Chương 8: Cung ghép tự chế

2 tuần sau, khi Hãn một mình mang dào vào rừng chặt tre. Hắn xem xét cẩn thận các cây tre xung quanh rồi tự lầm bẩm

- Ngắn quá.

- Thân mỏng quá

- Cành cong quá

Hắn đảo quanh rừng tre một lượt để tìm một cây tre vừa ý, nhưng có vẻ để tìm được cũng sẽ mất kha khá thời gian. Hắn rảo khắp rừng tre một vòng, cuối cùng cũng thấy một cây vừa ý, một cây tre thẳng chừng 2m, đường kính cũng khá gần với yêu cầu của hắn, liền vung dao chặt.

Đến khi cây tre được đốn xuống, hắn lại quan sát một chút về độ dày của cây một lúc rồi gật đầu

- Cây này tốt!!!

Khi tìm được một thân tre vừa ý hắn liền đặt một chỗ rồi thu gom củi khô xung quanh lại và bắt đầu nhóm lửa. Loay hoay một hồi cũng gầy xong một đóm lửa nhỏ. Hắn bắt đầu hơ thanh tre vừa nãy trên lửa, hai mắt chú ý quan sát thân tre biến đổi, hắn muốn thanh tre phải ra dầu thật đều, không quá ít cũng không quá nhiều, bằng không thì phí công vô ích. Chú tâm làm việc cho tới khi hắn nói

- Tốt rồi

Hắn tự gật đầu hài lòng với tình trạng của thân tre trên tay, rồi đưa tay với lấy con dao. Cầm dao trên tay, hắn ướm chừng và cọ lưỡi dao lên thân tre để đánh dấu, đảm bảo thân tre được chia đều. Thật khó để đảm bảo khoảng cách các vết cắt là bằng nhau nhưng hắn cũng làm được nhờ có kinh nghiệm và thói quen mày mò các bảng mạch và tính cầu toàn tại nhà máy.

Từ các vết xước trên thân tre hắn đã cắt thành 4 thanh tre bằng nhau. Hắn ngồi xuống, từ từ bắt đầu vót các thanh tre để tạo hình phù hợp, sau đó xếp chồng các thanh lên nhau rồi cột chặt lại bằng có sợi ghẻ gai.

Vừa khi hoàn thành, hắn đã nhận ra thứ mình muốn làm đã dần thành hình - một cây cung ghép bằng tre. Sau đó, hắn bắt đầu quá trình uốn cong, giai đoạn này có vẻ mất sức hơn khi hắn phải hơ qua lửa rồi gồng sức mà bẻ rồi cố định bằng cách chẹn các nêm gỗ, sau đó sử dụng một loại keo hắn chế được từ bong bóng cá phơi khô. Keo này sẽ khiến các thanh tre kết dính lại.

Khá là vất vả để có thể điều chỉnh theo ý hắn, vừa bẻ hắn phải vừa đảm bảo điểm bẻ không làm lệch sức kéo của cánh cung. Cho tới khi hắn định hình cây cung bằng dây hoàn tất thì trời đã gần tối. Nhìn thời giờ hắn liền dựng tóc gáy, hôm nay hắn phải luyện võ với cha, còn phải phụ cha sửa nông cụ nhưng giờ thì muộn quá rồi.

Không để mất thời gian, hắn đành treo tạm cây cung mới thành hình lên một cành cây rồi chạy vội về nhà. Đến khi về thì thấy cả cha cả mẹ đang đứng đợi hắn, tay cha hắn thì cầm sẵn một cây roi rồi. “Lần này ăn đòn thay cơm rồi” - hắn lẩm bẩm

Tối đó, hắn bị cha dần cho một trận nên thân, tiếng kêu đau của hắn vang cả khu thu hút cả đám trẻ con đến nhà cười đùa. Thấy lũ trẻ cứ nhìn mình cười hắn mới xùy đuổi cả về. Bây giờ mông hắn toàn mấy vết lằn to bằng con giun, ngày mai hắn bị phạt ở nhà không được đi chơi. Nghĩ mà rầu.

------------------

Sáng sớm hôm sau khi Hãn đi cùng cha đến bãi luyện tập. Bình thường hắn phải tập buổi chiều nhưng vì mắc lỗi nên bị phạt luyện tập từ sáng sớm đến chiều, ngày hôm nay đúng lúc lại nắng to, trời thế này thì tập một giờ cũng bằng nửa năm, mà hắn phải tập đến trưa trong khi cha hắn ngồi trong một cái lán giám sát. Nhưng ít ra là lần này hắn có thể tập cùng mấy đứa bạn. Để luyện tập cho những đứa trẻ, những người đàn ông đã dựng một cái lán bằng tre, đủ rộng để làm một sàn đấu, mặt sàn được đổ cát, vẽ thành một hình tròn, thể lệ rất đơn giản: ra khỏi vòng, xử thua, lưng chạm sàn, xử thua, đánh đến khi đối thủ đầu hàng hoặc không còn sức chiến đấu, tuyệt đối không ra đòn hiểm

Phương pháp luyện tập này có thể đẩy nhanh tiến độ luyện tập khiến lũ trẻ tiến bộ nhanh hơn, cũng là một cách để chúng học hỏi, làm quen lẫn nhau. Hôm nay hắn được tập cùng với Trâu, tên này là đứa to con nhất làng, cũng là đứa khỏe nhất. Thể thức thi là đấu vật, là thế mạnh của Trâu nên khi đấu với nó, Hãn gần như không có chút lợi thế nào.

- Hây

Trên võ đài, Trâu đang đấu với 1 đứa nhóc tên Trì, nhưng cuộc đấu này không kéo dài được lâu do quá chênh lệch về sức mạnh. Tên Trâu to con hơn, sức khỏe cũng tốt hơn liền hút một hơi ném Trì ra khỏi vỏ đài

- Lưng chạm đất, ngã ngoài vòng. Trận này Trâu thắng!!...Còn ai muốn đấu nữa không? - Một người đàn ông lên tiếng

- Còn, Hãn lên đi con - Ông Đá nói rồi liếc về phía Hãn

Nghe đến tên mình, Hãn có hơi bất ngờ, hắn vốn không muốn tham gia bởi đã quá mệt do bị cha bắt luyện tập liền mấy canh giờ không nghỉ. Đến chỗ sàn đấu này hắn gần như phải lết.

- Hãn, lâu rồi chưa đấu với mày, lần trước ta ném mày ra khỏi vòng trong một hơi thì phải

Cái này thì Trần Khôi công nhận là có, theo ký ức của hắn thì cách đây khoảng 1 năm, lúc đó đứa bé tên Hãn này mới tập đấu vật, nhưng ngay khi vừa bước vào đã gặp Trâu và bị nó một hơi ném ra ngoài do lúc đó Hãn rất nhỏ con và nhẹ cân

- Thôi, tao...

Chưa kịp nói hết thì hắn liền cảm thấy hơi ớn. Cha hắn đứng ở đó đang nhìn hắn kiểu “ Liệu hồn mà đánh thắng đấy con trai ạ”. Hắn nuốt ực một ngụm nước bọt, đứng dậy

- Tao… vào ngay

Người đàn ông vừa nãy thấy Hãn đi vào, nhắc nhở cả hai vào bị trí. Đến khi thấy cả hai đã sẵn sàng mới nói

- ĐẤU!!!

Như chỉ chờ hiệu lệnh. Ngay khi trọng tài vừa dứt lời, hai đứa trẻ liền lao vào bám chặt lấy nhau

- Hây...Hự….Hự

Cả hai đều dồn hết sức mạnh ra để thi đấu, cố gắng vật ngã đối thủ. Đấu vật của người Việt cố rất giống với hiện đại, cả hai đều chỉ mặc khố, dùng tay để cản hoặc bắt lấy 1 vị trí nào đó trên cơ thể đối thủ, thường là đai khố dưới bụng, từ đó vận sức quật ngã đối thủ

Trâu liên tục dùng tay muốn đón bắt đấy những vị trí yếu hiểm trên người Hãn. Đó là cách nhanh nhất để dành chiến thắng, một khi đã bắt được thì ném Hãn ra ngoài cũng chẳng có gì khó do quá chênh lệch thể lực, Trâu chỉ cẩn 1 điểm bám vững chắc. Nhưng Hãn sẽ không cho hắn cái “mùa xuân” ấy, dù hắn có ra đòn gì, Hãn cũng lấy tay gạt ra, thậm chí là nhắm bắt lấy những điểm yếu trên người Trâu khiến Trâu phải dè chừng.

Cả hai rơi vào thế giằng co. Ai cũng nghĩ chuyện này sẽ không diễn ra được lâu bởi chênh lệch sức mạnh là quá lớn. Nhưng có một điều không ai ngờ là…

“Oạch”

Mọi người đều ngơ ngác nhìn lên võ đài. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”. Không thể ngờ võ đài đã có chuyển biến nhanh chóng, chỉ thấy Hãn vừa mới lắc mình một cái đã khiến Trâu đo đất. Người phản ứng nhanh nhất là trọng tài

- Lưng chạm đất, Hãn thắng

Lời tuyên bố của trọng tài cùng không làm mọi người hết sững sờ. Nói thế nào thì Trâu cũng to con hơn Hãn, sức cũng mạnh hơn mà vừa rồi Hãn vật ngã Trâu khá nhẹ nhàng. Nói qua một chút, theo lý thuyết người có sức vóc lớn thường có lợi thế khi đấu vật, tuy nhiên, khi thực hành sẽ có khác biệt, đặc biệt là đối với những kẻ đã từng học võ hiện đại. Khác với võ cổ đại được xây dựng dựa trên kinh nghiệm thực chiến được kế tục, võ hiện đại ngoài tính kế thừa còn có khoa học. Ví dụ như vừa nãy, Trâu tuy có sức khỏe nhưng khá chật vật để có thể vật ngã Hãn, lý do rất đơn giản, thứ nhất, hắn nhanh hơn, đòn bắt của Trâu quá chậm, hắn thừa sức cản lại, thứ hai hắn đã thay đổi trọng tâm của mình, chỉ bằng cách thay đổi tư thế hai chân và bả vai, dù Trâu có gồng đến mức nào thì Hãn vẫn vững như bàn thạch bởi lực dồn để đánh Hãn đã bị phân tán.

Tuy nhiên, cách này sẽ không giữ được lâu dài, trước khi Trâu kịp nhận ra và thay đổi hướng đánh, Hãn đã dùng chân trái quét nhẹ nhằm vào chân phải của Trâu. Thấy không ổn, Trâu liền giơ chân lên né đòn nhưng ngay lúc đó, Hãn đã bám chặt Trâu và vật một cái. Dù đối thủ có là voi nhưng phải đứng bằng 1 chân thì hắn cũng cho đo đất dễ dàng.

Đây là cách dùng sức mạnh của kẻ thù để đáng bại kẻ thù. Một phương pháp điển hình thời hiện đại để hạ gục đối phương. Võ đặc công của hắn lại là thứ thuần phương pháp này

Tên Trâu một hồi ngơ ngác mới nhận ra mình bị đánh ngã, không phục liền đứng dậy, bực tức nói

- Đấu lại

- Lần tới đi, tao mệt rồi

Vừa rồi phải gồng sức đấu khiến người Hãn người toàn mồ hôi, lại còn khát, hắn tính tới chỗ chum nước uống một ngụm thì tên Trâu lao tới, bám lấy người Hãn. Theo phản xạ, hắn hơi mở rộng chân cúi người xuống thấp, lách chân phải ra đằng sau Trâu rồi dùng hai tay bê hai chân Trâu lên, đè Trâu xuống sàn cát

- Mày lỳ quá - Hãn bực tức nói

Lần này không phải 1 mà 2 lần Hãn cho Trâu đo đất, không thể nói Hãn thắng là may mắn đươc. Tên Trâu vẫn không phục mà lao tới, miệng hét

- Đấu lại

Làm bạn với Trâu từ nhỏ, Hãn hiểu tên này, tuy to con nhưng sống rất trượng nghĩa, không ăn hiếp ai, và cái tính lỳ lợm khó gục thì làng này Trâu thứ 2 không ai dám đứng thứ 1. Nó không tin mình bị đánh ngã dễ như vậy, càng không tin mình lớn con hơn mà không đánh ngã Hãn được một lần. Trâu lao đến ôm lấy Hãn khiến cả 2 cũng ngã, dường như thoát khỏi nội dung là thi đấu giao lưu học hỏi mà là ẩu đả. Những người lớn thấy vậy định cản thì ông Đá ngăn lại

- Đừng, cứ để chúng đánh.

- Thế có ổn không? - Một người nói

- Không sao, trái lại còn có lợi. Chúng làm bạn từ nhỏ nhưng chưa từng có xích mích thì tình bạn sau khó bền. Để chúng đánh, sau này chúng sẽ sát cánh bên nhau. Chính chúng ta cũng từng thế mà

- Chú Đá nói phải, tất cả chúng ta đều dùng nắm đấm để làm quen mà, hahaha

Mấy người khác gần đó nghe xong cũng phì cười, họ như đang nhớ lại thời trẻ con bồng bột của mình, giờ đây con của họ cũng vậy, nếu ngăn cản thì thật không nên

Hãn và Trâu đều quần mình trong cát, rõ ràng đây không phải đấu vật mà như ông Đá nói, là đánh lộn. Cả hai không ôm lấy nhau mà dùng đòn đấm và đá để nói chuyện. Những đứa trẻ quanh đó suýt không đếm nổi Trâu đã ngã bao lần và cũng đã nói 2 từ “Đấu lại” bao nhiêu lần. Hãn tuy có võ nhờ vào linh hồn Trần Khôi nhưng với kẻ có sức lực dẻo dai và cũng từng luyện chiến đấu như Trâu thì lại thành khổ chiến. Hắn cũng bị vật ngã như Trâu, vật được tên Trâu này xuống 3 lần thì hắn bị Trâu vật xuống 1-2 lần. Hãn không biết đâu mới là giới hạn cho sự lỳ lợm của đứa bạn thân này.

Trận đánh kéo dài đến giữa trưa, cũng tức là được hơn nửa canh giờ rồi, hết Hãn ngã rồi Trâu ngã, những đứa trẻ xung quanh thì hò nhau cổ vũ. Cả hai không nhớ đã đứng nên nằm xuống bao nhiêu lần bởi các đòn của đối phương. Tuy đánh nhau nhưng cả hai đều không có lấy một tia giận dữ, chúng chỉ cảm thấy có 1 dòng máu chảy cuộn trong người thôi thúc chúng chiến đấu hết mình.

- Ê Hãn, bắt lấy

Hắn quay người lại liền thấy đồ tập luyện của hắn được 1 đứa trẻ tung đến. Trâu cũng nhận được đồ của mình, chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy mấy đứa trẻ bạn hắn cùng đứng dậy tiến vào võ đài

- Chà, lần này mới lạ nha - Một người đàn ông cười nói

Một đứa cất tiếng nói

- Chơi lẻ không vui tí nào, để bọn tao góp vui với chúng mày

Nói rồi liền đập khúc gỗ vào tấm khiên. Những đứa trẻ khác cũng liền hưởng ứng theo, chỉ còn hai đứa trẻ đứng ở giữa võ đài đứng đó ngơ ngác. Chúng nhìn nhau rồi cười khẩy, hóa ra cả bọn đứng ngoài cũng nóng máu lên rồi

- Đã thế thì tới luôn đi bọn bay, đánh cho ra hồn đây - Trâu giơ cao hai tay hét

Cả Hãn và Trâu cùng đập thanh gỗ vào khiên như muốn nói chúng đã sẵn sàng. Cả lán tập bỗng huyên náo bất thường, những người lớn cũng liền kiếm một chỗ khác quan sát. Đám trẻ lao vào nhau quần chiến. Dường như trong mắt chúng không có đối thủ cố định, gặp ai là chiến, không e dè cao thấp, đã chiến là đánh hết mình

…..

…..

- Còn trẻ thật là tốt - Một người đàn ông nói, thở dài

- Đúng vậy, nhưng mà chuyện tốt đám trẻ làm rồi, còn chuyện xấu ai gánh đây? - Một người khác tiếp lời

- Đến phần chúng ta thôi. Biết lũ trẻ đánh nhau sứt đầu mẻ trán như vậy thì mấy bà vợ lại tế sống chúng ta mất

- Mẹ thằng Sóc mà thấy thì có lẽ hết vụ sau tôi đừng hòng uống được một giọt rượu mất

- Haha, chú Thang lần này số thảm rồi. Chúng cũng đánh xong rồi, đến mang chúng về thôi - Ông Đá cười lớn

Lũ trẻ đã đánh xong rồi, cũng mất kha khá thời gian. Trên nền đất nằm la liệt mấy đứa trẻ thở gấp, trên mặt và trên người còn có vết sước, máu bầm, xem ra đánh vui mà cũng không nhẹ đâu. Đánh mãi một hồi rốt cục cũng chẳng có người trụ lại được. Cả Hãn và Trâu đều nằm thở dốc, không đứng lên nổi

- Đến giờ về rồi các con,

Mấy người lớn đến dìu lũ trẻ, thương tích và sự mệt nhọc của trận hỗn chiến khiến chúng đứng dậy có phần mệt mỏi và đau đớn. Nhưng so với những gì chúng nhận được thì chẳng là bao. Cái chúng nhận được còn lớn lao và ý nghĩa hơn, đó là một tình bạn, tình chiến hữu bền chặt.

Hãn được bố dìu về. Cả người đau nhức nhưng cảm giác thật sảng khoái, nói với cha

- Hôm nay đến đây thôi ạ?

- Ừ, ta thấy con có chút thành tựu trong ngày hôm nay nên phá lệ lần này

Cả hai cha con cùng cười vui vẻ về nhà. Mẹ hắn thấy hắn thương tích đầy bình thì kêu than thảm thiết như hắn chết rồi vậy khiến cả 2 cha con nhức hết cả lỗ tai nguyên một ngày

………….

Sáng hôm sau, Hãn từ sớm đã ra ngoài tìm lại cây cung ghép lần trước. Hắn tìm đến cái cây lần trước rồi trèo lên cành lấy xuống. Hắn sờ nắn một hồi, kiểm tra độ đàn hồi và các mối dính thật kỹ, đảm bảo chúng dính đều rồi nói:

- Chặt rồi, may mà mấy hôm nay trời không mưa

Hắn cắt các sợi dây cố định nêm gỗ và dây giữa form. Lấy dao gọt ở 2 đầu cây cung để tạo gờ, sau đó lấy từ hông một sợ dây dài và dày. Sau khi buộc một đầu, Hãn để cây cung tre giữa 2 chân, hắn bắt đầu dùng sức bẻ. Lực cây cung này cũng khá lớn so sức của Hãn nên để buộc được đầu kia cũng mất thời gian. Đến khi hoàn thành hắn mới thở phào

Cây cũng thành hình thì tiếp theo tất nhiên là bắn thử. Hắn để hai rộng một chút rồi vận sức kéo, có thể ướm được lực của cây cung này tương đối lớn, theo hắn chắc, khoảng 20-25 kg. Hắn gồng đến đỏ mặt mới kéo căng ra được, giữ được vài giây thì phải thả ra vì hết sức, thở dốc

Từ lùm cây gần đó, Trâu từ đâu bước ra, khuôn mặt có vẻ bực tức tiến đến chỗ Hãn, khiến hắn giật mình

- Yếu thế, đưa đây tao kéo thử

Chưa đợi Hãn phản ứng, hắn đã giật cây cung trên tay Hãn rồi kéo. Tên này thế mà khá, mới lần đầu hắn đã kéo căng được cây cung rất nhẹ nhàng không mấy tốn sức khiến hắn tròn mắt, thậm chí nó còn giữ được cả phút, hướng ngắm bắn mọi hướng rồi từ từ thả dây.

Hãn định khen thì đã thấy thằng nhóc đang thở ra bằng tai sau khi thu lại dây cung

- Mẹ, mệt chết tao rồi!!

Cái biểu cảm của Trâu khiến Hãn tụt luôn cảm xúc, giật lại cây cung, nói lại một câu

- Mày cố cho lắm vào!! Thấy kéo dễ thế, hóa ra là đang nín hơi để nén sức. Mà sao mày lại ở đây?

- Thì tao đi theo mày chứ sao? Từ sớm đã thấy mày đi đến rừng tre, gọi mãi không trả lời nên tao mới theo. Cơ mà cây cung này tốt thật. Mày làm thế nào vậy?

- Tao định luyện tập để săn mấy con thú nhỏ như chim, sóc,...

- Ý này hay đấy, làm luôn mấy cây, rồi rủ mấy đứa lập đôi săn đi.

Hãn thấy ý này cũng không tệ, đi săn chung thì tỉ lệ thành công cao hơn.

- Thế mày biết bắn cung không? - Hãn hỏi

- Không.

- Những đứa khác thì sao?

- Không nốt. Còn mày?

- Tất nhiên là không, hỏi thừa quá mày

- Thế giờ sao?

- Thôi thì đành tự học chứ biết sao. Mấy ông thợ săn làng mình chắc không rảnh đâu?

Dù đành phải tự học bắn cung nhưng Hãn cũng cảm thấy phấn khí bởi dẫu sao thì cây cung này không tệ, không ngờ ngay lần đầu mà hắn làm luôn được nên có chút phổng mũi tự hào “kể ra mình cũng có nghề phết”. Hắn cùng Trâu tiếp tục chặt mấy cành tre để chế tên bắn thử. Vẫn phương pháp cũ, chọn một cành tre phù hợp, sau đó chẻ ra thành những đoạn dài dài khoảng 5 -6 gang tay, hơ lửa rồi uốn thẳng và vót nhọn đầu. Vì không có lông gà, chúng liền cắt lá dừa khô làm đuôi tên. Loay hoay một hồi cũng làm được vài mũi tên.

Trâu nhanh nhảu lắp tên bắn thử. Mục tiêu đầu tiên là một cái cây cách đó bọn chúng 10 mét.

“Phạch”

Đầu mũi tên vót nhọn cắm vào thân cây. Phát bắn không tồi chút nào. Nhìn thấy mũi tên trúng mục tiêu khiến Trâu hưng phấn. Liền lắp thêm tên bắn thử, tên này quả nhiên có tài bắn cung, không qua đào tạo cung nỏ nhưng vẫn có thể bắn trúng đích. Cơ mà Hãn phải vội ngăn lại, bởi nếu không chắc mấy mũi tên chúng vừa làm sẽ bị bên này bắn hỏng mất

Trâu tiu nghỉu thất vọng, tinh thần đang lên cao mà không thể phát tiết, chỉ đành kéo cung tưởng tượng có mũi tên lắp sẵn, nhưng chỉ có thể ngắm lung tung vì có tên đâu mà bắn. Chợt, Trâu reo lên

- Ê mày, đưa tao một mũi tên, nhanh lên

- Mày còn định phá nữa à? Còn lại 2 mũi tên thôi đấy

- Không, mày nhìn kia kìa, trên ngọn cây tre đằng kia kìa - Trâu vừa nói vừa chỉ tay

Hãn nhìn theo hướng chỉ tay của Trâu, liền thấy cách chúng không xa, trên ngọn cây có một con chim đang đâu. Hắn như hiểu ý, liền đưa cho Trâu 1 mũi tên để lắp ngắm bắn. Đó là 1 con chim khá to màu nâu, vì là mục tiêu đầu tiên nân Trâu quyết tâm bắn hạ, hắn liền kéo mạnh hơn một chút rồi chỉnh góc bắn

- Chậm thôi, để cao mũi tên ngang mắt, nhìn dọc theo mũi tên thẳng hướng đến nó

Trâu nghe Hãn khuyên liền nâng cao mũi tên lên bằng mắt rồi thả dây

“Phạch”

Tiếng dây cung được thả ra, mũi tên theo đà lao đi. Cả hai nín thở dõi mắt nhìn theo mũi tên đang bay, thời gian như chậm lại. Một tiếng “Éc”kêu lên, con chim đang đậu trên cành kêu đau đớn một tiếng rồi rơi xuống

- Trúng...Trúng rồi. Mày bắn trúng rồi, há há há

Hãn thấy con chim rơi xuống liền nhảy cẫng lên, khoác lấy cổ Trâu, cả hai đứa trẻ vui mừng vội chạy đến chỗ con mồi vừa bị bắn hạ. Đến nơi thì thấy con chim này đang giãy dụa một lúc trong vũng máu rồi tắt hẳn, Mũi tên xuyên qua ngực nó khiến máu trào ra đẫm cả bộ lông

- Con này to đấy. Mày thấy tao có khiếu làm thợ săn không? - Trâu nói bằng giọng tự tin

- Rồi rồi, mang con này ra biển đi, bắt thêm mấy con cá là hôm nay có bữa cải thiện rồi

- Mày nói chí phải

Trâu nghe cũng muốn nhỏ nước dãi. Chim nướng, cá nướng, nghe không tệ chút nào!!. Cả hai từ từ mò ra biển, chúng không dám đi đường chính. Ngu gì mà đi, lại gặp mấy đứa nhóc nữa thì con chim này chẳng bõ dính răng, thành ra chúng cứ rén như lũ trộm vậy.

Dấm dúi một hồi mới đến bãi biển, nơi này khá vắng, lũ trẻ dường như không có ở đây. Cả hai định ra chỗ bẫy cá xem có thu hoạch gì không thì nghe tiếng khóc. Quay đầu tìm thì thấy Trứng đang ngồi một góc, ôm mặt khóc

- Ơ kìa, Trứng, em sao vậy? Đứa nào bắt nạt em hả?

- Hai anh ơi, cái bẫy cá hỏng mấy rồi, không có cá nữa.

Trứng dẫn cả hai đến xem, quả nhiên là cái bẫy đã bắt đầu xuống cấp, dây lưới vốn là dây rừng tươi, để lâu trong nước biển mặn khiến chúng bị mủn ra. Cột bằng tre có vài cái đã bị bật gốc nên trong bẫy lúc này không còn lấy một con.

Thấy bẫy cá như thế Trứng càng khóc to hơn

- Thôi nín đi, để bọn anh đãi em chim nướng nhé - Trâu nói

- Không chỉ có chim, còn có ngêu nữa- Hãn đào dưới cát, nhặt lên 1 con nghêu to bằng nắm tay

Trứng nghe thế cũng dần nín khóc. Trâu nói lại

- Một con thì ăn thế nào?

- Mày ngu vừa thôi, tất nhiên là đào rồi. Lát nữa đi theo tao, Trứng theo bọn anh bắt nghêu nhé

Hãn và Trâu chạy lại vào rừng, tìm một cây khô đủ cứng, rồi lấy dây buộc lại làm thành một cái cày tự chế. Muốn đào ngao, cần sới cát nên như cày ruộng. Chúng chọn chỗ có nhiều sóng "vì loài nghêu ưa thích ở đó" - theo lời Hãn. Trâu là đứa khỏe nhất nên Hãn bắt nó kéo, vừa kéo còn tiện thể ghẹo “ Trâu ơi, ta bảo bảo trâu này, Trâu ra ngoài biển, cày nghêu với ta…” Vừa hát, Hãn còn vun vút một que tre trên tay giống như đang mang trâu đi cày ngoài ruộng.

Trâu không nhịn được, cả giận nói

- Tao không phải trâu cày nhà mày nhá

- Thì ai nói mày thế. Cày nhanh lên, có làm mới có ăn nha mày

Trứng đứng cạnh Hãn nhặt nghêu, mặt không nhịn nổi đành ôm bụng cười phá lên ha hả vì trò đùa của Hãn. Thấy Trứng không còn khóc nữa, Hãn mới yên tâm. Ngày hôm đó thu hoạch không tệ chút nào, chúng bắt được khá nhiều, đủ cho chúng có thể ăn thỏa thích.

Mặc dù không phải cao lương mỹ vị, nhưng ăn trong tiếng cười thế này thật khiến con người hắn cảm thấy dễ chịu.

-------------------------