Buổi giao lưu ngày hôm đó diễn ra rất thành công. Nhóm kỹ sư của tập đoàn Thế Hoành đã bắt đầu triển khai các phương án về robot Tảo Địa một cách cẩn thận, điều chỉnh bản vẽ, cấu trúc và chương trình. Sau đó, họ cũng nhanh chóng tiến hành thử nghiệm sản xuất hàng loạt.
Đối với Kiều Yến Hi, chuyện này đã trôi qua một thời gian nhưng Du Thanh Chi lại giao cho anh một nhiệm vụ mới. Cô muốn phát triển một loại robot dọn dẹp cao cấp hơn, thông minh hơn. Cô thậm chí đã kéo anh vào dự án này, hy vọng anh có thể hợp tác với các kỹ sư khác để hoàn thành nghiên cứu sản phẩm mới.
Anh chỉ là một nhân viên bên ngoài, không cần phải thường xuyên đến công ty, chỉ cần tham gia một số cuộc họp quan trọng là được.
Anh cũng rất vui vẻ với điều này. Mặc dù anh đang giúp Du Thanh Chi, nhưng thực tế điều này giống như một cơ hội để tích lũy kinh nghiệm thực tiễn cho bản thân. Đồng thời nó cũng giúp anh có thể sử dụng thời gian một cách hiệu quả, tránh việc suy nghĩ lung tung trong thời gian dưỡng thương tại nhà.
Ngoại trừ giờ ăn cơm và giờ ngủ, anh vẫn ngồi tại bàn làm việc của mình nghiên cứu robot dọn dẹp.
Thỉnh thoảng anh cũng tập đi bộ, thậm chí còn muốn tự mình ra ngoài ngắm nhìn bầu trời trong xanh hoặc chạy một vòng quanh vườn hoa.
Hai cây Tây phủ hải đường ở hậu viện đã héo úa hơn phân nửa, hoa rụng xuống trong khi lá xanh bắt đầu đâm chồi.
Kiều Yến Hi chống gậy đứng dưới cây hải đường, nhớ lại khoảnh khắc Du Thanh Chi đứng ở đây kéo đàn violin, nhịp tim anh bỗng nhiên đập nhanh.
Kể từ khi xảy ra biến cố trong gia đình, anh đã trải qua hơn vài tháng chìm trong cảm giác thế giới này thật u ám. Nhưng từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của anh lại bắt đầu có màu sắc.
Hình ảnh Du Thanh Chi kéo đàn violin cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, không thể nào dứt ra được.
Anh lấy lại tinh thần, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Anh tiếp tục chống gậy đi dạo quanh con đường nhỏ trong vườn hoa.
Khi trở về phòng khách, dì Thu nói: "Kiều tiên sinh, hôm nay Thanh Chi có buổi họp mặt, không về ăn cơm."
Kiều Yến Hi đáp "Vâng." một tiếng, rồi quay lại bàn làm việc. Anh cầm điện thoại lên xem thử một chút, phát hiện Du Thanh Chi cũng đã nhắn tin cho anh, thông báo rằng hôm nay cô không về ăn cơm.
Anh đã quen với điều này. Mỗi tuần Du Thanh Chi đều có một ngày trở về Du gia để ăn tối cùng gia đình. Khi cô không có ở nhà, chỉ còn lại một mình anh ăn cơm.
--------
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Sở Minh Húc, hắn đã mời một số bạn bè đến bờ sông để tổ chức tiệc sinh nhật trong không gian nửa ngoài trời.
Du Thanh Chi mang theo hộp quà đến. Cô vừa xuất hiện, Sở Minh Húc đang trò chuyện với một nhóm bạn bè liền đứng dậy tiến lại chào đón: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay Du đại tiểu thư sẽ không đến để chúc mừng."
"Sở đại công tử tròn hai mươi lăm tuổi, sao tôi có thể không đến được chứ?"
"Rất tốt, xem như cậu vẫn còn có lương tâm."
Du Thanh Chi đưa món quà trong tay ra, "Đây, quà sinh nhật của cậu."
Sở Minh Húc nhận lấy, nhìn kỹ thì thấy đó là một mô hình khá cao, hắn vừa buồn cười vừa bất lực: "Móa (*), sao cậu lại không có chút sáng tạo nào vậy chứ?"
(*): Chỗ này mình cũng tính đổi nhưng mà do mình thấy nó cũng bình thường khi nói chuyện giữa hai người bạn thân ấy nên mình giữ nguyên luôn, bạn nào không thích thì vui lòng lướt qua giúp mình nhé.
Từ thời cấp hai đến giờ, mỗi lần sinh nhật hắn cô đều chỉ tặng một con mô hình, đến mức hắn có hẳn một cái tủ trong phòng dùng để trưng bày những mô hình đó.
Du Thanh Chi cây ngay không sợ chết đứng, "Cậu không thích sao? Tớ còn tưởng chúng ta có cùng sở thích."
"Đó là sở thích hồi cấp hai của tớ mà, giờ đã qua vài chục năm rồi đó."
"À, vậy bây giờ cậu thích gì?"
"Rất nhiều thứ, nhưng tóm lại cậu hãy để lần tặng quà sau đi."
Du Thanh Chi suy nghĩ một chút, "Vậy lần sau tớ sẽ cân nhắc tặng Barbie."
Sở Minh Húc không nhịn được cười: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Du Thanh Chi mỉm cười, "Không phải hiện tại cậu đang thích những cô gái kiểu búp bê sao?"
"Không thích, cảm ơn."
Ở bên kia, Sở Gia Oánh vẫy tay gọi họ, "Thanh Chi! Đến đây chơi nào!"
"Được."
Sở Gia Oánh là em gái của Sở Minh Húc, nhỏ hơn bọn cô một tuổi. Hai gia đình đã là hàng xóm nhiều năm do đó ba người rất quen thuộc với nhau.
Du Thanh Chi tiến lại, ngồi bên cạnh Sở Gia Oánh. Những người ngồi cùng bàn với cô đều là những người cô biết, nhưng không phải là rất thân thiết. Trước đây, cô thường đi cùng Sở Minh Húc nên cũng hiểu khá rõ về những người bạn của hắn.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay có khoảng mười lăm đến mười sáu người, được chia thành hai bàn. Bàn của họ có chín người, vừa rồi họ đang chơi một trò chơi gọi là "quốc vương".
Trò chơi này rất đơn giản: mỗi người trong bàn sẽ được chọn bài, ai rút được quân bài quốc vương sẽ có quyền ra lệnh cho những người khác làm một việc gì đó. Nếu ai không thực hiện được sẽ phải uống cạn một ly rượu trên bàn.
Du Thanh Chi đã lâu không chơi trò này. Hôm nay nhân dịp vui vẻ, cô quyết định cùng mọi người chơi một chút.
Nào ngờ số cô lại gặp xui, nhiều lần bị quốc vương chỉ định. Lần đầu tiên, cô bị kêu nhảy ếch nhưng vì mặc váy không tiện, cô chỉ có thể uống rượu. Lần thứ hai, cô phải học tiếng mèo kêu, cô bắt chước âm thanh của Kiều Nhạc Nhạc kêu vài tiếng. Lần thứ ba, cô phải ôm một người khác nhưng đối phương lại là nam, cô không muốn ôm nên lại uống rượu.
Sở Gia Oánh đứng bên cạnh nói: "Thanh Chi, ai không biết còn tưởng chị đến đây để mượn rượu giải sầu."
Du Thanh Chi chống cằm, tửu lượng cô không tốt lắm nhưng sau hai ly rượu, cô vẫn rất tỉnh táo, "Có thể là chị muốn uống rượu."
"Tình cảm bị vây khốn à?"
"Không phải."
Một vòng chơi mới lại bắt đầu, Du Thanh Chi lần này rút được lá bài quốc vương. Không muốn làm khó mọi người, cô thuận miệng nói: "Số hai và số năm hãy cùng nhau hát một bài sinh nhật đi."
Số hai và số năm lần lượt là một nam một nữ. Họ đứng dậy, hát tặng Sở Minh Húc một bài sinh nhật.
Trò chơi tiếp tục, người rút được lá bài quốc vương lần này là Trương Hàng, bạn thân của Sở Minh Húc. Anh ta đứng dậy, đùa nghịch nói: "Để số tám và số hai cùng hôn nhau đi, ha ha ha ha ha!"
"Ngao ngao ngao!"
Mọi người bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Du Thanh Chi liếc nhìn mã số của mình, là số hai.
"Số tám là ai? Ai vậy?"
Sở Minh Húc giơ tay lên, "Là tôi!"
"Ái chà!"
"Số hai đâu?"
"Không phải tôi."
"Cũng không phải tôi."
"Vậy là..."
Du Thanh Chi ho khan một tiếng, "Là tôi."
Sở Minh Húc khựng lại một chút, lập tức vung tay áo, "Được rồi, được rồi, tôi sẽ uống rượu phạt!"
Trương Hàng vỗ vai Sở Minh Húc, "Húc ca, chuyện này không giống với tác phong của cậu nha, sao lại cam tâm uống rượu phạt như vậy?"