Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Triệu Phi Yến nhìn chằm chằm những bức hình bên trên xấp tài liệu này, trong hình chính là cảnh tượng U Dạ một mình solo BOSS ác mộng, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Ta luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
- Phi Yến, ngươi phát hiện cái gì sao?
Người nam trẻ tuổi tiến đến dò hỏi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt ghen tỵ của cô gái phía sau.
Có cái gì không đúng? Có phải là chỉ cần là một cái nam nhân, đều nhất định phải thật vui lòng mà phục tùng ngươi?
Đối phương. . . Thật sự để ta rất nghi ngờ, có thể là người chơi closed beta. Giao thủ với hắn, chuyển động cùng thân pháp, thời cơ ra đao đều nắm lấy cực kỳ chuẩn, cho ta cảm giác đối phương sớm đã nắm giữ quy tắc trọng yếu của trò chơi, giống như là đã ở trong game chơi rất nhiều năm rồi vậy. - Triệu Phi Yến chậm rãi nói rằng.
Người trẻ tuổi cùng người trung niên nhìn nhau, từ trong mắt đều của đối phương thấy được kinh ngạc, người trung niên cẩn thận nói ra:
- Phi Yến, trò chơi này ngươi cũng rất rõ ràng, căn bản không thể có người chơi closed beta, có thể đối phương thật sự là có thiên phú đây.
- Đối phương là cao thủ của công hội nào?
Triệu Phi Yến quyết định thay đổi câu hỏi.
- Vẫn không có điều tra rõ ràng vấn đề này, người này hiện nay thần bí cực kì.
Người trung niên giọng điệu gióng như xin chỉ thị, quay về Triệu Phi Yến nói ra:
- Như vậy bước kế tiếp nên làm thế nào?
- Nếu vị cao thủ này cố ý cùng chúng ta là địch, chúng ta không thể không đề phòng. Chỉ là trước khi điều tra ra hắn đến cùng thuộc về cái công hội nào, chúng ta tạm thời không làm động tác gì. Hiện tại, việc chủ yếu nhất chính là thăng cấp, tranh thủ chuyển chức sau đó sáng tạo công hội, trở lại áp chế đối thủ. Đúng rồi, tiền trò chơi chuẩn bị đủ chưa?
- Công hội của chúng ta vẫn còn 10 triệu đồng vàng, may mà thời điểm trò chơi mở ra, chúng ta có người đi vào. Cơ mà sáng tạo công hội ít nhất phải cần 1 triệu đồng vàng, cái này vẫn chính là xây ở trên địa hình bình nguyên, nếu như là ở những địa hình khác, phỏng chừng liền cần nhiều hơn nữa.
- Dù như thế nào, phải nhanh chóng tập trung tiền vàng trên tay, khẳng định về sau nhu cầu tiền vàng sẽ phải càng cao hơn. Đúng rồi, Tiểu Yêu thế nào rồi?
Tiểu Yêu chính là nữ mục sư bị Sở U dọa sợ đến mức trực tiếp bị hệ thống cưỡng ép logout.
- Tiền trò chơi chúng ta vẫn đang thu mua, Tiểu Yêu vẫn còn là không sao, tinh thần có chút hoảng hốt, bác sĩ đã nói sau một đoạn thời gian sẽ khôi phục lại.
Triệu Phi Yến nhìn về phía xấp tư liệu trên bàn, trong lòng nàng có một câu hỏi chưa có nói ra, chính là vì sao U Dạ lại nói chính mình ‘lại đưa tới cửa', đây là có ý gì? Dáng vẻ của đối phương thật giống như là rất quen thuộc mình? Hơn nữa còn là loại thâm cừu đại hận, tình huống không chết không thôi. Nhớ lại hành trình chơi trò chơi trong những năm này, Triệu Phi Yến càng ngày càng mê man. Thật giống như. . . mình cũng không có một cái kẻ địch huyết hải thâm cừu mà. Trong này. . . đến cùng có bí mật gì đang ẩn giấu đây?
Lúc này, Triệu Phi Yến bị một đoạn tình báo trên tài liệu cho hấp dẫn.
Chỉ thấy Triệu Phi Yến chỉ vào một người chơi Trị Liệu trong hình, nói ra:
- Người này là ai? Trên tình báo nói nữ nhân này cùng U Dạ có vẻ như rất quen thuộc.
- À, người chơi này tên là Lạc Thủy Huy Dạ, Dương Ảnh bên kia đưa ra đánh giá là: Không phải một game thủ chuyên nghiệp, người bình thường, nhưng cùng U Dạ rất quen; cần điều tra nàng sao?
- Lạc Thủy Huy Dạ. . .
Triệu Phi Yến nhìn chăm chú người nữ hài trong hình, tự lẩm bẩm.
. . .
Giờ khắc này, một cô gái cao nhã cùng tươi tắn từ trong tàu điện đi ra. Nàng kéo một cái vali ở phía sau, mặc trên người một bộ áo ngắn tay màu đen rất thời thượng. Phía trước ngực hơi nhô lên, đeo tai nghe màu trắng. Quần jeans ở phía dưới bó căng bắp đùi của nàng, nhìn rất có độ co dãn. Mái tóc trên đầu được cuộn tròn thành viên, da dẻ trắng nõn non nớt, dưới chân là một đôi giày thời thượng. Cả người tỏa ra kí tức nhẹ nhàng khoan khoái mà lại xinh đẹp cùng mỹ lệ.
Người này chính là Lâm Lạc Nhi!
Ngồi tàu điện siêu tốc một buổi sáng, rốt cục đã đến toà đô thị quốc tế lớn này: Viễn Kinh.
Đi ra nhà ga, Lâm Lạc Nhi đưa ra bàn tay trắng như ngọc của mình, bắt một chiếc taxi. Sau khi báo địa chỉ cho tài xế già, taxi nghênh ngang rời đi.
- Mau mau, đem cái giường dời vào căn phòng ngủ này.
Sở U bình tĩnh chỉ huy, vừa vặn mới đặt hàng một cái giường lớn, mặc dù là nó có phần khá xa hoa. Chiếc giường này được đặt vào bên trong một cái phòng ngủ chưa ai dùng.
- Được rồi, các ngươi liền đem cabin trò chơi lắp đặt ở bên trong căn phòng ngủ này.
Nhìn căn phòng ngủ mới càng ngày càng có sức sống, Sở U cảm thấy thoả mãn. Hắn chính là đặc biệt vì Lâm Lạc Nhi mà chuẩn bị, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy đối phương cũng sắp đến.
Không lâu lắm, một chiếc xe taxi lái vào dãy khu biệt thự này, chậm rãi chạy đến chỗ cần đến, dừng lại.
Sau khi trả tiền, Lâm Lạc Nhi ngẩng đầu lên đánh giá một thoáng căn biệt thự này, trong lòng không khỏi như nai vàng ngơ ngác, cảm thấy có chút căng thẳng. Xe taxi rời đi, bàn tay kéo lấy vali của Lâm Lạc Nhi vào lúc này cũng đã hơi trắng bệt ra.
Thở một hơi thật dài, bình phục tâm tình trong lòng mình, sau đó đi tới.
Đi đến cửa, Lâm Lạc Nhi ấn xuống chuông cửa, nhắm mắt lại, một lần nữa hít sâu. . .
Cửa được mở ra.
Sở U cùng Lâm Lạc Nhi bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Vẻ mặt của Sở U có một ít gợn sóng, đem hình dáng của vị bạn cùng lớp Lâm Lạc Nhi thời xa xưa kia cùng vị mỹ nhân trước mặt này dần dần cho trùng điệp cùng nhau. Ở trong mắt Sở U, từ Lâm Lạc Nhi toả ra một loại cảm giác thời gian cùng năm tháng.
- Sở. . . Sở U.
Lâm Lạc Nhi trong lòng căng thẳng, dù sao gặp mặt lần này, quan hệ của hai người phát sinh một ít biến hóa nào đó.
Đối với Lâm Lạc Nhi mà nói, nàng cùng Sở U chỉ là hơn hai năm không gặp, nhưng mà Sở U biết, hắn cùng cô gái trước mặt đã có mười hai năm không gặp.
Sở U vẻ mặt buông lỏng, mỉm cười nói:
- Mau vào đi, tôi qua giúp cậu xách vali.
Nói xong cũng đi ra nhấc lên cái vali có chút nặng phía sau nàng.
- Cảm ơn. . .
- Không có gì, mau vào nhà đi.
Nhìn Lâm Lạc Nhi đi vào nhà, ánh mắt Sở U không cẩn thận nhìn đến cái mông nhỏ của nàng. Bị quần jeans bó sát, mông nàng liền có chút lộ ra, thật sự là khiến cho lòng người bối rối, Sở U vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Hai người đi vào trong nhà. “Trên lầu hai!" Sở U trực tiếp đem vali xách vào căn phòng thuộc về Lâm Lạc Nhi ở trên lầu hai.
- Đây chính là phòng của ngươi, hài lòng không?
Thân thể đã lâu không có vận động, Sở U có chút thở dốc.
Lâm Lạc Nhi gật gù, trong mắt có chút do dự, nhưng nàng cuối cùng vẫn là không có nói ra. Bởi vì, nàng phát hiện căn nhà này liền chỉ có hai người là nàng cùng Sở U.