Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Editor: Aqua
--------------------
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Sở U. Giá trị trang bị từ rương báu Thanh Tước đã vượt qua con số ba trăm tệ. Xem ra cấp dưới phát hiện ra rương báu kia có nhân phẩm quá tốt, người này có thể dùng được.
- Tôi hiểu rồi, sếp. Tôi còn có một vấn đề muốn xin ý kiến của cậu.
- Anh nói đi.
- Sếp, trang bị Trị Liệu trên người tôi nhiều quá rồi. Cậu bảo tôi giữ lại nữa, túi của tôi cũng không đủ chỗ mà chứa.
Sát Thống Lĩnh có chút buồn bực. Sếp nhà mình lần nào cũng bảo có trang bị của Trị Liệu thì giữ lại. Nhưng không hề nói giữ lại để làm gì. Trang bị càng về sau càng nhiều, sắp đầy cả túi.
- À, đây là sơ suất của tôi. Anh thêm hảo hữu nick tên Lạc Thủy Huy Dạ đi. Rồi đem hết trang bị đưa cho cô ấy, cái nào không cần thì thanh lí đi.
- Được, tôi hiểu rồi.
- À, còn nữa. Anh dẫn dắt cô ấy một chút. Cổ là Trị Liệu, đi thăng cấp một mình rất chậm.
- Vâng thưa sếp. Phiền cậu báo với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.
- Ừ!
- Đúng rồi, sếp. Toàn bộ 19 người đều đã đến thôn Lưu Huỳnh. Nhưng tin tức được báo cáo về có vẻ không có ích gì cho cậu.
- Vậy à. Tôi đã chuyển chức, không còn ở thôn Lưu Huỳnh nữa rồi. Thế này đi, hợp đồng không đổi, chỉ có điều đối tượng biến thành anh và Lạc Thủy Huy Dạ. Tôi hi vọng hai người nhanh chóng thăng cấp.
Sở U thăng cấp quá nhanh, đã đi khỏi khu vực thôn Lưu Huỳnh, công việc của thuộc hạ cũng không thể triển khai.
Sát Thống Lĩnh lại cảm động thêm lần nữa. Người sếp giàu có này thật sự là tốt với mình tới không còn gì để nói. Như vậy thì cách duy nhất để báo đáp chính là điều mà sếp mong đợi ở mình.
Sở U tiếp tục hướng về phía trên. Con đường ra sao trong đầu vẫn nhớ rõ ràng. Ở kiếp trước, người chơi kia tìm tới 48 giờ, nhưng nhờ có lần leo lại và bản ghi chép của hắn, soạn ra một con đường còn ngắn gọn hơn, cho nên Sở U nghĩ, vào ngày hôm sau trong hiện thực, mình hẳn là sẽ leo tới đỉnh.
Tới khi đó...Trong lòng Sở U thoáng kích động, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống. Hắn vội vàng ổn định tinh thần, không suy nghĩ nữa, tập trung nghiêm túc leo lên.
Chẳng mấy chốc, trong hộp tin nhắn của Sở U lại truyền đến giọng nói của Sát Thống Lĩnh.
- Thưa sếp, trang bị đã giao hết cho Lạc Thủy Huy Dạ rồi. Chỉ là..
Hình như có điều gì khó nói?
- Chỉ là sao? - Sở U thản nhiên hỏi.
- Là thế này, đối phương hình như không muốn luyện cấp với tôi. Biểu hiện rất lạnh lùng.
- Cô ấy vốn là như thế...
- À, được rồi..
- Tôi hỏi cô ấy xem sao.
Sở U không hiểu vì sao Lâm Lạc Nhi lại như thế, bèn nói với avatar của Lâm Lạc Nhi:
-Lạc Nhi, sao lại không muốn luyện cấp với Sát Thống Lĩnh thế?
- Sở U, tôi quen được một chị gái. Tôi muốn luyện cấp cùng cô ấy, có được không?
Giọng điệu đối phương truyền đến mang theo cẩn thận.
- Thế à. Ờ.. Được thôi. Nếu cấp bậc của cậu và Sát Thống Lĩnh chênh lệch quá ba cấp, thì cậu nhất định phải đi luyện cấp cùng anh ta.
Sở U cảm thấy không nên can thiệp quá nhiều vào không gian riêng tư của cấp dưới. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của mình, thì cái gì cũng có thể thương lượng được.
- Uhm, tôi biết rồi. Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ không bị tụt lại đâu. Lâm Lạc Nhi lập tức gửi tới câu trả lời đầy kiên định.
- Ok.
Hiện giờ Sở U đã tiến vào giữa tầng mây, không nhìn được phía dưới. Khoảng cách có thể nhìn thấy ở phía trên cũng rất ngắn, tài liệu trong trí nhớ viết không sai, giai đoạn này là giai đoạn mấu chốt, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, không được coi thường.
Thơi gian dần dần trôi qua. Sở U ở trong mây mù, xung quanh là một màn trắng tinh khiết, như thể tiến vào một nơi không có gì cả. Nơi này mất đi âm thanh từ thác nước, cực kỳ yên tĩnh, chẳng khác gì tới một vùng đất yên tĩnh.
Sở U cẩn thận tiến lên phía trên. Cho dù hộp thư báo có tin nhắn gửi tới, hắn cũng không hề bận tâm.
Ngày tàn, màn đêm buông xuống. Không biết bắt đầu từ khi nào, trên gương mặt Sở U dần dần xuất hiện cực quang kỳ ảo. Không hề chói mắt, thậm chí căn bản không hề có cảm giác gì. Nơi phát ra cực quang này, chính là cực quang như đám mây màu sà xuống từ trên không trung.
Mây mù dần dần nhạt hơn. Đỉnh núi Vọng thần bí kia, đã xuất hiện trong tầm mắt Sở U.
Hàng ngàn hàng vạn năm qua, sự tĩnh lặng ở nơi này rốt cục cũng bị phá tan. Một tiếng ca cất lên sang sảng.
“Vô địch thật cô quanh, cô quạnh biết bao nhiêu.
Vô địch thật trống rỗng, trống rỗng biết bao nhiêu~
Một mình ta nơi đỉnh cao, gió lạnh không ngừng thổi.
Sự cô độc của ta, liệu có ai hiểu được...
Vô địch thật cô quanh, cô quạnh biết bao nhiêu
Vô địch thật trống rỗng, trống rỗng biết bao nhiêu
Nàng ở tận nơi chân trời, có thể nào nghe được lời ta nói...
Sự cô độc của ta. Cô độc đến vô cùng !" (1)
(1): Đây là lời bài hát Vô địch, nhạc phim Mỹ nhân ngư.
Sở U cất giọng lớn tiếng hát lên một bài ca. Hắn cảm thấy giờ khắc ấy, bài hát đó vô cùng đúng với tâm tình của hắn.
Từ khi trò chơi bắt đầu tới giờ, mình đã chinh phục ngọn núi thần này, bước lên đỉnh cao vĩnh hẳng. Hành trình huy hoàng xúc động là thế, so sánh với những người chơi chỉ bận rộn cận thẩn đi giết từng con quái, bọn họ chẳn qua chỉ là con sâu cái kiến, như nước chảy bèo trôi.
Một bàn tay xuất hiện tại phía trên vách núi, tóm chặt lấy mỏm đá. Tay kia cũng hiện ra, sau đó, cả thân mình Sở U khẽ chống lên, hai chân hoàn toàn đứng trên đỉnh núi Vọng.
Nhìn quanh bốn phía, hình ảnh nơi đáy mắt giống hệt với trong trí nhớ.
Luồng cực quang rủ xuống từ nền trời, đúng là rơi xuống giữa nơi này. Sở U nhìn lại, ở đây có một rương báu phát ra hào quang, im lặng nằm đó, như thể đang chờ một vị chủ nhân đến mở nó ra.
Rương báu này, chính là rương báu Thần Thánh. Là rương báu Thần Thánh độc nhất vô nhị của nước Đại Yến. Bảy nước lớn, mỗi nước chỉ có một rương báu Thần Thánh. Cả khu Hoa Hạ cũng chỉ có bảy rương báu Thần Thánh đó mà thôi.
Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, khi Sở U trông thấy rương báu kia, lại chẳng lộ ra chút kích động nào. Hắn bình tĩnh đi tới cạnh rương báu Thần Thánh, liếc nhìn nó, lạnh lùng nói:
- Đối với bản tôn mà nói, ở đây, mày chỉ đứng thứ hai!
Mục đích thực sự của Sở U khi tới nơi đây, chính là để...sáng tạo công hội!
Rất khó mà tưởng tượng được, trên đỉnh của một toà núi lớn như vậy lại có thể có điều kiện địa lý để sáng tạo công hội. Ở bên trong 《 Thiên Thế , những tòa núi cao giống như núi Vọng có rất nhiều, nhưng có địa hình trên đỉnh núi như vậy thì là độc nhất vô nhị. Không còn một tòa núi nào có thể giống như núi Vọng như vậy, có địa hình hoàn toàn đạt yêu cầu để sáng tạo công hội.