Chương 2: Sự Cố

Đến được nhà máy, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, như đến được “nhà an toàn” của hắn. Ở đây sẽ không ai có thể làm phiền hắn nữa. Nhà máy này là thành quả hợp tác đầu tư của 5 nước, diện tích lên đến 100ha, là một nhà máy năng lượng mới của Chính phủ cũng là một trọng địa quân sự được Quân đội bảo vệ. Đồng nghĩa, người ngoài muốn bước vào trước hết phải có đồng ý của Quân đội, tiếp đến là giới quan chức có trách nhiệm,

- Ê Khôi, đến đây – Một giọng đàn ông mặc đồ nghiên cứu màu trắng từ đằng sau lưng gọi hắn

Người này là Giám đốc ở đây, tên là Mạnh. Khuôn mặt có nếp nhăn, vết già nua của của người tứ tuần, tóc cũng đã có vài sợi điểm bạc nhưng đừng nhìn thế mà lầm tưởng, người này chỉ hơn Trần Khôi hắn 2 tuổi thôi, tính chất công việc phải lo nghĩ nhiều nên thành ra thế nhưng người này là một tài năng hiếm có của quốc gia, một trong những “Thế hệ vàng”. Chỉ trong 1 năm kể từ khi làm việc cho “Cục năng lượng quốc gia”, người này và đội nhóm đã công bố tìm ra một nguyên tố mới, một nguồn năng lượng vô biên, mạnh hơn rất nhiều so với năng lượng hạt nhân trước đó, đến mức một tờ báo quốc tế đã ghi lên trang nhất “Con người làm chủ sức mạnh của mặt trời”

Công bố về nguyên tố mới đã khiến Chính phủ và thế giới chú ý, nguyên tố mới mang tên “V.I.E” (Vietnam’s Infinite Energy) này chưa từng được biết đến trước đây, khiến giới khoa học một phen trấn động, họ bước đầu định nghĩa nó là một loại phân tử nặng hiếm gặp, năng lượng nó tỏa ra khi nóng chảy ước lượng cũng tương ứng với năng lượng của 100 lò phản ứng hạt nhân cỡ lớn khi hoạt động cực đại,

Ngay khi vừa được công bố, Chính phủ đã muốn đóng dấu “ Tối Mật” lên bản báo cáo này để tự đầu tư nghiên cứu nhưng các hành động này khó lòng qua mắt các tình báo quốc tế. Vài năm sau, số lượng phái đoàn cấp cao từ các quốc gia trên thế giới đến đất nước này tăng chóng mặt, vẻ ngoài là viếng thăm hữu nghị, nhưng bên trong tất cả đều bẻ lái rất mượt, ngỏ ý tham gia đầu tư chương trình phát triển và khai thác năng lượng từ V.I.E, bởi họ biết, tuy tìm ra nguyên tố mới nhưng với năng lượng khổng lồ như thế thì đất nước này không đủ khả năng khống chế, nên nhớ nó có sức mạnh ngang ngửa 100 lò phản ứng hạt nhân cỡ lớn, nếu phát nổ sẽ khiến cả châu Á biến mất sạch sẽ, đến mức con người chỉ có thể tin nền văn minh châu Á đã tồn tại bằng các di vật từ hàng ngàn năm trước. Vì thế, cần một công nghệ tương ứng để khống chế vũ nổ phân hạch này và chỉ có vài nước đủ khả năng làm điều đó. Điều khoản rõ ràng, họ muốn được chia sẻ công nghệ

Người tên Mạnh này cũng là 1 nhân vật được săn đón, nhưng tính tình rất gàn dở, có đôi lúc người ta còn tưởng lão tâm thần nặng, lúc nóng lúc lạnh, vui thì xin lão tăng lương lão cũng làm còn lúc nào giận thì tốt nhất là tránh xa lão ra, ai cũng nhớ chuyện lão từng cho nghỉ việc một nửa công nhân trong nhà máy chỉ vì tâm trạng không tốt, đặc biệt, lão là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, muốn mọi thứ phải ở mức tốt nhất, thế nên tâm trạng lão hiếm khi vui vẻ. Trong cả nhà máy này, lão chỉ thấy Trần Khôi hợp mắt, không phải lão gay, mà là vì cách Trần Khôi làm việc khiến lão rất an tâm. Những người giám sát trước, ngoài áp lực công việc mà phải nghỉ, còn vì lý do là lão giám đốc này, tính lão rất khó chiều, làm sai thì bị ăn chửi là còn nhẹ, dù là người mới lão cũng không thương tiếc.

Trần Khôi nghe giám đốc gọi, vội chạy đến mà chào hỏi. Thấy cổ áo của hắn vẫn chưa chỉnh tề, Giám đốc liền đưa tay chỉnh lại.

- Hôm nay là ngày khởi động lò phản ứng, chú mau đên phòng điều khiển đi, nhớ phải hết sức chú ý.

- Dạ, em biết rồi.

- Phải rồi, anh cũng nhận được yêu cầu của cấp trên muốn cho chú nghỉ việc. Có phải cậu đã đụng đến lão quan chức nào rồi không?

- Không hề, em trước nay không có qua lại với ai quyền cao chức trọng cả...

Trần Khôi nghe xong liền tái mặt, việc này chắc chắn là do lão cha hắn giật dây, quả là hắn đã quá coi thường tài lực và các mối quan hệ của lão. Nhưng hắn cũng rõ, ở nơi này, Giám đốc Mạnh là mới người quyết định, cấp trên có muốn cũng phải xem sắc mặt Giám đốc Mạnh có đồng ý hay không? Họ cần Giám đốc Mạnh ở đây để nghiên cứu và phát triển nguồn năng lượng mới, và cũng biết cái tính dở dở ương ương của lão, thế nên dù cấp cao hơn cũng không dám làm GD Mạnh phật ý. Nên nhớ, Nhà nước cố sống cố chết để chiêu mộ và lưu giữ nhân tài, Giám đốc Mạnh lại là đối tượng đặc biệt, nhỡ may lão hâm lên mà từ chức thì có là cấp trên thì cũng được Nhà Nước ký giấy cho về hưu non.

Lại nói, trong nhà máy này, nếu là nhân viên khác thì lão Mạnh sẽ không ngần ngại gật đầu nhưng Trần Khôi thì lại khác

Em vẫn muốn tiếp tục làm việc ở đây, mong anh thuyết phục cấp trên...

- Khỏi nói, nói đến đây anh biết rồi, cứ đi làm việc đi, mấy lão ở trên để anh lo - Không đợi Trần Khôi nói hết, Giám đốc đã lên tiếng

- Dạ dạ

Trần Khôi vâng lời định rời đi thì phía sau xuất hiện rất nhiều ô tô màu đen đang từ từ đi vào, “Audi Lux VII” à? ( tôi chém chứ không có model này đâu). Phía đầu xe có cắm một lá cờ của đại sứ quán TQ. Trần Khôi liền quay mặt nhìn Giám đốc Mạnh. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của hắn, Mạnh mới nói

- Phải, cái đám âm hồn bất tán đó đến rồi. Mà tôi nghe nói, trong phái đoàn đó còn có cái tên Vương Thiên nữa.

- Hắn cũng đến?? – Trần Khôi há hốc mồm

Vương Thiên cũng là một nhân vật tầm cỡ trong lĩnh vực khoa học năng lượng. Trong 10 nước đầu tiên tuyên bố thoát khỏi khủng hoảng, thì TQ là nước đầu tiên, và tất cả chính là nhờ vào tên Vương Thiên này. Báo chí ca ngợi hắn không hết lời, nâng hắn lên 9 tầng mây. Nhưng phải công nhận, những lời khen đó không có chữ nào quá đáng cả, bởi hắn cũng rất có năng lực. Lại nghe nói, hắn là bạn học cũ của Giám đốc Mạnh

- Nhưng chúng rảnh rỗi đến đây làm gì? Những gì ta có đã công khai với tất cả đối tác rồi mà

- Chuyện này không liên quan đến cậu, mau đi chuẩn bị đi

Giám đốc Mạnh nói rồi bước về phía phái đoàn TQ. Trần Khôi thấy vậy cũng không hỏi nhiều, liền vội đến chỗ làm việc của hắn. Căn phòng làm việc của hắn là một chiếc cabin rộng 16m2, đặt trên cao, phía dưới cabin là tổ hợp 4 lò phản ứng , bên trong cabin có 4 màn hình cỡ lớn có đầy đủ thông số của 4 lò năng lượng. Sau khi khởi động màn hình làm việc, hắn bắt đầu kiểm tra xem các cột thông số có hoạt động bình thường hay chưa, cũng như kiểm tra bàn điều khiển, tiến hành vận hành thử,…

--------------------

“Quá trình khởi động sẽ bắt đầu sau 30p”

Tiếng loa phát thanh cùng các ánh đèn chớp đỏ hoạt động, các công nhân khác nhanh chân chuẩn bị các công đoạn cuối cùng. Trần Khôi cũng đang chuẩn bị, chợt hắn nhìn qua của sổ phòng điều khiến thấy Giám đốc và một người TQ khác cũng trạc tuổi đứng cạnh nhau

“Tiến hành quá trình cố định V.I.E”

Tiếng loa thông báo khiến Trần Khôi trở lại màn hình điều khiển, các thông số vẫn hoạt động bình thường. Phía bên dưới đã xuất hiện 4 người mặc đồ chống phóng xạ, hai tay cầm một khối cầu đen xì bằng quả bóng nhựa được làm bằng chì, từ từ cẩn thận tiến đến từng lò phản ứng. “V.I.E” như đã nói chỉ là 1 nguyên tử, khối cầu đó chính là nguyên liệu chứa “V.I.E”, khi vào trong lò sẽ nóng chảy và sản sinh các nguyên tử “V.I.E”

Khi cả 4 khối cầu đều đã đặt vào trong, Trần Khôi nhìn lên màn hình, rồi nói vào micro:

- Xác nhận quá trình cố định “V.I.E” thành công

Rồi hắn bấm một nút trên bàn điều khiển, nắp các lò từ từ đóng lại, các công nhân ngay lập tức chạy về các vị trí an toàn. Đến khi mọi thứ mọi thứ đã vào vị trí, Trần Khôi mới nói tiếp:

- Hệ thống hoạt động bình thường. Sẵn sàng khởi động lò phản ứng

- “Xác nhận, quá trình khởi động lò phản ứng bắt đầu sau 30s, tiến hành đếm ngược, 30…29….28…”

Nghe tín hiệu đếm ngược, Trần Khôi liền đưa tay chạm vào chiếc chìa khóa đã cắm vào ổ gần đó, vặn một vòng rồi mở nắp bảo vệ ra, bên trong có một chiếc nút lớn đã lên đèn đỏ. Vì quá trình khởi động lò cần đến sự chấp nhận đồng thời của các bộ phận khác, nếu chỉ trễ một giây, tất cả phải làm lại thế nên lúc này hắn tập trung nghe tiếng đếm ngược chứ không chú ý gì nữa

“ 5…4…3…2…1, khởi động lò”

Trần Khôi liền ngay lập tức nhấn nút. 4 lò phản ứng bắt đầu đi vào hoạt động, quá trình hoạt đông hình thành một tiếng ù, tuy không chói tai nhưng khiến người ta rất khó chịu.

“ Kích hoạt hệ thống khuếch đại tia Plasma”

“Nhiệt độ đạt mức tối đa sau 5s”,

“Quá trình phân hạch bắt đầu”

Loa thông báo lần lượt xác nhận các bước phản ứng. Trần Khôi dường như không còn quan tâm gì đến xung quanh, chỉ tập trung vào màn hình hiển thị trước mặt, các con số và biểu đồ luôn dao động trước mắt hắn nhưng hắn thì chẳng mảy may chớp mắt lấy một lần, vì việc này đã quá quen với hắn rồi. Lúc này mới là lúc then chốt làm nên cái danh hiệu “thầy tướng số” của hắn, mọi thông số đều phải được kiểm soát chặt chẽ, “V.I.E” vẫn còn là thứ mới mẻ với thế giới nên trước khi hiểu rõ nó hoàn toàn, tốt nhất nên khai thác cẩn thận

Những công nhân ở bên dưới thì nín thở chờ đợi, có nhiều người hướng mắt về buồng điều khiển của Trần Khôi.

“Quá trình tiếp thu năng lượng sẽ bắt đầu trong 10s nữa”

“Đến rồi, sắp được rồi”..., mọi người bên dưới đều có cùng một suy nghĩ, quá trình sắp đến hồi kết, hi vọng sẽ kết thúc tốt đẹp như những lần trước. Quá trình xả năng lượng trong lò khiến tiếng ù càng ngày to hơn, như thể một con quái vật đang lồng lộn trong một chiếc lồng bằng sắt mỏng manh, chỉ trực thoát ra ngoài. Bên trong đó là các phân tử đang phân hạch tạo ra hàng chục ngàn megawatt mỗi giây,

10 phút, 15 phút, 20 phút… tiếng đồng hồ tích tắc bên cạnh Trần Khôi nhưng hắn chẳng mảy may nhìn vào, hắn tự biết ướm chừng thời lượng, cái quan trọng hơn là các báo cáo hiện về, chỉ cần các đợt sóng plasma trên màn hình có rung nhẹ là bắt buộc phải khởi động hệ thống an toàn, làm mát lò khẩn cấp.

“Phản ứng nóng chảy thành công. Bắt đầu quá trình làm mát” - Hắn nói vào micro

“YEAHHH….OOO…OOO”, mọi người bên dưới vỡ òa, xúc động, lại một lần nữa thành công, tháng làm việc này coi như nhàn rồi. m thanh hoạt động của lò phản ứng cũng dần nhỏ lại. Trần Khôi khóa nút công tắc rồi tựa người vào ghế, thở phào một cái.

- Hóa ra ông dễ dàng đồng ý chia sẻ công nghệ này là vì muốn tiếp cận hệ thống điều hòa các tần số nguyên tử giao thoa mới nhất của chúng tôi để kéo dài thời lượng nóng chảy của Tritium, thông minh lắm.

- Đừng có đá móc tôi, như vậy là có lời cho các ông rồi

Từ đằng sau, có hai người bước vào phòng điều khiển nơi Trần Khôi đang làm việc. Tritium là tên gọi quốc tế của nguyên tố “V.I.E”. Trần Khôi quay người lại thì thấy Giám đốc cùng người đàn ông vừa nãy nói chuyện

- Nhưng tôi phải cảnh báo ông, Tritium là một nguyên tố khó đoán, đến các nước tham gia bao gồm cả chúng tôi cũng không thể khám phá hết những tiềm năng của nó, cũng như kiểm soát nó, ông dám đảm bảo sẽ ổn định được phản ứng nóng chảy của nó không?

- Có tôi ở đây thì không phải lo, hơn nữa, chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, các nước được chia sẻ, đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ chia sẻ các phương pháp và công nghệ tiên tiến nhất để điều khiển Tritium

Người bên cạnh, hóa ra không ai khác chính là Vương Thiên, trầm tư không nói nhìn vào lò phản ứng một lúc, rồi lên tiếng

Đúng là như thế, nhưng tôi vẫn phải nói, công nghệ của nhân loại lúc này vẫn chưa thể khống chế được nó. Thế nhưng, gần đây, vài nước đang có dự án ngầm liên quan đến vũ khí… - Vương Thiên đang nói dở bỗng bị Giám đốc Mạnh ngăn lại

- Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, đi ra ngoài đi – Giám đốc nói

- Dạ - Trần Khôi vâng lời đi ra

Tuy có chút tò mò nhưng tôn chỉ của hắn, “chuyện không liên quan đến mình, tốt nhất đừng quản”, họa từ miệng người mà ra, hại chết người chính là cái tính tò mò những chuyện không cần thiết. Vừa rồi làm việc có chút căng thẳng, hắn định kiếm một cái máy bán nước tự động nhưng vừa mới bước xuống khỏi cầu thang, đám công nhân liền xúm lại

- “Thầy” vất vả rồi, mời thầy uống nước – Một người đon đả đưa cho hắn một chai nước cam còn mát lạnh

- “Thầy” hút thuốc không? Thuốc này là hàng của Tây, giá đắt nhưng hút đã lắm

- Hết giờ làm, anh em tổ 4 muốn mời thầy đi nhậu tẩy trần

Liên tiếp là những lời mời của đám công nhân, họ đứng chật cả chỗ đi khiến hắn không đi nổi nhưng cần gì phải đi đâu, hắn ngồi luôn xuống bậc cầu thang, nhận luôn cả nước cả thuốc từ tay đám công nhân, có kẻ còn đấm bóp, massage lưng cho hắn, cảm giác thật dễ chịu.

Những công nhân này vui cũng phải, vì một tháng chỉ cần khởi động lò một lần, còn lại là quá trình nghiệm thu, sửa chữa máy móc, một ngày chỉ cần nửa tiếng kiểm tra, còn lại là ngồi chơi, nếu có chút trục trặc, nhẹ thì sửa tại chỗ, cũng chẳng mất nhiều thời gian vì những công nhân được tuyển ở đây cũng có tay nghề, nặng chút thì báo bên kỹ thuật , nói chung, ngoại trừ lúc khởi động lò thì công việc cực kỳ nhàn mà lương lại cao. Trần Khôi ngồi đó châm một điếu thuốc, phả khói chữ O ra, ngồi nghe đám công nhân tâng bốc, nghe thật đã tai, cơ mặt hắn giãn ra, có chút hưởng thụ. Đối với hắn, trong tứ khoái thì lúc này chính là đại khoái

Nhưng chỉ được một lúc thì một công nhân khác hớt hải chạy đến, mặt trắng bệch nói

- Nguy…nguy rồi, lò số 3 không hiểu sao vẫn tiếp tục hoạt động.

Trần Khôi nghe thế thì giật bắn người trong khi các công nhân khác còn chưa hiểu chuyện gì. Hắn không nói không rằng, vọt chạy trở lại phòng điều khiển, miệng thầm mắng chửi, chẳng lẽ hắn quên bật công tắc làm mát. Hắn xồng xộc xông vào phòng điều khiển trong khi Giám đốc và Vương Thiên đang ở đó

Thấy Trần Khôi xông vào, cả hai còn ngơ ngác thì hắn thô bạo chen thẳng vào giữa hai người, nhấn vào chiếc nút trên bàn, nhưng trên màn hình không có tín hiệu, hắn nhấn lại vài lần nữa, vẫn không có tín hiệu nào xuất hiện. Hắn liền nhanh chạy vào góc phòng, đập nát cửa kính của nút báo động, nhấn nút rồi chạy ra ngoài

Ngay lập tức đèn và tiếng báo động vang lên khắp nhà máy. Đám công nhân nghe thấy như hiểu chuyện vội hớt hải chạy toán loạn, phía bên dưới trở lên vô cùng hỗn loạn. Giám đốc nhìn lên màn hình, khuôn mặt chợt trở lên sợ hãi. Vương Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì chợt nhìn thấy tay hắn như có ai đó kéo, càng ngày càng mạnh, ngước nhìn xung quanh thì thấy các miếng tấm kim loại xung quanh lò đang bị kéo đến biến dạng, hình như đang bị hút vào trong.

Bất chợt trên màn hình hiện ra cảnh báo

“Cảnh báo, hệ thống không ổn định, lò phản ứng đang quá tải. Yêu cầu các nhân viên di chuyển đến nơi an toàn”

“Lò phản ứng quá tải, nó đang hút tất cả kim loại xung quanh, nếu không đưa thanh làm mát Neutonium vào, chúng ta sẽ chết hết – Vương Thiên như hiểu ra vội nói to, rồi vội gỡ chiếc đồng hồ cũng như các vật có kim loại trên người ra

“THỰC HIỆN DI TẢN KHẨN CẤP” – Tiếng loa phát thanh vang lên. Giám đốc Mạnh nhìn lên các bảng chỉ số, các thanh sóng Plasma đang rung bần bật, đèn báo động thì réo lên xung quanh. Các cơ chế an toàn đều được hoạt động nhưng chỉ làm chậm quá trình phản ứng chứ không dừng nó lại được

- Chết tiệt, mau đi khỏi đây thôi

Cả hai vội ra chạy ra khỏi nhà máy. Công nhân ở đây cũng chạy toán loạn ra khỏi nhà máy như ong vỡ tổ, cổng nhà máy khá rộng nhưng với lượng người cùng chạy ra một lúc thế này thì lại trở lên trật trội. Giám đốc Manh và Vương Thiên vội chạy đến chỗ để xe, lúc này cũng có rất nhiều công nhân đang tụ tập ở đây để lấy hoặc cướp xe chạy cho nhanh. Vệ sĩ của Vương Thiên rút vũ khí cảnh báo tất cả công nhân không được đến gần. Một đội 3 người thấy họ Vương liền tách ra đến hộ tống

“Phát hiện rò rỉ năng lượng cấp 1”

Lò phản ứng số 3 bất ngờ phát ra một tiếng nổ nhưng không làm vỡ lò mà tạo ra một làn sóng từ trường tỏa lan dần ra xung quanh như sóng nước, thành lò bắt đầu nóng đỏ lên. Nên biết lò này làm bằng siêu hợp kim Tantalum đặc chế, là kim loại có nhiệt độ nóng chảy lớn nhất hành tinh mà con người có thể làm ra

Sóng từ trường lan ra với tốc độ cực nhanh, áp lực đẩy ngã tất cả những người nằm trên đường đi của nó. Ở bãi gửi xe cũng vậy, mọi người tiếp xúc đứng trên đường đi của nó đều bị nó đốn ngã, nhưng tin tốt là nó vô hại với con người, còn tin xấu...

Mọi người sau cú sốc liền cố gắng ngồi dậy, Giám đốc Mạnh lết hết sức cũng mở cửa xe vào trong, phát hiện dù đã vặn chìa khóa nhưng chiếc xe của mình không hề hoạt động, màn hình lại bị nhiễu liên tục. Thấy vậy, hắn mới lấy điện thoại ra, không thể mở được, lão tức giận đập liên tục vào vô lăng, “chậm chân mất rồi”. Lò phản ứng chắc chắn đã bị rò rỉ năng lượng, sóng từ trường vừa nãy chắc chắn đã phá hủy sạch các thiết bị có vi mạch rồi, mà xe hơi lúc này đều dùng các hệ thống điện tử kỹ thuật số thông minh

Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, thì Trần Khôi vẫn ở bên trong khu vực lò phản ứng, hắn mặc đồ bảo hộ và tiến đến gần lò phản ứng. Các lò phản ứng trong nhà máy được lập trình để tắt lò tự động nhưng trước đó phải làm mát bằng Neutonium thì hệ thống tắt mới hoạt động. Để tránh bị hỏng do ảnh hưởng phóng xạ, thanh đòn Neutonium được làm đơn giản, không dùng vi mạch. Tuy nhiên, vừa nãy hắn đã kiểm tra, không có tín hiệu báo lại đã có Neutonium đi vào, cũng tức là nó đã bị kẹt hoặc dừng hoạt động. Hắn trực tiếp đến kiểm tra thì phát hiện một chiếc cờ lê bị bỏ quên chẹn một khớp tay đòn nên không cử động được, “cái đám bảo trì làm ăn đãi bôi quá, nhất định phải phạt cho nhớ”- hắn thầm mắng. Vấn đề tiếp đến là vị trí đó ở ngay phía trên lò phản ứng, tức là nếu muốn sửa, hắn phải đến chỗ cây cầu bắc ngang qua lò, và chỉ cách lò khoảng 2m, khác gì đu dây qua cầu lửa.

Không còn cách nào khác, nếu muốn sống, hắn phải tự làm nó, vì hắn thừa hiểu, hắn chạy không kịp, lý do vì sao nơi này lại cách khu dân cư gần nhất cũng 20km vì sức nổ của nó rất nhanh và mạnh, hắn chạy liền một mạch 10km thì cũng thở bằng tai, chạy oto cũng mất 1 tiếng, mà lò đã nóng đến mức này thì không có nổi 15p kìa. Những người ở đây đã vô cùng hoảng loạn, họ đều nghĩ mình sẽ bị một ngọn lửa hạt nhân thiêu sống nên khó mà nghĩ giải pháp, chỉ có Trần Khôi bình tĩnh, cuối cùng phát hiện ra vấn đề.

Hắn không lãng phí thời gian liền nhanh chóng đến chỗ bị kẹt nhưng ngay khi vừa đến nơi thì bất chợt, thành lò có một vết nứt dài, từ đó vọt ra một lưỡi lửa sáng lòa, cắt ngang không trung, cắt qua những mọi thứ như một lưỡi lửa cắt bơ, mọi thứ trên đường đi của nó đều bị chảy ra trong tích tắc. Không may mắn cho Trần Khôi, hắn tránh không kịp, lưỡi lửa vừa rồi vừa cắt trúng hắn, xuyên qua lớp áo bảo hộ phóng xạ, khiến hắn bị trọng thương do bỏng nặng, hắn cảm giác rõ máu của hắn như bị bốc hơi, cơn đau khủng khiếp khiến hắn suýt mất ý thức

Trước khi ngất đi, hắn nhìn thấy vật cản thanh Neutonium ở ngay cạnh, liền dùng chút hơi tàn, đạp mạnh vào vật cản, ngay lập tức thanh Neutonium được đưa thẳng vào bên trong. Mặt đất liền rung lắc nhẹ, hắn chỉ kịp cười nhạt một chút rồi ngất đi

-----------------