Du Thanh Chi cầm điện thoại di động lên, mở ứng dụng camera giám sát. Trong phòng khách chỉ có hình ảnh dì Thu đang quét dọn, Kiều Nhạc Nhạc thì đang uốn éo bên cạnh kệ dành cho mèo, còn Kiều Yến Hi không có mặt trong khung hình.
Chắc hẳn anh ấy lại đang ở trong phòng.
Không thấy khó chịu sao?
Suốt ngày cứ ở trong phòng sẽ khiến bệnh trầm cảm ngày càng trầm trọng hơn.
Cô vừa rời mắt khỏi màn hình giám sát thì chợt thấy một bóng dáng xuất hiện ở góc khuất, thế là cô tiếp tục quan sát.
Kiều Yến Hi bước ra, mèo con nhanh nhẹn leo lên kệ rồi từ trên cao nhảy xuống, sau đó quay lại trước mặt anh, ngẩng đầu kêu meo một tiếng như thể đang chờ đợi được khen.
Kiều Yến Hi cúi người, đưa tay phải ra làm thành một cái thang để mèo con leo lên đùi mình.
Sau đó, anh tự dùng xe lăn đẩy cả mình và mèo con đến trước tủ. Kiều Yến Hi mở tủ lấy ra một chút thức ăn, đổ vào lòng bàn tay và nhẹ nhàng cho nó ăn, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Du Thanh Chi nhìn hình ảnh giám sát, trong khoảnh khắc đó, cô chợt nghĩ rằng linh hồn của Kiều Nhạc Nhạc đã xuyên vào Kiều Yến Hi.
Anh cho mèo ăn bao lâu, Du Thanh Chi chăm chú theo dõi bấy lâu.
Cho đến khi Kiều Yến Hi bước vào phòng, Du Thanh Chi mới rời khỏi màn hình giám sát, thoát khỏi ứng dụng và gọi cho trợ lý: "Mandy, hãy chọn một vài sản phẩm khác biệt từ những hàng hóa mà khách hàng đã trả lại cho chúng ta, gói cẩn thận nhé. Tôi sẽ đến lấy ngay sau khi tan làm."
"Được rồi, tôi sẽ làm ngay."
---------
Ăn xong cơm tối, Du Thanh Chi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm một quả quýt. Cô từ từ lột từng miếng vỏ và tùy ý ném nó xuống đất.
Chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng.
Trên sàn, robot dọn dẹp Tảo Địa đang hoạt động, di chuyển qua lại để thu dọn những miếng vỏ mà cô đã vứt đi.
Trong khi Du Thanh Chi vừa ăn quýt vừa quan sát robot dọn dẹp, mèo nhỏ Kiều Nhạc Nhạc đang bò lên kệ bỗng nhảy xuống và nghiêng đầu nhìn robot Tảo Địa, dường như cũng cảm thấy cỗ máy đó rất thú vị.
Nó thử dùng móng vuốt chạm vào robot một chút, nhưng ngay lập tức rụt lại.
Mặc dù gần đây lá gan của nó đã lớn hơn một chút, suy cho cùng vẫn rất hèn nhát. Người máy Tảo Địa cảm ứng được nó bèn lùi lại vài bước. Kiều Nhạc Nhạc nghĩ rằng robot này sợ mình nên giả vờ uy hiếp, móng vuốt vung ra cũng rất mạnh mẽ.
Du Thanh Chi thấy một màn khôi hài này, không khỏi bật cười thành tiếng.
Sau khi tắm xong, Kiều Yến Hi ngồi lên xe lăn và đi ra khỏi phòng. Anh chỉ định ra ngoài để chơi với mèo con, vô tình lại thấy Kiều Nhạc Nhạc đang bắt nạt robot Tảo Địa. Cuối cùng, người máy ấy đã phải lùi lại, bò xuống dưới kệ dành cho mèo. Với thân hình đứng dốc, một nửa cơ thể nó bị kẹt dưới kệ. Mặc cho nó cố gắng vỗ hai cánh nhỏ bên hông mình nhưng vẫn không cách nào thoát ra được.
Sau một lúc vùng vẫy, thân hình của nó bắt đầu phát tín hiệu khẩn cấp.
Du Thanh Chi cảm thấy rất bất lực, cô tiến lại gần, kéo người máy ra và nói: "Ngươi đúng là một cái máy thiểu năng!"
Một lúc sau, robot lại tiếp tục vui vẻ quét dọn, Du Thanh Chi quay về chỗ ngồi và nhận ra rằng Kiều Yến Hi đang đứng sau lưng mình.
Cô không cảm thấy bất ngờ bởi cô ở đây chính là để chờ anh.
"Còn chưa ngủ sao?" Cô cố tình hỏi.
"Cho mèo ăn." Kiều Yến Hi điều khiển xe lăn, tiến đến trước ngăn tủ lấy thức ăn cho mèo.
Kiều Nhạc Nhạc vui vẻ chạy tới bên cạnh chén thức ăn của nó và chờ đợi. Khi Kiều Yến Hi rải thức ăn vào bát, không may đã làm rơi một ít xuống sàn.
Người máy Tảo Địa ngay lập tức tiến đến cạnh anh, bắt đầu dọn dẹp thức ăn cho mèo. Kiều Yến Hi quan sát cách robot làm việc, nhận thấy phần lớn thức ăn đã được hút vào, trong khi một vài viên bị bắn ra bởi thanh hút của nó.
Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi, anh chăm chú nhìn người máy Tảo Địa.
Cô biết rằng anh đang cảm thấy hứng thú.
"Kiều Yến Hi, đây là sản phẩm mà công ty chúng tôi vừa nghiên cứu - robot dọn dẹp Tảo Địa. Anh cảm thấy sao về nó?"
Kiều Yến Hi nói: "Khá tốt."
"Khá tốt?" Du Thanh Chi không tin đây là lời nói thật lòng của anh, "Cái này là hàng mà khách trả đó, vấn đề là do không thể tránh được chướng ngại vật."
Du Thanh Chi vừa nói xong, thanh hút của người máy Tảo Địa liền đụng trúng xe lăn của anh khiến nó phát ra cảnh báo.
Kiều Yến Hi cúi người xuống, nhẹ nhàng kéo thanh lăn ra. Du Thanh Chi tiến lại gần, tắt công tắc của robot rồi nói với anh: "Người máy Tảo Địa của chúng tôi đã hoạt động được tám tháng, hiệu suất phục vụ rất cao. Tuy nhiên, theo khách hàng phản hồi thì một số con thường gặp phải các vấn đề như cảm ứng không chính xác và khả năng phân biệt kém, hoặc là không dọn dẹp sạch sẽ các rác rưởi."
Kiều Yến Hi lắng nghe nhưng không nói gì.
Du Thanh Chi nhìn anh, "Anh còn nhớ lúc ở bệnh viện, tôi đã nói với mẹ và em gái anh những gì không?"
Thời điểm đó tại bệnh viện, để che giấu chuyện Kiều Yến Hi kết hôn với mình, cô đã cố tình bịa ra một lời nói dối, nói rằng Kiều Yến Hi sẽ ở lại trong nước để hỗ trợ cô nghiên cứu, thiết kế sản phẩm mới.
Du Thanh Chi tiếp tục nói: "Thật ra những lời đó của tôi không phải đùa đâu, tôi thật sự muốn mượn sức của anh để cải thiện sản phẩm của mình. Nhưng tôi nghĩ rằng dù sao đi nữa thì tôi vẫn nên hỏi ý kiến anh trước, anh có đồng ý giúp tôi không?"
Kiều Yến Hi im lặng một lúc, suốt khoảng thời gian này, tâm trí của anh rơi vào một vòng luẩn quẩn. Anh không còn tinh thần hay hứng thú để làm bất cứ chuyện gì, thậm chí ngay cả việc sống cũng trở nên vô cùng khó khăn với anh. Anh không rõ liệu mình còn năng lực để thực hiện chuyện này hay không, cũng không biết liệu mình có động lực để làm điều đó hay không.
"Tôi không biết."
"Không biết?" Du Thanh Chi đẩy anh đi về phía ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh, "Anh đồng ý thì nói đồng ý, không đồng ý thì nói không đồng ý, cớ sao lại nói 'không biết' ?"
Ánh mắt Kiều Yến Hi có chút u ám, "Tôi không chắc mình có thể giúp được chuyện này."
Hóa ra là thiếu tự tin. Hiện tại so với trước đây... Quả thật sự tự tin và nhiệt huyết ngày nào của anh đã có chút thay đổi.
Cô cũng hiểu rằng bệnh trầm cảm có sức mạnh rất lớn, nó có thể biến một người vốn tự tin và tỏa sáng như ánh nắng thành người nhút nhát và nhạy cảm.
Chính vì thế nên cô mới hy vọng anh có thể vượt qua được điều này.