ơn cô."
Du Thanh Chi nhìn về phía Kiều Yến Hi, "Ngoài ra, cháu còn muốn nói chuyện với Kiều thiếu gia một chút."
Chung Ái Cầm gật đầu, "Được được, cứ từ từ mà nói. Tôi cùng Dĩ Hinh ra ngoài trước."
Chung Ái Cầm dẫn Kiều Dĩ Hinh đi ra ngoài, vệ sĩ để lại một túi thức ăn sau đó cũng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn cô và anh.
Cô đi đến, ngồi xuống cái ghế bên giường, hỏi anh "Còn đau không?"
Thuốc gây tê đã hết tác dụng nên đương nhiên là Kiều Yến Hi sẽ thấy đau, nhưng anh không muốn ở trước mặt cô lại nói như thế, "Vẫn ổn."
"Một lát nữa đau sẽ rất khó chịu, nên dùng thuốc giảm đau đi."
"Không cần, tôi có thể chịu được."
Du Thanh Chi mở túi thức ăn mà vệ sĩ để lại, bên trong có một hộp cháo, "Anh hẳn là cũng đói bụng rồi, ăn chút cháo đi."
Kiều Yến Hi lắc đầu, không có chút nào thèm ăn, "Không thấy ngon miệng."
Du Thanh Chi đóng nắp lại, để sang một bên. Tâm tình không tốt, bụng cũng sẽ không đói, "Vậy chờ khi nào anh có khẩu vị thì lại ăn."
Kiều Yến Hi nhìn cô. Năm năm không gặp, anh cũng đã sớm quên mất có một người là cô, nhưng cô lại vào thời điểm anh chán nản nhất mà vươn tay cứu giúp.
Điều này có hơi trái ngược với lẽ thường.
"Vì sao muốn giúp tôi?" Kiều Yến Hi hỏi.
Du Thanh Chi thành thật, "Bởi vì tôi có mục đích khác."
"Mục đích gì?"
"Tôi có thể trả nợ cho cha anh. Từ nay về sau, mẹ và em gái của anh, ngay cả anh, sẽ không bị đám người kia làm phiền." Du Thanh Chi dừng một chút, nói thẳng vào vấn đề chính: "Nhưng anh nhất định phải kết hôn với tôi."
Kiều Yến Hi sửng sốt, đối với câu nói này của cô cảm thấy kinh ngạc. À mà có lẽ ai trong trường hợp này đều sẽ ngạc nhiên, dù sao cô nói câu này rất đột ngột, không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.
Kiều Yến Hi khôi phục sắc mặt, "Chúng ta đã không gặp nhau trong nhiều năm, vì sao lại chọn tôi?"
Du Thanh Chi đáp: "Nguyên nhân rất đơn giản. Gia đình tôi muốn tôi sớm kết hôn, đã sắp xếp cho tôi một số đối tượng hẹn hò, nhưng tôi không hứng thú. Mỗi khi gặp những người đó, tôi liền thấy khó chịu. Nếu cùng bọn họ kết hôn, quả thật là sống không bằng chết. Chính vì vậy, thay vì để người trong nhà tìm người tôi không hứng thú, còn không bằng tự mình tìm một người mà tôi đã từng có cảm giác."
Bọn họ thực sự không gặp nhau trong nhiều năm, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không gặp qua, tính ra đã năm năm. Nhưng bất ngờ, ngày hôm qua khi cô đang ngồi trên xe, vô tình thấy xe của anh đang chạy theo hướng khác, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Ma xui quỷ khiến, cô kêu vệ sĩ ở phía trước quay đầu xe, đi theo anh.
Cuối cùng, cô cũng không đi theo anh, nhưng cô biết nhà anh ở đâu, thế là trực tiếp đi đến đó, không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như hôm qua.
Du Thanh Chi tiếp tục nói: "Anh yên tâm, tôi không nghĩ đến việc dùng năm ngàn vạn mà trói buộc anh cả đời. Có thể là một năm, hoặc hai năm, nhưng tối đa là ba năm, chúng ta sẽ ly hôn. Lúc đó anh cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tôi cũng không muốn làm trễ nải anh quá lâu."
Kiều Yến Hi từ trước đến nay luôn là người lí trí. Đối mặt với yêu cầu gần như cố tình gây sự của Du Thanh Chi, anh vẫn không thể hiểu được, lại hỏi tiếp: "Vậy cô muốn kết hôn giả?"
"Không phải." Du Thanh Chi nói: "Kết hôn thật."
Kết hôn thật, sau đó tối đa ba năm liền ly hôn, cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Kiều Yến Hi một bên cảm thấy không thể hiểu được, một bên lại cảm thấy cái mạch não khép kín này rất phù hợp với tính cách của Du Thanh Chi - một người cao trung (*), không giống như những người khác.
(*): mình không hiểu từ này lắm, bạn nào biết thì chỉ mình nha.
"Vậy chắc cô cũng biết tôi đối với cô không có... Loại tình cảm đó."
Biểu cảm của Du Thanh Chi rất bình tĩnh. Cô đương nhiên biết Kiều Yến Hi không thích mình, "Không sao, điều này không quan trọng, ít nhất là tôi không ghét anh."
Kiều Yến Hi vẫn cảm thấy quá hoang đường. Mặc dù gia đạo anh sa sút, nhưng vẫn còn chưa đến mức bán bản thân mình đổi lấy tiền, "Tôi rất cảm kích cô vì đã cứu tôi hôm qua, nhưng xin lỗi, tôi không thể đáp ứng điều kiện của cô."
Đối phương cự tuyệt là điều nằm trong dự liệu của cô, nên cô không hề thấy ngoài ý muốn, "Tôi biết tính tình của anh, chẳng qua tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ lại. Anh yên tâm, tôi không nghĩ đến việc dùng tiền vũ nhục anh. Tôi chỉ là cảm thấy nếu như anh đồng ý cùng tôi kết hôn, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng đúng nghĩa, anh thiếu nợ chúng ta có thể cùng nhau trả. Còn nếu sau này anh nghĩ phải trả lại tiền cho tôi, tôi cũng sẽ nhận. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là giúp anh giải quyết khó khăn trước mắt, anh cũng giúp tôi giải quyết mấy cái phiền toái, chỉ đơn giản là như vậy."
Kiều Yến Hi vẫn kiên trì như cũ, "Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng."
Bộ dáng của Du Thanh Chi phục tùng, mỉm cười, mang theo mấy phần bất đắc dĩ, "Anh thật sự vẫn như xưa."
Cô đứng lên, "Anh không cần nhanh như vậy đã quyết định. Hãy suy nghĩ thêm một chút, tôi sẽ quay lại thăm anh."
Du Thanh Chi xoay người rời đi, vệ sĩ đứng bên ngoài liền theo sau.
Kiều Yến Hi thật sự không thay đổi gì, cùng thời điểm khi còn học cao trung giống nhau như đúc.