Chương 16: Kế hoạch âm hiểm

Khi đến trước sân nhà hắn đã nhìn thấy chú Củ đứng ngoài, thấy Hãn đã đến, chú liền gọi lại

-Hãn, lại đây ( Chú Củ)

-Dạ - Hãn lễ phép

-Thầy bà đang chờ mày, vào nhanh đi

-Dạ,…nhưng con cần cho bố con ăn đã

-Không cần nữa (chú Củ)

-Tại sao ạ? – Hãn không hiểu

Chủ Củ nhìn Hãn một lúc rồi nói

-Bố mày đã đi khỏi đây rồi!!

Lời vừa dứt, trong đầu Hãn như có tiếng sấm rền, hắn bị sốc, lắp bắp hỏi lại

-Bố cháu làm sao cơ?

-Bố mày đã đi rồi, mày có vào cũng không thấy đâu. Ông có nhờ thầy bà gửi lời nhắn cho mày, nên vào gặp bà đi

Hãn vội chạy nhanh vào bên trong ngôi đền, đến phòng dưỡng bệnh của cha hắn thì đã thấy thầy bà ở đó.

-Bà ơi, bố con đâu? – Hãn vội hỏi

Thầy bà thở dài một tiếng, nói:

-Cha con đi rồi, ông ấy có chuyển lời với ta, con hãy bình tĩnh nghe này…

“Con trai, ta xin lỗi vì không thể làm một người cha tốt. Gánh nặng gia tộc và mối thù của mẹ con hãy để mình ta gánh vác. Tâm nguyện cả đời ta mà mẹ chỉ muốn con không phải sống trong sợ hãi nữa. Gươm của vua Thục ta đã nhờ thầy bà gửi gắm cho các trưởng tư tế, ta không tin họ nhưng trên hết, họ sẽ bảo vệ thanh gươm, kẻ thù của chúng ta cũng sẽ không tìm con nữa. Trong lán lò rèn, hãy đào bên đống sỉ sắt, con sẽ thấy món quà mà ta cho con. Hãy quên tất cả, hãy sống cuộc đời tự do mà còn muốn, đừng giữ mối thù này và cũng đừng lo về mẹ con, ta sẽ đảm bảo bà ấy sẽ không cô đơn lạnh lẽo đâu.

Hãn… sống tốt nhé, sống cho ta và mẹ con!!”

Lời của cha vẫn còn in rõ trong đầu, trên tay Hãn là một thanh gươm đẹp đẽ, đây là món quà mà cha hắn đã để lại. Nó được làm bằng thép, ông Đá đã tích cóp rất nhiều sắt và luyện gang trong một thời gian khá dài để tạo được nguyên liệu tốt, sau đó lại ra sức chế tác để chế tạo, nhìn thành phẩm cũng đủ thấy ông đã bỏ rất nhiều tâm tư. Cả cây nặng khoảng hơn 1.5 kg, dài chừng 70cm, lưỡi gươm sáng bóng, chuôi làm bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, độ cân bằng rất tốt, Hãn cầm rất thuận tay.

Gươm đẹp nhưng lòng Hãn lại đau khổ. Nhưng khác với lần trước, hắn không khóc, vì nước mắt đã khóc cạn cho người mẹ. Khi nước mắt đã hết, thì sự đau thương sẽ chuyển sang giận dữ. Lửa giận đã bung cháy mạnh hơn nhưng hơi nóng của nó được biểu hiện qua nét mặt trầm ổn và có phần lạnh lẽo của Hãn.

-Số phận đã thích trêu người như vậy, vậy để ta chơi cùng ngươi nhé – Hãn tự nói

-----------------------

Một thời gian sau, Thành Liên Lâu

Thành Liên Lâu kiên cố không thể không nhắc đến binh lính đóng quân ở đó. Vị trí của nó nằm cạnh sông Nhị Hà, là nơi giao thương buôn bán. Đây là điểm cực Nam tuy lam sơn chướng khí nhưng sản vật vô cùng phong phú, ngoài sản vật địa phương còn có hàng hóa của các nước phía Nam, và đặc biệt từ Ấn Độ. Kẻ đến đây buôn bán đều buôn một không lãi đến 80-100 cũng là 30-50. Phương Bắc lại xu hướng thích đồ ngoại nên thị trường vô cùng rộng và náo nhiệt thế nên dù là đất chướng khí hay có là đầm rồng hang hổ, thương nhân cũng kéo đến đây như trẩy hội.

Nơi quản lý binh lính cả quận là phủ Giáo Úy hay còn gọi là Trấn Binh Bộ. Nếu nói cả quận, phủ Thái thú rộng lớn thứ nhất thì thứ hai không ai dám giành với Trấn Binh Bộ, người đứng đầu phủ đệ này là Mục Kim, giữ chức Giáo Úy cũng là người lần trước khúm lúm trong phủ thái thú

Cả quận to nhất là Thái Thú, to nhì là Giáo Úy nên có thể nói Mục Kim ở đất này dưới 1 người nhưng trên vạn người. Gặp cấp trên thì gập người như thấy hổ nhưng ở ngoài thì oai phong lẫm liệt, râu tóc trải chuốt chỉnh tề, hông đeo bội kiếm, bước đi mạnh mẽ rất có phong thái đại tướng.

Vị Giáo Úy này cũng rất biết hưởng thụ, trong phòng riêng rộng lớn, chứa đầy đồ quý, rương vàng, túi bác để tùy ý cạnh các bức tường, rồi lụa, ngọc bích, đá quý đếm không xuể. Giữa gian phòng là chiếc lư hương đồng sáng bóng, nhìn có thể biết ngay giá trị không tâm thường, bên trong đang đốt các loại trầm hương Tây Vực, mùi thơm thoảng, dễ chịu bay khắp phòng, ông đang mặc độc một tấm áo lụa, buộc cài bị tuột để lộ ra thân hình cường tránh. Người đã trung tuổi nhưng sức khỏe thì không, tựa người trên một chiếc ghế nằm bằng gỗ quý, phía trên trải một tấm da hổ lớn, Mục Kim tay trái cầm ly rượu, bên cạnh chiếc bàn có vô số đồ ăn ngon, chỉ cần với tay là lấy được. Tay phải đang sờ nắm mông người đẹp, bên cạnh vị Giáo Úy này có đến 4 người đẹp không mảnh vải che thân đang lau người, xoa bóp. Có lẽ cuộc giao hoan vừa mới kết thúc. Mục Kim nằm đó, hưởng thụ sự thoải mái, vuốt ve từ mỹ nữ

Mội tên lính đứng bên ngoài nói vọng vào

-Giáo Úy, đã có tin tức rồi ạ

-Hửm…Tin gì cơ?

-Dạ, là tin về kẻ lần trước trốn thoát đó ạ

Căn phòng liền nghe tiếng dậm chân nặng chịch. Mục Kim bước ra ngoài quần áo xộc xệch hỏi vội tên lính

-Có tin gì?

-Dạ, kẻ đó đã lộ diện, hắn đang tiến về nơi lần trước chúng ta phục kích

-Hahaha, đúng là ngu, chỉ vì một con đàn bà đã chết mà liều mình quay lại. Thế hắn có mang theo thanh gươm không?

-Thuộc ha chưa nắm rõ được. Phu trưởng chỉ nói với thuộc hạ như thế để báo tin, giờ này có lẽ đã bắt được tên đó rồi ạ

-Tốt, tốt, giải quyết xong chuyện, bổn Giáo uy sẽ có thưởng, hahaha

-Đa tạ Giáo Úy – Tên lính vội nói

Lại một tên lính lại chạy vào, đến trước Mục Kim quỳ xuống nói:

-Bẩm Giáo Úy, Phu trưởng đã bắt được tên đó rồi ạ

-Tốt, hôm nay thu hoạch rất tốt, mau dẫn đường, ta phải đích thân tra hỏi

-Dạ, bẩm…- Tên lính lắp bắp – Trong lúc thuộc hạ vây bắt, tên này đã tự sát rồi ạ

Mục Kim bất ngờ, túm lấy tên lính quát:

-Ngươi nói cái gì?

-Dạ, tên đó đã chết rồi ạ

-Khốn kiếp, một lũ vô dụng – Mục Kim đẩy tên lính ra, đạp một cước khiến kẻ này ngã xõng xoài

-Thế còn thanh gươm, hắn có cầm theo không?

-Dạ bẩm, kh…không ạ - Tên lính sợ hãi

Đang lúc tức giận, thì lại có một tên lính khác chạy vào báo tin

-Có gì mau nói đi – Mục Kim bực tức

-Bẩm Giáo Úy, có tin báo, gươm của vua Thục đang ở đền thần núi Tản

-Mau, chuẩn bị xe, ta phải đến phủ Thái thú – Mục Kim hét

---------

Phủ Thái thú

Tiếng xe ngựa chạy gấp trên đường bất chấp người qua lại, dừng lại trước phủ Thái thú. Người bên trong xe vội bước ra ngoài, trên người mặc trang phục thời Tần Hán nhưng có phần tươi sáng hơn với tông màu sáng làm chủ đạo.

Bước lên bậc liền gặp người hầu trong phủ, Mục Kim lớn tiếng nói

-Mau vào báo Thái Thú, Giáo Úy Mục Kim có chuyện quan trọng cần bẩm báo

-Mời Mục Giáo Úy theo nô tài

Người hầu của phủ Thái Thú dẫn vào bên trong, phủ Thái thú vốn đã quá quen với Mục Kim nên dù không có người hầu hắn cũng biết được lối đi. Hiện thái thú đang ở trong phòng riêng, người hầu phải đến thông báo trước nên nói Mục Kim đứng đợi một chút

-Đại nhân, Giáo úy có việc quan trọng cần gặp ạ?

-Cho vào

Một giọng đàn ông từ bên trong vọng ra. Mục Kim không trần chừ liền bước vội vào trong, hành lễ trước một người đàn ông mân mê xem xét một chiếc bình ngọc trên tay, chốc chốc lại lấy một thổi vào chiếc bình một cái như thổi bụi. Thái thú quận Giao Châu tên là Lưu Quýnh, xuất thân ở Đông Quận Lưu thị.

-Đại nhân, hạ quan có việc cần bẩm báo

-Nếu là chuyện gươm của Thục vương thì ta biết rồi

Mục Kim giật mình, nhất thời không biết nói gì. Người đàn ông trước mặt vẫn tay không rời khỏi chiếc bình quý, liếc mắt nhìn cấp dưới đang im lặng

-Đây là nơi ta cai quản, có gì có thể qua mắt được ta chứ.

-Dạ, hạ quan hiểu…nhưng sự tình vô cùng cấp bách, thanh gươm đã xuất hiện trong đám thầy tư tế bản địa. Thuộc hạ sợ sẽ có binh biến xảy ra.

-Đúng, gươm vua Thục xuất hiện, sóng gió sắp nổi lên rồi

Lưu Quýnh lấy ra trên người một cuộn thẻ tre nhỏ đưa cho Mục Kim, trên thẻ bên ngoài có đổ sáp nến và được ấn dấu

-Đây là…?

-Công lệnh của Thứ Sử, loạn Mân, Điền đã dẹp xong, binh lính có thể trở về nơi đồn trú.

-Hảo…Đại nhân, lần này xin để thuộc hạ đi, tại hạ sẽ tự tay nấu chảy thanh gươm đó

-Không được, chưa phải lúc

Mục Kim đang hứng phấn, trong đầu đang nghĩ đến cảnh dẫn quân bước vào nơi mà người bản địa coi là Cấm Địa. Bấy lâu người Sở đóng quân, di dân ở đây nhưng sự kiểm soát chỉ có 5 phần, 5 phần còn lại được duy trì ở các thế lực bản địa, đây là điều hắn không vừa ý nhưng hắn cũng hiểu tình hình hiện tại. Đại Sở tuy quốc lực hùng mạnh nhưng phương Nam không phải nơi họ coi trọng, mà là thảo nguyên phía Bắc. Rợ Hồ liên tục quấy phá Trường Thành, từng nhiều lần tấn công đất Hà Tây, thậm chí là đất Quảng Dương, một trong những lá chắn của kinh đô cũng từng bị xâm phạm thế nên toàn quân nước Sở phải kéo dài trên các tuyến từ Liêu Đông cho đến tận Đôn Hoàng, Tây Vực,

Khi Lưu Quýnh lên tiếng khiến cảm xúc hắn bị cụt, không hiểu liền hỏi lại

-Mạt tướng không hiểu ý của đại nhân là…?

-Gươm vua xuất hiện sẽ không ít kẻ tranh giành. Làm quan nước lớn không bằng làm vua nước nhỏ, họ Triệu ngày trước chỉ giữ quận Nam Hải, liên kết quân trưởng, thủ lĩnh man dân xung quanh mà cũng dám dùng đế hiệu đủ thấy cái danh vị đó có sức hấp dẫn thế nào. Lúc này, chúng ta tốt nhất nên án binh bất động, thao luyện binh sĩ, chờ cho bọn chúng chém giết lẫn nhau đến sức cùng lực kiệt rồi tung quân đánh dẹp, một lần phá hủy nguyên khí lẫn thánh vật của chúng. Như vậy, đất Nam Man nàngàn năm yên bình.

-Đại nhân cao kiến, thuộc hạ thán phục. Thế nhưng, đám thầy tu đó đã giữ gươm thần, sợ rằng không có kẻ nào dám động thủ

Lưu Quýnh nhẹ nhành đặt lại chiếc bình quý ngay ngắn trên kệ, rồi lại rảo bước đến chiếc bàn thấp gần đó, ngồi quỳ lên chiếc đệm rồi nói

-Chúng không dám làm thì chúng ta giúp đỡ chúng một tay…Ngươi hiểu ý ta chứ?

-Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ sẽ đi làm ngay

Mục Kim bắt lấy cái nhìn của Thái thú liền hiểu ra, vội khom người kính lễ nói rồi quanh lưng ròi đi. Lưu Quýnh ngồi trên chính điện, nhắm mắt thư giản, nhẹ nhành nói với gia nô

-Tấu nhạc

“Dạ” – Hai nữ gia nô vâng lệnh liền đứng dậy đến chiếc giá đặt các chuông và nhạc khí thanh đồng đủ, dùng chiếc búa nhỏ gõ vào, từng phách phách mạnh nhẹ vang lên, tiếng du dương của nhạc khí lan tỏa khắp phòng, nghe thấy liền khiến cho bản thân thấy dễ chịu

-Sắp tới sẽ ồn ào lắm, khó có cơ hội yên tĩnh thế này nữa – Lưu Quýnh tự nói

--------------

Tin gươm của vua xuất hiện trở lại nhanh chóng truyền khắp 3 quận Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam, thậm chí đất Nam Cương cũng có sự rục rịch, tạo thành tin tức gây chấn động các cộng đồng bản địa. Cũng chính vì sự kiện này, các trưởng lão tư tế quyết định sẽ để các thủ lĩnh chiêm ngưỡng gươm vua vào ngày “Ramvenbang”.

“Ramvenbang” theo tiếng Việt cổ (tác tôi tự chế) là Ngày Hội Tụ. Thông thường, ngày này thường sẽ tổ chức vào đầu xuân. Các thủ lĩnh, Lạc tướng sẽ tập hợp tại núi Tản để họp mặt, cùng nhau đưa ra các quyết định quan trọng như đất đai, phân bổ nguồn lực, cống nạp, thành lập liên minh, thành hôn giữa các nhân vật quan trọng,…Mọi quyết định được đồng ý ra sẽ được các vị thần chứng giám và tất cả phải thì hành theo cam kết

Lại nói qua về một chút về văn hóa chiến binh, người Việt cổ tuy nhỏ con hơn người phương Bắc, trang bị thiếu thốn nhưng họ bù vào đó là phong cách chiến đấu tàn bạo và không sợ hãi, họ lại thường hay có xích mích xung đột với nhau nên các dân binh đều có kỹ thuật chiến đấu tốt, đến phụ nữ cũng có thể sử dụng vũ khí thành thạo thành ra dù mạnh hơn nhưng người Sở không dám vọng động,

Nếu nói có một thời điểm giữa các bộ tộc không có đánh nhau thì ngày đó chính là ngày Ramvenbang, mọi hành động xung đột đều phải dừng lại nếu không muốn trở thành kẻ thù của của tất cả các bộ lạc, tính luôn cả việc bị các tư tế tuyết giao. Để hiểu “bị tư tế tuyệt giao” nghiêm trọng tới mức nào thì có thể so sánh với việc “rút phép thông công” của nhà thờ đối với các vua Châu Âu, hệ quả như thế nào thì không cần phải nói cũng rõ. Một hình phạt khi một thủ lĩnh bị tuyệt giao là người của tộc họ đó không được bước vào đất thiêng, với truyền thống tôn thờ đa thần và hiếu kính tổ tiên nặng nề nên cấm vào vùng đất thiêng không khác nào ban án tử.

-------------

Việc ông Đá giao lại gươm vua cho tư tế đã chuyển hướng các thế lực sang chỗ khác, khiến các hậu nhân nhà họ Cao như Hãn không còn là mục tiêu săn tìm nữa. Vốn ông Đá không tin đám thầy tu vì ông quá hiểu gia tộc mình thành ra thế này, bọn chúng cũng có một chân góp vào. Vì trách nhiệm với nhiệm vụ gia tộc nên ông không bao giờ muốn giao cho bất kỳ ai, nhưng vào giây phút cuối đời, ông đã chọn đứa con của mình.

Nhưng có lẽ điều ông không ngờ được, đứa con mình sẽ không làm theo những gì ông nghĩ. Ngàn năm sau, người đời sẽ phán xét nó, sẽ có người gọi nó là nhà vua vĩ đại, cũng sẽ có kẻ gọi hắn là tên ác chúa tàn bạo. Hắn không quan tâm đạo đức lẽ thường, càng không quan tâm người ta nhận xét về hắn, hắn chỉ biết, hắn đã thấy đường của mình rồi.

Tại làng chính của Công Ma,

Hôm nay, ngôi làng trở nên yên tĩnh lạ thường, bởi Bồ Chính đã đem người đi rồi, trong đó có cả Hãn, không phải đi đánh nhau mà là đi săn. Lũ trâu rừng đã quay lại, và tấn công người làng, thế nên Bồ Chính quyết định bằng mọi cách tận diện đàn trâu này.

Không biết bằng cách nào, Bồ Chính lại chỉ đích danh Hãn, nói hắn nghĩ cách bằng không thì sẽ đánh hắn què giò vì tội làm con gái lão khóc, gần đây là bỏ ăn bỏ uống, thế nên hắn không thể không nhận vụ này

Lũ trâu này sau khi gậy chuyện đã bị người ta đuổi đi nhưng chúng vẫn chưa đi xa và nán lại một chỗ trong bìa rừng gần đó. Những bóng đen khổng lồ cùng những chiếc sừng dài đang ngồi nghỉ ngơi gặm những ngọn cỏ non dưới đất.

Phía sau chúng có 2 bóng đen từ từ tiếp cận, trên tay cầm đuốc, khi đến đủ gần, họ liền gật đầu ra hiệu rồi châm lửa xuống bụi cây bên dưới. Trời khô hanh cùng với cái nóng khiến ngọn lửa bắt đầu lớn dần rồi lan ra, thuận gió cháy về đàn trâu.

Một người thầm nói: “Có được không đây?”. Trong đầu liền nhớ lại những gì cách đây 3 ngày trước

------------

3 ngày trước

Tại một cái lán nhỏ, một nhóm người đứng thành vòng tròn, Hãn đứng giữa họ lấy khúc cây vẽ lên đất.

-Kế hoạch lần này rất đơn giản. Sau khi quan sát địa hình, tôi thấy ở bên trong khu rừng ở mé bên trái có một chỗ rất phù hợp…ở phía đó (Hãn)

Hãn nói xong liền lấy khúc cây chỉ về hướng hắn vừa nói, mọi người liền quay người nhìn lại, tuy trước mắt chỉ toàn có cây nhưng họ có thể tưởng tượng ra được. Hãn nói tiếp

-Đây là vị trí của đàn trâu rừng…chúng ta sẽ đốt lửa ở khu vực này, lửa càng lớn càng tốt, lùa chúng chạy về nơi chúng ta mai phục.

-Rất khó làm được, biết đầu chúng chạy chệch đi hướng khác thì công cốc, chúng ta chỉ đốt 1 hướng, bẫy ở hướng này, lấy gì đảm bảo chúng không chạy theo các hướng còn lại, có ít nhất 4,5 hướng khác, thậm chí là chạy về phía làng này – Một người trung tuổi, có dáng vẻ từng trải nói lại

-Chúng ta sẽ cần vài người nhanh nhẹn, chạy rừng tốt, khi chúng bắt đầu bỏ chạy, ắt sẽ chạy loạn vậy nên phải dẫn lửa đốt tạo thành một hình vòng cung để lùa chúng chạy theo hướng chúng ta muốn. Ở phần tiếp giáp với rừng, để chắc chắn sẽ dựng các hàng cọc nhọn, phòng trường hợp như ông nói.

Đám lửa nhanh chóng lớn dần lên, những người được phân công đốt lửa bắt đầu dàn trải ra đốt theo những gì trong kế hoạch. Đàn trầu cảm nhận được có lửa lớn xung quanh liền bỏ chạy toán loạn. Đứng trên một cái cây cao, Hãn nhìn thấy đám cháy lần đàn trâu, ánh mắt sắc lạnh, hắn nói

-Chúng đang theo đúng hướng…

Hắn vội trèo xuống, phía dưới liền có hàng chục người đang đợi. Không chần chừ, tất cả liền chạy hết tốc lực. Những người đốt lửa cũng vậy, họ cố gắng đốt lan rộng ra để lũ trâu rừng chạy theo đúng hướng họ muốn

Một nhóm 2 người đốt lửa đang chạy liền bị từ đâu xông ra vài con trâu rừng chạy lạc, suýt nữa húc chết người đi đầu

-Mẹ nó, có vài con chạy rồi ( người thứ 1)

-Không sao, cứ đi tiếp đi, một vài con lạc đàn cũng không sao, quan trọng là con đầu đàn, ta phải dụ nó, chỉ cần nó chạy đúng theo hướng chúng ta muốn, các con khác cũng vậy ( người thứ 2)

Đúng như người này nói, chỉ cần con đầu đàn chạy hướng nào, các con khác cũng vậy, chỉ có những con không chạy kịp thành ra bị lạc đàn. Chẳng mấy chốc, đàn đã đến địa điểm mà Hãn đã nói. Đàm trâu rừng lúc này đã đã bớt đi rất nhiều, do có vài con chạy lạc đàn và có những con dính bẫy trên đường, do họ đã động tay động chân trên tuyến đường của chúng, và có rất nhiều bẫy cỡ lớn và hố hố chông được đào cũng, dính phải thì không tin chúng không chết. Hắn nhìn người ta lắp bẫy, những khúc cây ít cũng to ngang cẳng bắp chân người trưởng thành được vót nhọn hoắt đã cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ cảnh có ai chẳng may chạm vào bẫy.

Nhóm của Hãn cũng đã chuẩn bị ở các bụi rậm phục kích, khi thấy đàn trâu đã vào vị trí, hắn liền chồm dậy quát lớn

-Ra tay

Những người mai phục sẵn đứng dậy, trên tay mỗi người đều cầm 1 ngọn giáo kỳ lạ giơ lên, lấy đà

-Nhắm vào con thứ 2 bên phải…NÉM (Hãn)

Hắn hét to ra hiệu, đồng loạt hàng chục ngọn giáo trên tay phóng đi, lao tới đàn trâu như mưa, nhằm thẳng vào con mà Hãn chỉ. Con trâu bị nhắm vào không đâu khác chính là con đầu đàn, nó là con nguy hiểm nhất, phải hạ nó đầu tiên, không khó để phát giác ra nó vì nó có chiều cao và tầm vóc nổi trội hơn. Hơn mấy chục mũi lao cùng phóng nhưng chỉ trúng 5-6 mũi. Hãn lại nói lớn

-Được rồi, mau buộc dây vào các thân cây, nhanh!!!

Giờ nhìn lại mới thấy, những cây giáo này có nối dây ở lỗ trên đầu mũi giáo. Ngay lập tức, sức chạy của con trâu bị dính đòn liền kéo căng sợi dây thừng bện. Con vật đang chạy bỗng bị kéo khựng lại, rống lên những tiếng đau đớn. Những cây giáo tren người đã rơi ha hết cả nhưng chỉ có phần thân giáo thôi, chứ mũi giáo của chúng bị kẹt lại bên trong cơ thể rồi. Máu trên người con vật bắt đầu tuôn ra như suối, dường như những sợi dây nối với đầu mũi giáo bị kẹt đã kéo xé da thịt của con vật.

Không chỉ con đầu đàn, những nhóm khác cũng đã thành công bắt gọn những con khác. Hãn đã phân thành nhiều tổ, mỗi tổ 10-20 người, trang bị mỗi tổ khoảng 10 mũi giáo kiểu mới. Ngọn giáo này cực kì dễ làm vì chỉ là một ngọn giáo có 1 cạnh có đục lỗ, và nguyên liệu cũng đa dạng, từ kim loại, xương, gỗ cứng,.. Có khoảng hơn 15 tổ, mỗi tổ sẽ lựa chọn một mục tiêu khác nhau, giờ nhìn lại đã có đến 10 con trâu rừng bị bắt lại

Bất kì thứ nào đủ cứng chắc là dùng được. Da của trâu rừng rất dày nên đầu mũi lao kiểu mới chỉ có một cạnh và rất thon gọn, càng về đầu càng gọn để khi tâm vào không bị ma sát da thịt cản lại. Công Ma có thể huy động một bể nhân lực cực lớn, cả làng chính hầu như đều tham gia, trong đó còn có những người thạo nghề rèn đúc nên tạo số lượng lớn không thành vấn đề. Nhìn thấy cảnh trước mắt sẽ hiểu sự hiệu quả của nó. Những con trâu bị bắt không thể cựa quậy được, chúng càng chạy loạn, sợi dây và mũi giáo trong cơ thể càng siết chặt, càng đau đớn hơn.

Con đầu đàn bị khựng lại, không thể chạy tiếp nhưng không vì thế mà sức lực nó cạn kiệt. Chỉ nhiêu đó mà đã bị hạ thì nó còn không bằng trâu nhà. Nhưng điều đánh mừng là những ngọn giáo đó đã có hiệu quả, y những gì Hãn đã nói, mọi người bắt đầu thấy được chiến thắng liền hò reo

Những cây giáo này, Hãn đã thị phạm cho bon họ. Hắn làm theo thiết kế của những cây lao móc săn cá voi. Chúng có một cạnh và thiết diện nhỏ nhơn nhiều do với đầu giáo thông thường nên độ đâm sâu sẽ lớn hơn. Đầu mũi giáo có đục lỗ đủ lớn để luồn dây thừng, khi đâm vào da thịt, phần thân giáo sẽ rơi ra còn, mũi giáo có 1 ngạnh sẽ kẹt lại, càng kéo căng, mũi giáo càng bị xoay, cắt vào thân thể. Hãn đã lấy ví dụ bằng cách ném ngọn giáo xuyên qua một tấm gỗ dày chừng 2-3cm, mũi lao dễ dàng xuyên qua, phần thân giáo bị rơi ra do áp lực va chạm, hắn sau đó kéo dây, mũi giáo liền quay ngang, thành ra không thể thoát ra được.

….

Cả đàn trâu không còn con đầu đàn dẫn đầu thành ra bắt đầu hỗn hoạn, một số tiếp tục chạy mất nhưng có đến 4-5 con bắt đầu tản ra lao về phía bọn ho. Hãn cũng đã lường được điều này nên đã chuẩn bị.

Xung quanh các nhóm đã dựng một hàng chông bằng tre. Những thanh tre dài 3-4 mét nhọn hoắt chĩa ra ngoài khiến lũ trâu rừng không thể tấn công. Nói đi nói lại, dù dũng mãnh nhưng trâu rừng cũng giống các loài vật khác là đều mong muốn được sống nên chúng sẽ không dại mà lao vào hàng chông nhọn tua tủa này

Nhóm của Hãn sau khi thấy con vật nhóm mình bắt vẫn còn sức chống trả, hơn nữa, các thân cây do sự giãy mạnh của con trâu liền có hiện tượng rung lắc, một số cây có dấu hiệu sắp bị bật gốc, Hãn nói tiếp

-Tiếp tục phóng lao đi, giữ chặt nó lại.

Hắn cầm trên tay thêm một cái lao móc nữa toan ném…bất ngờ có một thân hình khổng lồ xuất hiện ngay bên cạnh,

-Chết rồi,… đồng loại của nó vượt qua hàng chông, mọi người cẩn thận