Chương 2: Game thủ sạch sẽ

Chương 2: Game thủ sạch sẽ

Người ta vẫn có câu: Kì vọng càng lắm, thất vọng càng nhiều.

Ngay chỉ 1 ngày sau thất bại cay đắng của RDG ngay trên sân nhà, trước sự cổ vũ của gần 4000 người hâm mộ, đội tuyển này đã ngay lập tức từ vị trí “người hùng” trở thành “tội đồ” và bị ăn chửi ngập mặt trên tất cả các trang truyền thông và mạng xã hội.

Trang fanpage chính thức của Vietnam Eesports TV, đơn vị tổ chức giải đấu, thì ngay lập tức tăng vọt tương tác lên tới 10 000 lượt bình luận cho bài đăng mới nhất. Chỉ vỏn vẹn là 1 post thông báo về sự thất bại của RDG, đã thu về tới 99% lượt bình luận là những câu chửi bới, rủa xả, phân tích, chỉ trích, đánh giá, “giá mà”, “tư vấn huấn luyện online”, vân vân và mây mây.

Người ta nói về lối cấm chọn ngu xuẩn, về việc bị “out trình”, về việc 4 thành viên kia đã thi đấu mờ nhạt dù cho Kei đã làm tròn vai. Người ta đặt những câu hỏi to đùng như “vì sao không pick con này”, “vì sao không cấm con kia”, blah blah blah.

Những anti fan của RDG vốn cả mùa giải VCL đang tránh nắng trong hang, nay cũng ồ ạt ùa ra góp vui bởi những câu cà khịa. “Mid số 1 Việt Nam, top đánh tank hay nhất VN, rừng kiểm soát số 1 VN…, đội hình mạnh nhất lịch sử, đưa VN ra quốc tế blah blah blah, cuối cùng còn không thắng nổi 1 giải ao làng :))”.

Những fan gạo cội của RDG, cũng không thể nào an ủi nổi bản thân trước trận thua đau đớn này, cũng quay sang cà khịa theo các antifan để nhằm phần nào cân bằng lại tâm lý hiện tại.

Chỉ một số rất ít ỏi những comment mang tính động viên, an ủi, thì cũng thể hiện rất rõ sự bi quan và thất vọng, và rốt cuộc cũng chẳng thể an ủi được ai.

Các kênh truyền thông thì khỏi phải nói, lật mặt nhanh hơn người yêu cũ. Số trước vừa tung hô đội hình RDG, phân tích nâng bi từng thành viên một, số này đã ngay lập tức là “điểm yếu chết người”, “lỗ hổng nhân sự”, “màn thể hiện nhạt nhòa”, “vì đâu nên nỗi”, và các tít đại loại như vậy.

Kẻ thua thì có trăm vạn lý do, kẻ thắng có muôn nghìn cách gáy.

Nói gì thì nói, thua thì cũng đã thua rồi. Chẳng có lời giải thích nào có thể xoa dịu nỗi lòng cay đắng của toàn bộ fan hâm mộ nước nhà, cũng như sự đau đớn của bản thân đội tuyển.


Trần Nhật Khánh thức dậy vào đúng 6h sáng, mà không cần bất kì tiếng chuông báo thức nào. Hắn vốn đã có thói quen thức dậy đúng giờ. Dù rằng đêm qua hắn đã trằn trọc tới tận 3h sáng mới có thể nhắm mắt đi ngủ.

Bất chấp sự uể oải của cơ thể, hắn bật dậy ngay lập tức, gấp gọn ghẽ chăn gối rồi đặt chúng ngăn nắp trên chiếc giường gỗ đắt tiền. Hắn sau đó rời khỏi phòng ngủ bóng loáng rộng thênh thang mà bước vào một nhà tắm cũng bóng loáng và thênh thang không kém.

Hắn nhìn bản thân mình qua lớp gương sạch bóng. Hắn thấy đôi mắt mình đã thâm quầng vì mất ngủ, vì buồn bã, và còn vì những tháng ngày thức đêm để luyện tập. Hắn là Kei. Mà cũng bởi Liên Minh Huyền Thoại không cho đặt tên theo kiểu 1 chữ cái, nếu không hắn đã để là K. K là biệt danh mà hắn vẫn luôn sử dụng.

Đang soi gương, bất chợt hắn nhíu mày khi phát hiện ra một vết bụi rất nhỏ trên góc trái của tấm gương. Hắn ngay lập tức rút xuống một cái khăn, giặt thật sạch và sau đó kì cọ liên tục lên chiếc gương cho tới khi nào hắn không còn nhìn thấy vết bụi ấy nữa mới thôi.

Sau đó, hắn quay lại nhìn cái nhà tắm sạch bong sáng bóng không một hạt bụi của mình, gật đầu tâm đắc.


Tự bản thân K cũng rõ, hắn bị OCD (ám ảnh cưỡng chế) khá nặng, nặng tới mức khó chữa. Hắn ưa sự sạch sẽ. Hắn ưa hoàn hảo.

21 tuổi, sinh viên ưu tú của Đại học Quốc gia Hà Nội, hắn lúc nào cũng là Nam thần trong mắt các em gái. Ngoại hình sạch sẽ, gọn gàng, lối sống chuẩn mực, ngăn nắp, thành tích học tập gần như tuyệt đối, và lại có một gia thế khủng, hắn sinh ra như đã ở ngay vạch đích.

Chỉ có điều, ít ai ngờ rằng, cậu sinh viên gần như hoàn hảo này lại đam mê game tới mức sẵn sàng cãi lời cha mẹ chỉ để đi làm game thủ chuyên nghiệp.


Sau khi tắm rửa chải chuốt xong xuôi, K xuống tầng dưới. Thứ đầu tiên hắn tìm kiếm là chổi và cái hót rác.

Ngay khi vừa lăm le cây chổi muốn quét dọn, một người phụ nữ đã cuống quýt chạy tới níu lấy tay hắn.

- Ấy chết, ấy chết! Cậu để con lau dọn cho! Cậu ra phòng ăn cùng với bà. Bà nhớ cậu lắm đấy!

“Bà” ở đây, là nói mẹ K. Nền nếp trong nhà vốn đã có từ rất rất lâu đời đặc trưng cho quý’x tộc đất Hà Thành, yêu cầu người giúp việc cũng phải tuân theo những quy tắc ứng xử rất khắt khe.

K thở dài buông chổi, sau đó bước về phía phòng ăn.

Phòng ăn là một không gian thoáng đãng với cửa sổ nhìn ra sân vườn ngập trời cây cối xanh tươi. Sau lớp cây cối ấy chính là không gian mênh mông thăm thẳm của Tây Hồ.

Sau những tháng ngày chui rúc cùng team để luyện tập trên một cái gác xép tù túng ở khu tập thể Thành Công đã quá cũ kĩ và xập xệ, K sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt khi được sống trong một căn biệt thự sang trọng bậc nhất thủ đô là thế nào.

Chỉ có điều, hắn vẫn thấy thân quen hơn với cái gác xép chật chội tối tăm kia hơn. Căn nhà này chẳng có chút gì quen thuộc, dù rằng hắn đã sống tại đây hơn 20 năm rồi.


Đồ ăn sáng đã được bày biện sẵn trên chiếc bàn đá lớn. Mẹ đã ngồi chờ hắn bên bàn ăn. Hắn cúi đầu chào mẹ rồi ngồi xuống đối diện.

Mẹ hắn khoan thai gật đầu đáp lễ hắn.

Hai mẹ con cứ như vậy lặng yên dùng bữa, trong tiếng róc rách từ hòn non bộ đặt ngoài vườn, và tiếng chim hót líu lo đâu đó trên tầng trên, cùng không khí tươi mát từ Tây Hồ thổi tới, xua đi cái oi nồng dìu dịu của một buổi sáng mùa hè.

- Bố lại đi công tác rồi ạ?

Sau khi dùng xong đồ tráng miệng, hắn mới cất tiếng hỏi, mắt vẫn không nhìn thẳng vào mẹ.

- Đúng vậy. Bố con đi tầm 2 tuần sau mới về. Bố định chờ con về nhà rồi nói chuyện mà không được.

- Nếu là về chuyện du học…

- Khánh này! Lâu lắm con mới về nhà, nghe mẹ nói đã. Cũng tới lúc con phải lo lắng cho tương lai của mình rồi. Đâu thể suốt ngày mải mê với mấy trò chơi vô bổ đó được…

- Trò chơi đó không phải vô bổ!

K ngắt lời mẹ. Lần này hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

- Tụ tập cùng với bọn đầu đường xó chợ nào đó, suốt ngày dí mắt vào màn hình, suốt ngày chém chém giết giết, còn không phải là vô bổ?! Mẹ nghe nói, trong cái giới đó, toàn những đứa chưa học hết cấp 3?

- Bọn họ là bạn bè của con! Và mẹ đừng chỉ đánh giá họ qua trình độ học vấn!

Hắn đứng bật dậy, xếp ghế vào vị trí cũ, rồi bước ra ngoài.

- Con đi đâu đấy?

- Con đi tham dự sự kiện. Hôm nay là ngày cuối cùng. Con còn phải xuất hiện để giao lưu cùng người hâm mộ, hoặc cũng có thể là tới nghe chửi nữa. Dù sao thì, trách nhiệm của con là phải xuất hiện ở đó!

Hắn bước qua chiếc piano vốn được mua cho mình, từ lâu đã không ai dùng tới nên phải đắp khăn trắng nằm một góc. Hắn bước tới móc áo, túm lấy chiếc áo đồng phục RDG màu đỏ đen với những hình trang trí vảy rồng của mình, đưa tay đón lấy cái ba lô mà người giúp việc đưa tới, rồi bước ra khỏi nhà.

- Con sẽ về nhà nữa chứ?

Mẹ hắn chạy theo sau hỏi.

- Con sẽ ở lại tập với team để chuẩn bị cho mùa giải năm sau. Tối nay mẹ đừng cho làm cơm cho con làm gì!

Nói rồi, hắn đóng sầm cánh cửa lại và bước đi.

Chốt cửa hình như mới được làm lại, khiến hắn đóng vào cũng hơi gượng một chút.

Xem ra, căn nhà này đối với hắn quả thực chẳng thân quen gì. Đến cả sàn nhà hắn cũng không được phép tự mình quét dọn nữa.

Hắn xách cái xe đạp ra ngoài đường và bỏ lại căn biệt thự trắng đằng sau lưng.