Chương 1: Đòi Nợ.

Tết Nguyên đán vừa qua, Nam Thành vẫn còn hơi lạnh, gió bắc thổi về phía nam khiến cây cối ven đường không ngừng phát ra âm thanh xào xạc.

Bên ngoài một biệt thự độc lập, bốn tên côn đồ đang chặn đường hai mẹ con.

Cô gái khoảng mười tám tuổi ôm lấy cánh tay mẹ, sắc mặt căng thẳng, thân thể run rẩy. Rõ ràng là đang sợ bốn người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Người đàn ông cầm đầu có cái đầu hói, khuôn mặt dữ tợn, trong miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt có vài vết sẹo, làm cho người ta có cảm giác như thể một giây tiếp theo hắn sẽ rút ra một con dao lớn.

Tên cầm đầu thổi một làn khói, nâng cằm nói: “Kiều phu nhân, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*). Chồng bà nợ chúng tôi tám ngàn vạn, mới trả ba ngàn vạn. Bây giờ nếu ông ta không còn sống nữa thì tiền vẫn còn đó phải không?"

(*): quy luật tự nhiên.

Chung Ái Cầm hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm người đàn ông rồi nói: "Tôi đã ly hôn với ông ta. Căn nhà này sau khi ly hôn được giao cho tôi, là tài sản của tôi, ông ta nợ tiền, không liên quan gì đến tôi."

Người đàn ông ấy thổi điếu thuốc, cười lạnh nói: “Bà Kiều, đây cũng là xã hội văn minh, trò hề này đã ngừng lan truyền từ lâu rồi, ly hôn chỉ là một vụ chuyển nhượng tài sản trá hình mà thôi, trước đây chúng tôi đã từng thấy quá nhiều. Bây giờ ông ấy chết rồi, nhưng nợ nần của chúng tôi vẫn phải trả. Hai người là cô nhi quả mẫu vẫn còn muốn tiếp tục sống phải không? Nếu chúng tôi thường xuyên đến đòi nợ, hai người sẽ thấy phiền, chúng tôi cũng thấy phiền. Chi bằng các người đi sang tên ngôi nhà này, trong nhà có gì giá trị thì đem đi bán, đoán chừng còn có thể trả được một phần ba. Phần còn lại, các người có thể từ từ nghĩ ra cách để trả cho chúng tôi. Ông chủ còn nói, để người Kiều gia đều không phải chết thì trong vòng ba năm, nếu bà có thể tìm cách trả hết số tiền còn lại, tiền lãi hằng năm sẽ được tính là năm nhân dân tệ. Bà xem như vậy đã đủ nhân từ hay chưa?"

Chung Ái Cầm cao giọng nói: "Người nào nợ tiền các người thì đi tìm người đó mà đòi. Tôi cùng ông ta đã ly hôn, không còn quan hệ gì với nhau nữa. Các người nếu không chịu đi, tôi sẽ gọi bảo vệ."

Hắn ta nghe vậy liền mất kiên nhẫn, ném tàn thuốc xuống đất, lại giẫm lên nó, ánh mắt dần trở nên hung ác: "Tôi giảng đạo lý cho các người nghe, vậy mà các người lại giả vờ câm điếc. Nếu vậy tôi sẽ không khách khí nữa!"

Kiều Dĩ Hinh vốn là công chúa được che chở từ nhỏ mà lớn lên, đã bao giờ nhìn thấy trường hợp nguy hiểm như vậy. Cô không ngừng ôm chặt cánh tay của Chung Ái Cầm, "Mẹ~"

Trái tim của Chung Ái Cầm cũng run lên. Nhưng đối mặt với tình huống hiện tại, bà chỉ có thể giả bộ bày ra bộ dạng cứng rắn nói: "Các người nếu dám làm loạn, tôi... Tôi liền báo cảnh sát!"

Tên đầu hói cùng ba người đàn ông phía sau tiến lại gần bọn họ vài bước, cười khẩy: "Báo cảnh sát? Nợ tiền không trả còn đòi lý luận?"

Nói đoạn, hắn ta đưa tay đẩy Chung Ái Cầm một cái, lực đẩy rất mạnh khiến bà lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xấp xuống. Kiều Dĩ Hinh bên cạnh miễn cưỡng dìu bà đứng vững, ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn tên đàn ông không dễ chọc trước mặt, một bộ dạng sắp khóc.

Lúc này, một thanh niên mặc áo khoác mỏng, dài màu xám bước xuống xe, chạy tới chặn trước mặt Chung Ái Cầm. Anh ta rất cao, cao hơn tên đầu trọc gần một cái đầu.

Ánh mắt của anh ta nhìn đám người kia lạnh như băng: "Các người có chuyện gì thì tìm tôi, bắt nạt phụ nữ làm cái gì?"

Kiều Dĩ Hinh nhìn thấy Kiều Yến Hi thì liền có một chút cảm giác an toàn, một tay dìu mẹ, tay kia nắm lấy vạt áo của anh, "Anh ~"

Tên kia chậm rãi lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa, "Kiều đại thiếu đúng không? Nếu cậu nói có chuyện thì tìm cậu, vậy để tôi nói cho cậu nghe. Cha cậu thiếu chúng tôi năm ngàn vạn, khi nào cậu trả?"

Kiều Yến Hi nói: "Khoản tiền năm ngàn vạn đó các người lại thư thả cho tôi trong vòng năm năm. Năm năm sau, tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho các người."

"Chậc! Vậy còn tiền lãi cậu tính sao đây?"

"Cái đó các người không cần quan tâm. Cha tôi thiếu tiền, tôi nhất định sẽ trả."

Hắn ta hất cằm về căn biệt phía sau, "Vậy trước tiên đem căn nhà này nhường lại cho chúng tôi, cộng với tiền riêng của các người, không tính được chính xác nhưng vẫn có thể trả được một phần ba số tiền đó."

Kiều Yến Hi nhíu mi: "Ngôi nhà là tài sản riêng của mẹ tôi. Bà cùng cha tôi đã ly hôn từ nửa năm trước cho nên căn nhà này không còn liên quan gì đến ông ấy nữa. Ông ấy thiếu nợ, để tôi đến trả!"

"Nói đi nói lại, các người vẫn là muốn trốn nợ a!", tên đầu hói vừa nói vừa cười: "Ai biết cậu có giống người cha ma quỷ kia không? Từ trên tầng cao nhảy xuống, biến thành cái bánh thịt ha ha ha ha!"

Đứa cầm đầu cười, những kẻ phía sau cũng cười theo.

Kiều Yến Hi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người trước mắt, cố gắng hết sức đè nén cơn tức giận trong lòng.

Sau khi cười xong, hắn nhả ra một làn khói, "Tôi cũng lười chơi nhà chòi với các người. Tôi nói lại một lần nữa, căn nhà này nhất định phải nhường lại, trong nhà có gì đáng tiền đều lấy ra đem bán, cũng bao gồm số tiền trong tài khoản của các người. Mặt khác, tôi có thể cho các người ba năm, nhưng hai anh em các người phải kiếm tiền dưới mí mắt của chúng tôi. Tôi đây không phải là đang cùng các người thương lượng, mà các người bắt buộc phải phục tùng! Nếu không, chúng tôi có thủ đoạn riêng của mình."

Chung Ái Cầm kéo Kiều Yến Hi sang một bên, cảnh giác nhìn bọn họ, "Dưới mí mắt của các người kiếm tiền là có ý gì? Các người muốn làm gì hai đứa con của tôi?"