Chương 13: Thay đổi

Thành Liên Lâu

Kể từ khi người Sở đến đến đất Giao đã chọn vùng trung tâm Giao Chỉ nằm bên bờ sông Nhị Hà để xây dựng thành trì là trị sở. Liên Lâu có vị trí chiến lược trong khu vực, đất đai xung quanh màu mỡ, thuận tiện thương mại lại mang ý nghĩa quân sự khi nó có thể “chiếu tướng” cả Giao Chỉ.

Thành Liên Lâu được đắp bằng đất cao khoảng 15m, tường thành dày đến 10m, có diện tích khoảng 1,3 km2. Cách 100m có một chòi canh, lính gác nghiêm ngặt khiến nó khi nhìn vào giống như một tòa thành không thể xâm phạm. Tuy chỉ đáng gọi là 1 tòa thành nhỏ nhưng trong thành vô cùng tấp nập dân cư bao gồm người bản địa, người phương Bắc cùng các sắc dân miền núi, ngoại quốc, hàng hóa sung túc, đúng nghĩa một đô thị phồn hoa.

Nổi bật giữa tòa thành này là một hành cung được xây bằng đá, nằm chính giữa tòa thành, nhưng bức tường đá cao hơn 8m độ dày tới 5m cộng với đó là rất nhiều binh lính, giáp trụ đầy đủ cho thấy nó có nhiều đặc điểm của 1 pháo đài

Bên trong được thiết kế một trang viên với nhiều phòng lớn nhỏ, sân vườn khác hẳn với vẻ ngoài hầm hố của nó. Trong một căn căn phòng lớn đầy những đồ dùng xa hoa, gỗ lát nền và cột trụ đều là gỗ lim được phủ sơn mài đen đỏ, những tấm màn bằng lụa óng ánh cùng những “đăng nô” bằng đồng thau, trên mỗi cột trụ đều treo một dải những ngọc bích hình tròn,… nghĩ đến giá trị của các đồ vật này không khỏi khiến người ta nghĩ đến hành cung của một vị vương giả

Hành cung của hoàng đế như thế nào thì không rõ nhưng có thể làm đầy đủ như thế này ở một xứ “man di” thì đúng là hiếm có. Trong căn phòng, một người đàn ông trung tuổi đang ngồi chính điện trước một tấm hoành phi bằng gỗ chạm khắc hinh đầu một con lân mạ đồng. Râu tóc được chải chuốt gọn gàng, trên đầu đội một chiếc mũ quan làm từ gỗ và lụa. Ông ta nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ các chuông thanh đồng cùng tiếng kèn và sáo của các nhạc công. Nhưng người nhạc công này, kể cả những người hầu bên cạnh cũng đều ăn mặc theo kiểu phương Bắc. Tiếng nghe du dương khiến người nghe cảm thấy thư thái, nhưng không phải ai cũng cảm thấy như vậy, có những người dù tiếng nhạc hay nhưng không thể làm cho bản thân bình tĩnh,

Điển hình đó trường hợp của người đang quỳ mọp ở bên dưới, trông dáng vẻ thì là một quân nhân có chức vụ cao. Người ngồi trên chính điện nhẹ nhàng cầm chén ngọc được chạm khắc tỉ mỉ các họa tiết hình cánh sen (https://www.pinterest.com/pin/203928689359300969/) trên bàn đưa đến gần miệng, từ từ uống hết rượu bên trong. Người này đứng dậy đi xuống bên dưới, ngón tay vẫn vân vê chiếc chén ngọc trong lòng bạn tay. Ánh mắt dần mở nhìn người bên dưới

-Vậy là kẻ giữ gươm của Thục Vương đã trốn thoát. Ý ngươi là vậy có đúng không?

-Thuộc hạ có tội, kẻ đó võ nghệ cao lại giảo hoạt nên đã phá vòng vây trốn thoát, xin đại nhân trách phạt

Người đàn ông liền đưa tay ra hiệu cho nhạc công dừng lại, căn phòng lại trở lên yên tĩnh. Hướng mắt nhìn xuống người đang quỳ bên dưới, người đàn ông nói tiếp

-Đất Giao luôn có nhiều xung đột, nó vừa là phúc vừa là họa. Phúc là chúng ta có thể kiềm tỏa các thế lực địa phương, họa là một ngày nào đó chúng sẽ cùng chĩa giáo về chúng ta. Và cái họa đó sẽ xảy ra khi chúng nghe rằng gươm của Thục Phán xuất hiện…

”Choang” – người đàn ông mới nãy còn nói năng nhẹ nhàng, điềm tĩnh bất ngờ ném mạnh chiếc bát ngọc vừa nãy vào người quân nhân đang quỳ ở dưới khiến chiếc bát quý vỡ tan nát, khuôn mặt bất chợt đỏ gay, giọng nói trở nên giận dữ

-VÀ NGƯƠI ĐỂ XỔNG MẤT TRONG KHI CÓ 200 NGƯỜI PHỤC SẴN RỒI VỀ ĐÂY NÓI TA TRÁCH PHẠT…THỨ VÔ DỤNG!!! TA ĐÁNG RA NÊN CHÉM CẢ NHÀ NGƯƠI MỚI PHẢI

-Xin đại nhân bớt giận, cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội – Người lính càng quỳ sâu hơn nói

-Người đã chạy mất rồi ngươi định lập công thế nào? – Người đàn ông giận dữ nói

-Đại nhân, xin cho thuộc hạ 5000 quân, thần sẽ đốt từng ngôi làng ở Giao Chỉ này để tìm bằng được thanh gươm đó, trong vòng 1 tháng không tìm thấy xin mang đầu về tạ tội

-Ngu ngốc, tự ý động binh chính là gây chiến, hơn nữa còn là bứt dây động rừng. Đất này còn chưa đủ loạn hay sao?

Người lính nghe vậy chỉ biết im lặng không nói gì. Người đàn ông chậm lại rồi nói tiếp

-Nếu là ngày trước ta sẽ không ngần ngại cho người 1 vạn vừa để tìm, vừa để dằn mặt đám quân trưởng nhưng bây giờ thì không được.

-Chẳng phải chúng ta có 2 vạn quân đóng tại đây sao? – Người lính không hiểu liền hỏi lại

-Đúng là vậy nhưng Châu Mục đã ra lệnh điều binh, đất Nam Cương, Điền và Mân đang có nổi loạn cần cứu viện gấp, lính của ta hầu như đã được điều lên phía bắc rồi, 5000 quân chính là lực lượng cuối cùng của chúng ta ở đất này…

-Vậy…theo đại nhân, chúng ta nên làm sao mới ổn thỏa?

Cả quận Giao Chỉ chỉ còn chưa đủ 3 phần quân đồn trú Sở trong khi các quân trưởng trong tay mỗi người cũng phải có vài vạn. Dù đó chỉ là dân binh thiếu kỷ luật nhưng ai nấy đều là dũng cảm gan dạ, không nên coi thường. Nhận thấy tình hình không thuận lợi, người lính không nghĩ được gì đành hỏi ý người trên điện.

-Trước mắt không nên làm lớn chuyện, ta cần âm thầm tìm ra kẻ đó trước rồi mới ra tay

-Thuộc hạ sẽ đi làm ngay

---------------------

Từ ngày ông Đá trở về, Hãn tự nhốt mình trong nhà không đi ra ngoài. Lũ bạn đến thăm cũng gặp được. Chúng nhiều lần nghe được tiếng khóc vọng ra bên ngoài. Còn ông Đá thì cũng đươc chuyển đên chỗ thầy bà để tiện chăm sóc, ông do bị thương quá nặng lại còn bị kích động lúc mới trở về nên bệnh tình càng nặng, bị ôm nặng mê man đến mấy ngày sau không tỉnh.

Trong căn phòng tối, hắn ngồi một góc trong nhà, hắn dương như mệt quá mà thiếp đi. Trong giấc mơ hắn thấy mình đứng giữa một khoảng không tối tăm

-Đây là nơi nào? – Hãn nói, dáo giác nhìn xung quanh

“Phẫn nộ đi”, “bùng cháy như lửa lớn”, “tức giận hơn nữa” – Nhiều giọng nói khan đục, ma mị cất lên giữa không gian u tối

-Ai đang nói đó? – Hãn nói lớn

“Ngươi ngày trước cố gắng vì điều gì?”……….“Ngươi không đau xót cho kẻ chết, ngươi đang tức giận”……….”ngươi ở thế giới này đã có lại tất cả nhưng lại bị cướp đi một lần nữa” …“ Số phận của ngươi là gì?” “Ngươi mong muốn điều gì?”

Những câu hỏi liên tục cất lên không theo thứ tự khiến hắn bị rồi, chỉ có thể nghe được câu cuối cùng

-Ta muốn mẹ của ta sống lại – Hãn nói

“Bà ấy đã mất rồi, ngươi chẳng thể làm gì được”…….. “Người mẹ kiếp trước của ngươi vì sao mà mất?” “Người mẹ kiếp này chết vì lý do gì?” “Cái chết của bà khiến ngươi giận dữ”…..”Ngươi giận dữ vì sự bất lực của mình”…. “ngươi sẽ mãi bị dày vò”….”Đến lúc làm dịu ngọn lửa đó, bằng máu, ngươi biết đó là ai không?”

-Ai…kẻ đó là ai? – Hãn quát lớn, giọng nói trở nên tức giận

“Là thời đại này”…”Nó đã cướp đi mẹ của ngươi”… “Thời đại nào con người cũng bất lực, lúc này sinh mạng cũng không khác hơn một ngọn cỏ”… “Công lý không dành cho kẻ yếu đuối”….”Nó đã bị bóp méo”…”Đạo đức, luật pháp chỉ là lời trên miệng”…….” Kẻ đã tạo ra thời đại méo mó này chính là những kẻ thống trị nó”… “Đó chính là kẻ thù của ngươi”

“ Vứt đi sự nhân từ yếu đuối”…”Thời đại này chỉ có kẻ mạnh mới có tất cả”…”Dùng khả năng của ngươi, dành lại những gì đã mất và bảo vệ những gì còn lại”... “Giết”…”Tàn sát”…”Thổi bùng lên cơn giận dữ, đốt cháy nó này thành tro đi”

-Ngươi là ai? – Hãn hỏi

Bất ngờ, trước mắt hắn lóe lên một ngọn lửa chói lòa khiến hắn phải lấy tay che mắt. Cho đến khi đôi mắt quen với ánh sáng trắng đó mới từ từ hạ tay xuống. Hắn giật mình khi thất trước mặt là một con chim khổng lồ được bao quanh bởi lửa. Con vật nhìn Hãn vô hồn, tiếng nói kia cất tiếng một lần nữa

-Ta…chính là ngươi

----------------------

Hãn giật mình thức dậy, thấy mình nằm trên giường, phía bên ngoài thấy thầy bà cùng chú Củ đang nói chuyện. Cánh cửa mở toang khiến ánh sáng chiếu vào mắt nên hắn đã tỉnh giấc. Nhưng hắn không trở dậy ngay mà còn nằm nhắm mắt suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy

-Con tỉnh rồi hả?

Từ lúc nào, thầy bà đã đứng bên cạnh hắn, hắn mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn về bên cạnh giường. Thầy bà đang nở nụ cười hiền hậu với hắn nhưng điều đó cũng không cảm thấy hắn vui hơn. Không thể nằm trên giường mà nói chuyện với người trên, hắn gượng thân thể nặng nề dậy,

-Mọi người đều rất lo lắng cho con, không nên buồn bã nữa, người chết không thể sống lại được, mẹ con chắc chắn cũng không muốn thấy hai cha con thế này.

-Bà dạy phải ạ…Cha con đã tỉnh chưa ạ?- Hãn nói

-Cha con vẫn chưa, con tự nhốt mình nhiều ngày trong nhà, mọi người rất lo lắng, nên đi ra ngoài và chăm sóc cho cha con. Dù sao con cũng chỉ còn ông ấy – Thầy bà nói

-Vâng ạ

-Ừm – Thầy bà thấy Hãn đã phấn chấn hơn, cảm thấy hài lòng, nói tiếp – Vậy ta đi trước, tối nay hãy đến thăm cha con nhé

-Dạ - Hãn mỉm cưới lễ phép

Ngay khi thầy bà vừa đi, nụ cười của Hãn đã tắt, sự phấn chấn mà thầy bà nói đã biến mất. Hắn lặng lẽ đi xuống lò rèn của cha, miệng lầm bầm gì đó. Từ trong lò rèn, tiếng gõ búa lại vang lên, người đầu tiên phản ứng lại, chính là Trứng.

Con bé không thấy Hãn lâu ngày đâm ra chỉ ở trong nhà, nghe tiếng đe búa liền chạy vội ra ngoài, đến chỗ lò rèn thì thấy Hãn đang loay hoay đốt lò rèn sắt. Muốn bước vào hỏi thăm nhưng cô bé liền lùi bước ngay khi Hãn quay người lại, khuôn mặt vẫn là Hãn nhưng có gì đó đáng sợ khiến cô không thể bước vào.

---------------

Ở ngoài cánh đồng trống, nơi này vốn là nơi lũ trẻ chơi đùa vì có một cái hồ nhỏ lại có bãi cỏ rộng nên rất mát mẻ, người làng dùng để thả gia súc, tiện để lũ trẻ trông coi. Như thường lệ, đến gần nơi này đã nghe tiếng cười nói nhưng ở một góc nhiều cây che, có một đám trẻ chỉ ngồi hoặc nằm một chỗ không tham gia cũng những đứa còn lại

-Chán quá, không có thằng Hãn đâm ra lại mất vui, nó là đứa nghĩ ra nhiều trò nhất – Đứa trẻ 1

-Thì đúng rồi, thế nên tao với bọn mày mới nằm một chỗ thế này, mấy trò cũ tao chẳng thấy hứng gì cả - Đứa trẻ 2

-Nói gì đi chứ Trâu, nhà mày gần nhà thằng Hãn nhất, dạo có thấy nó ra ngoài không?

-Haizz, tao phục gần nhà nó 2 ngày, cha nó nằm liệt giường cũng chẳng thấy nó thò mặt ra ngoài – Trâu nói

-Có khi nào nó nghĩ quẩn…? – Bạn 3

-Ấy, đừng có nói bậy, ta thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng động trong nhà nó, chắc không có việc gì đâu

-Nhưng cũng nên tính đến trường hợp xấu, chúng ta nên đi đến thăm hắn

Từ lúc nào không biết đã có một cô bé ngồi cạnh khiến lũ trẻ vừa thấy đã hoảng hồn. Đó không phải là con gái Bồ Chính à? Bọn chúng sợ đến tái cả mặt vì từng nhìn cách bà trẻ này đối xử với Hãn thế nào rồi. Sự vô lý đến quá đáng của cô đã hằn lên não chúng từ lúc bà trẻ này rạch một đường trên bao gạo rồi bắt Hãn nhặt từng hạt bỏ vào bao, thiếu một hạt phạt một gậy, Hãn nhặt đến còng cả lưng trong khi bà cô này ngồi một chỗ xem cười, loay hoay đến tối muộn vẫn chưa có xong, muốn giúp cũng không được. Thấy Hoa đang mải nói mà không nhìn chúng nên chúng đinh nhân cơ hội lẩn đi. Đang quay đầu định rút thì Hoa lên tiếng

-Ta nói có đúng không?...Các ngươi định đi đâu vậy?

Một đứa trẻ quay lại, khiên cưỡng trả lời

-Cô gọi chúng con sao?

-Thế còn có người khác à?

-Bọn con đã đến thăm nó rồi, chẳng phải cô cũng vậy sao?

-Nhưng đã 2 ngày rồi

-Thực ra con nhớ là mới sáng hôm qua thôi ạ

-Ngươi định trả treo với ta à?

-Dạ không…chỉ là đến thăm nhiều như vậy có hơi gây phiền

-Nghĩ cũng đúng… nhưng ta nghĩ thằng Hãn sẽ vui hơn nếu thương xuyên có bạn bè đến thăm. Quyết định như vậy đi, chúng ta đến nhà hắn thôi

-Nhưng còn đàn trâu… – Một đứa trẻ nói lại

-Để đấy… ta sẽ gọi người của cha ta đến trông giúp cho các ngươi.

Hoa nói thế thì bọn trẻ cũng phải im thôi, tốt nhất là đừng nghĩ đến phản đối, thằng Hãn khôn ranh đến mức nào mà còn bị bà cô này xoay như chong chóng là biết mùi rồi. Việc đã quyết, Hoa dẫn theo lũ trẻ đến nhà Hãn. Lũ trẻ thì thì lại nghĩ cô bé này đúng là rảnh rỗi nghĩ chuyện cho chúng làm, muốn đến thăm thì tự đến một mình được rồi, chẳng lẽ sợ bị nó ăn thịt à?

Cả đám đang đi về làng thì thấy Trứng chạy ra, hớt hải nói

-Các anh ơi, anh Hãn đang ở trong lò rèn kìa…

Đám Cóc và Trâu còn chưa kịp nghe hết chuyện vội tức tốc chạy về làng. Đến trước cửa lò rèn, Trâu định bước vào thì Sóc ngăn lại

-Từ từ đã

-Có gì phải từ từ, thằng Hãn có vẻ nguôi ngoai rồi…Ê, Hãn – Trâu lớn tiếng gọi

Nhưng Hãn không đáp lại, vẫn tiếp tục nhóm lò. Tâm trí của hắn bây giờ đang nghĩ đến một thứ khác. “Con chim đó nói đúng, sự yếu hèn của ta đã khiến những người quan trọng với ta ra đi, mẹ của ta kiếp trước bị lão già khốn kiếp ta từng gọi là cha đuổi ra khỏi nhà trong sự tủi hổ, ấm ức, sống nghèo khổ bị người ta dị nghị đến mức mất đi rồi cũng chẳng có mấy người đưa tiễn, ta may mắn được sống một cuộc đời thứ hai nhưng lại bị cướp mất người ta yêu quý chỉ vì một cây gươm của vương triều đã mất…Khốn nạn… thời đại nào cũng khốn nạn…cũng chỉ toàn là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Ta không muốn làm kẻ yếu nữa…Ta sẽ bảo vệ những người thân yêu của ta và ta sẽ báo thù cho người đã mất!!”

Hãn nói, tay không ngừng nện cây búa vào thanh sắt đang nóng đỏ. Hắn không biết rằng ánh mắt hắn rất sắc và đáng sợ, tựa như ác quỷ khiến lũ trẻ bên ngoài có chút sợ sệt không dám đến gần. Dòng suy nghĩ của Hãn chỉ bị đứt đoạn khi Cóc bất cẩn khiến mấy thanh kim loại rơi xuống kêu loảng xoảng.

Hắn bất ngờ nhìn lại, thấy lũ trẻ liền nở nụ cười, nét mặt đáng sợ liền biến mất

-Chúng mày đấy à? Còn cả cô Hoa nữa. Hôm nay có vụ gì mà tụ tập đông đủ vậy?

-À… chúng tao đến thăm mày

-Tao nhớ là sáng hôm qua chúng mày có qua rồi mà – Hãn bất ngờ nhớ lại

-Là ta sợ ngươi có chuyện nên mới rủ cả đám quay lại – Hoa lên tiếng

-Cô chủ thật tốt bụng nhưng đến mà không mang quà, có phải hơi…- Hãn ngập ngừng nói

-Ngươi đợi ở đây, ta đi một lát sẽ về… - Hoa bước vội đi

Nhưng vừa bước ra ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng cười nghẹn phía sau. Quay ra thì thấy Hãn và lũ trẻ đang phồng má, cố mím chặt môi lại. “Hahaha…bà cô của tôi ơi, cô đến tầm này vẫn còn ngây thơ lắm”- Hãn phá lên cười khiến lũ trẻ cũng không nhịn được nữa mà cười theo

-Ngươi, tên đáng chết nhà ngươi…- Hoa giận dỗi chỉ chỏ nói

-Ấy ấy, bình tĩnh nào – Mấy đứa nhóc đứng ra cản Hoa lại

-À phải rồi, Cóc này, tối lần trước mày với Lan thế nào? – Hãn hỏi

-À cái đó…

-Mày nói mới nhớ, càng nghĩ càng buồn cười. Lần đó không biết chúng nó thấy ma hay gì mà cả hai đứa chúng nó chạy té khói, la hét ầm ĩ. Con Lan còn vấp ngã ngồi khóc giữa đường trong khi thằng này chạy thục mạng về nhà. Thế là từ đó con Lan cạch mặt thằng này – Sóc lên tiếng, cười nắc nẻ

-Lần đó là do thằng Trâu bày ra đó – Hãn nói

-Á… Thì ra là mày chơi tao – Cóc bỗng nhiên túm cổ lấy Trâu

-Mày phản tao…- Trâu chỉ mặt Hãn - Ấy bình tĩnh, đúng là tao làm nhưng là Hãn bày cho tao làm mà – Trâu thanh minh

-Cả mày nữa à Hãn? – Cóc lườm Hãn

-À thì… - Hãn cố tránh ánh mắt của Cóc – A, con Lan hình như đang tìm mày kìa Cóc

-Đâu, đâu – Cóc vội nhìn ra bên ngoài,

Lợi dụng cơ hội này cả Hãn và Trâu vọt thật nhanh, miệng vẫn còn cười Cóc.

-Hai thằng chúng mày đứng lại, hôm nay tao phải xử hai đứa mày…Đứng lại cho tao – Biết mình bị lừa, Cóc nổi giận đuổi theo

-Chúng ta đi giúp thằng Cóc thôi, hahaha – Lũ hùa nhau chạy theo Cóc

Tiếng cười đùa của lũ trẻ huyên náo cả một góc làng. Thầy bà trên đường đến thăm Hãn đã nhìn thấy hắn cùng đám trẻ chơi đùa, miệng cũng nở một nụ cười

-Vượt qua được là tốt…Chúng ta cùng về thôi, chú Củ - Thầy bà nói

----------------------

Một hôm, lũ trẻ muốn rủ Hãn ra ngoài đồng và vào rừng tre để bắn chim. Có rất nhiều loài chim vào lúc này, mặc dù không ngon lành lắm, nói đúng hơn là có hôi và đắng, một số còn có độc nữa nhưng làm đồ ăn vặt cũng được. Dạo gần đây bọn chúng mới nghĩ ra cách để nướng thịt cò, lấy một ý lá rừng và củ dại ăn được có vị nồng nhét vào bụng cò rồi rắc muối trong khi nướng là được. Mùi thơm khiến chúng chỉ nghĩ thôi cũng thèm nhỏ dãi. Lại nói hôm nay vừa đúng lúc cò về rất nhiều.

Hãn từ sau lần đó cũng đã nguôi ngoai nhiều, có lẽ vì kiếp trước cũng đã đau khổ vì sự bất lực của mình nên cũng đã quen, bị thêm một lần nữa cũng không đến nỗi khó chịu nữa. Lần đầu tiên từ sau tin dữ về mẹ hắn, hắn đã có thể bắt đầu nở lại nụ cười

-Đợi tao giúp cha ăn đã, sau đó tao sẽ gặp chúng mày ở ngoài khu đất trống

-Được, đến sớm nhé – Một đứa trẻ nói rồi kêu gọi lũ trẻ tản đi

Nhưng Trâu và Sóc vẫn nán lại một chút nhìn Hãn, hắn không hiểu nói thêm

-Sao đây? Muốn giúp tao à? Khỏi, tự tao làm cũng được

-Không phải, chỉ là chúng tao muốn đợi để cùng mày đi thôi – Sóc lên tiếng

-Chúng mày đúng anh em tốt của tao, chờ tao nhé – Hãn cười, tay bê một bát cháo còn ấm nóng chạy vào nhà của thầy bà

Đến khi thấy Hãn đi hẳn vào trong nhà, Trâu mới bắt đầu lên tiếng

-Mày có thấy, cách nó cười trống rỗng lắm không?

-Bị mất người thân lại không thể đem đi chôn cất thì thử hỏi tao với mày còn có thể nào, liệu có thể đủ bình tĩnh như nó không?

Bên trong căn phòng bệnh, Hãn từ từ mang đồ ăn đến cạnh giường. Hãn cũng đã chăm sóc ông Đá được một thời gian rồi, may mắn là có chú Củ hỗ trợ mấy công việc như tắm rửa vệ sinh cũng như trông coi nhỡ khi người bệnh có tỉnh dậy hay bệnh tình chuyển xấu cho cha Hãn nên hắn không nhất thiết phải ở bên cạnh cha cả ngày, mấy công việc này chú Củ có nhiều kinh nghiêm hơn nên nói Hãn không cần làm. Nói đến đây hắn thầm cảm tạ thầy bà và chú Củ

-Cha…cha ơi

Hãn lay gọi nhưng không được trả lời. Ông Đá vẫn còn mê man chưa tỉnh. Cũng đã được một thời gian rồi, các vết thương cũng không còn nguy hiểm, thầy bà nói có thể là do chấn động mạnh nên nhất thời khó tỉnh lại.

Thấy không thể gọi cha tỉnh dậy, Hãn mới bắt đầu dùng thìa bón thức ăn cho ông, thức ăn chỉ có cháo loãng và thịt rau được thái nhỏ, nấu thật mềm. Hãn từ từ bón cho cha mình, còn cần thận lau sạch thức ăn dính trên miệng

Sau khi cho ông Đá ăn xong, hắn liền lần mò trên người ông Đá như tìm gì đó. Nhưng tìm được một lúc chợt thấy có mùi gì đó hôi nồng sộc thẳng vào mũi khiến hắn vội lấy tay bịt lại. Phần thân dưới có nước gì đó chảy ra. Hãn đành thở dài

-Lại nữa rồi…- Hãn nói – Nếu không phải vì cha bị mê man thế này, người ngoài nhìn vào sẽ cười nhà mình thối mũi

Hóa ra là ông Đá “đi vệ sinh” ngay trên giường. Đối với một người bất tỉnh lâu ngày như vậy thì đây là điều hoàn toàn bình thường. Lần trước thấy chú Củ cũng gặp trường hợp thế này, Hãn cũng muốn làm thử. Đang lấy ra tấm vải lót thì chú Củ bước vào

-Biết ngay mà, về muộn một chút đã thành ra thế này… Mày định làm gì đấy?

-Dạ, con đang định dọn đống này – Hãn nói, tay chỉ lên giường

-Khỏi cần, không biết làm lại ngoe ngoét ra đấy là khó rửa lắm, để tao, mày cho ông ta ăn xong rồi thì đi ra ngoài đi, việc ở đây để tao lo

-Dạ, vậy cháu cảm ơn

Hãn mừng thầm, quả thực hắn khá ngại mấy chuyện thế này, nhưng nếu không làm thì không phải đạo nên định làm khi không có chú Củ ở đây. Nhưng giờ thì tốt rồi, chú Củ đã lo thay hắn thì giờ có thể đi cùng đám bạn được rồi

Đợi khi Hãn khi khuất hẳn, chú Củ mới nhìn lại giường ông Đá nói

-Nó đi rồi, mở mắt ra đi

Ông Đá trên giường từ từ mở hai mắt. Thần sắc cũng khá hơn nhưng vẫn chưa thể cử động nhiều.

-May quá chú đến kịp, khụ…khụ - Ông Đá nói bằng giọng yếu ớt

-Đừng có cố, giữ sức đi không vết thương lại mở miệng thì rách việc lắm.

Bây giờ ông Đá có muốn gượng dậy cũng không được, cả người không còn chút sức lực nào nhưng việc ông Đá có thể tỉnh lại sớm đã khiến cho thầy bà không khỏi bất ngờ. Chú Củ đến bên giường, dọn dẹp lại cái đống bầy nhầy mà ông Đá vừa làm

-Em phải nói nhà anh đúng là cha con giống nhau, thằng con đắc tội cô chủ thì chốn tiệt trong nhà giả vờ sắp chếp, bây đến lượt cả anh giả vờ bất tỉnh lừa thằng con, thật hết nói nổi

Ông Đá nghe thế chỉ biết cười. Vì tính tình giống ông nên ông của thừa hiểu ý định của Hãn là gì. Nó muốn biết nơi mà 2 vợ chồng ông bị phục kích, để có thẻ tự tay chôn cất bà Xá. Dù đau thương nhưng ông vẫn phải cố nén mình xuống, nếu để Hãn biết ông đã tỉnh nhất định sẽ gặng hỏi không ngừng, ông sợ mình cũng không chịu nổi mà nói ra để đứa con trai mình lặp lại tai họa của bản thân.

--------------

Sau khi chăm sóc ông Đá xong, Hãn theo hẹn cùng Sóc và Trâu đến bãi đất trống. Bọn chúng đã chờ rất lâu nên thấy Hãn liền lập tức vào chủ đề chính. Chúng muốn tổ chức đi bắn mấy con chim lớn nhưng chí lớn mà tài có hạn. Khả năng bắn cung của chúng chẳng đến nới đến chốn, chỉ có Sóc và Trâu là bắn khá hơn.

Mỗi cây cung tự chế chúng tạo đều nghe theo lời Hãn hướng dẫn, ghép từ 4-5 đoạn tre xếp chồng lên nhau, lấy keo bong bóng cá để kết dính và sử dụng phương pháp hơ lửa, ủ bùn để làm cánh cung đủ dẻo dai và cứng cáp. Hãn kéo thử cung của bọn chúng, lực kéo khá tương đồng, khoảng 20-30kg, so với cung của thợ săn còn kém nhiều nhưng cũng đủ để đi săn rồi. Săn thú nhỏ thì dễ chứ thú lớn thì bó tay vì không đủ lực đâm sâu

Các mũi tên thay vì làm bằng đồng chúng dùng vụn các loại gỗ cứng vót nhọn, mỗi đứa đều có thể tự túc làm khoảng 10 mũi tên.

-Lấy cái cây kia làm mục tiêu, bắn thử tao xem nào – Hãn nói

Lũ trẻ nghe có bắn thi liền hưng phấn, lần lượt lắp trên nhắm vào thêm cây chuối dại cách đó chừng 30 bước chân. Chúng đã luyện tập rất nhiều chỉ mong chờ có ngày dùng. Hôm nay được thi liền trổ hết thành quả luyện tập

Kết quả không khả quan lắm, trong lượt đầu trong số 8 mũi tên bắn ra có 2 cây trúng đích. Nhưng càng về sau kết quả càng thảm hại hơn. Hãn vốn biết mũi tên khi bay đi dù có lông đuôi giữ ổn định thì vẫn sẽ không bay theo đường thẳng (https://www.youtube.com/watch?v=xOJMYMHVLt8). Nhìn lũ trẻ bắn vào thân cây hắn bây giờ mới hiểu câu nói cung thủ không mất 10 năm luyện tập không thành tinh binh là thế nào? Cần rất nhiều thời gian để có thể bắn cung chuẩn xác, không phải lỗi ở kỹ thuật mà ở cảm giác vì dù kỹ thuật tốt thế nào nhưng đường tên vẫn sẽ không ổ định. Một xạ thủ chuyên nghiệp sẽ biết căn chỉnh đường đi của cây tên dựa theo cảm giác để bắn trúng đích.

Dù lực kéo còn nhẹ chán so với cung chiến nhưng để săn các loài động vật nhỏ thì dư sức. Tuy nhiên, kết quả bắn thử của lũ trẻ khiến Hãn rất thất vọng. Hơn 10 đứa bắn mà chỉ thấy 1 -2 cây trúng đích. Cũng không thể trách được vì chính hắn còn phải loay hoay làm sao để chỉnh góc nữa là.

Hãn xoa cằm một chút rồi kêu chúng dừng và kiểm tra lại các cây cung. Các cây cung đều được lũ trẻ cẩn thận làm khá tốt và cân bằng nên rất chắc chắn, lực kéo hai cánh cũng cân bằng nên nghi ngờ lực cánh cung không đồng đều có thể loại bỏ, tiếp đến là những mũi tên. Chúng cũng làm y hệt như những gì hắn nói, sử dụng cách cành tre, hơ trên lửa để uống thẳng, dùng lá dừa làm cánh đuôi, đầu mũi tên có thể vót nhọn hoặc làm bằng gỗ cứng. Hắn thử đặt ngang một cây tên lên một ngón tay, căn làm sao để nó cân bằng trên ngón tay

-Ra là thế? Mũi tên của chúng ta có vấn đề

-Ý mày là sao?

-Các mũi tên bay vốn đã không ổn định mà luôn “giãy dụa” khi bay nên chúng ta khó bắn trúng mục tiêu dù đã nhắm chuẩn. Ngoài ra, chúng mày nhìn đây này, trọng tâm của mũi tên tụt hẳn về sau khiến cho áp lực của không khí càng làm bẻ hướng của mũi tên,

-Mày nói tiếng người được không? Cái gì mà trọng tâm? Cái gì mà áp lực? bọn tao chẳng hiểu gì hết – Một đứa lên tiếng – Tao thấy chúng vẫn bay thẳng mà

Hãn đành thở dài, trách bản thân quên mất đang sống ở thời đại nào, lúc này thì làm gì có ai hiểu cái gọi là khí động lực chứ. Hãn đành chặc lưỡi nói

-Tóm lại, tao muốn chúng mày cắt thanh tên đi…khoảng tầm này. – Hãn dùng bàn tay ướm, nói tiếp – Ngoài ra, vót mũi tên nặng hơn một chút, chúng mày có thể kiểm tra giống như tao, đặt ngang thân tên rồi đặt làm sao giữ chúng cân bằng và chỗ cân bằng đó phải ở chỗ này là được

Hắn nói, tay chỉ vào một điểm gần đầu mũi tên, hướng dẫn cho lũ trẻ làm lại các cây tên. Không ngờ có ngày hắn có thể áp dụng một chút kiến thức về Vật lý cơ bản. Dù ở kiếp trước đã lâu không đụng đến sách vở nữa nhưng hắn vẫn nhớ được các kiến thức khoa học căn bản.

Vì sao ư? Vì hoàn cảnh của hắn, hắn khi lên cấp 2 đã phải sống cuộc sống nghèo khổ với mẹ. Mẹ hắn cố gắng làm việc đến lao lực để hắn được đi học, vì thương mẹ, hắn luôn nỗ lực gấp nhiều lần người khác để có thể giật học bổng, giải thưởng.

Nhà trường muốn thành tích, còn hắn thì muốn tiền. Trong những năm học cấp 2 và cấp 3, hắn luôn có tên trong danh sách thí sinh tham dự kỳ thi HSG toàn tỉnh, thành phố, thậm chí là quốc tế. Lại nói, ở thời đại của hắn, vì lý do thời đại và chính trị, Giáo dục dường như bị thương mại hóa hoàn toàn, các trường cạnh tranh gay gắt chất lượng và luôn tìm cách lôi kéo các học sinh có tiềm năng để gia tăng số lượng các lớp chọn lọc, như thế vừa có tiếng vừa có miếng, ví như nếu có nhiều học sinh tham gia kỳ thi quốc tế, chưa nói việc có đoạt giải hay không nhưng đủ khiến hồ sơ nhập học tăng vọt, hay với cơ chế giáo dục lúc đó, có thể xin các cấp lãnh đạo đầu tư mạnh. Vậy nên hình ảnh hiệu trưởng mua nhà biệt thự, lái siêu xe đến trường là chuyện thường ở huyện

Phần lớn các trường có mức đãi ngộ trên trời với các học sinh giỏi và xuất sắc, đặc biệt với các học sinh có hoàn cảnh khó khăn, từ miễn toàn bộ học phí nếu có thể giành giải trong cuộc thi cấp tỉnh đến bao lo toàn bộ chi phí chỗ ở cao cấp, đi lại hay sinh hoạt hàng tháng. Những ưu đãi hấp dẫn như thế không thể thiếu Trần Khôi được, có thể nói hồi còn đi học thời gian một ngày của hắn chỉ có 3 việc đến trường, ăn và học, còn lại không có gì hết. Và dù mang tiếng là trong đội tuyển, được cấp phụ phí đi lại hàng tháng còn cao hơn người đi làm, nhưng hắn luôn tiêu tiền như ăn mày vậy, vì có bao nhiêu hắn đều gửi về cho mẹ, đồng thời, liên tục không nghỉ rèn luyện và học tập đến mức những kẻ khác được gọi là thiên tài do bẩm sinh, còn riêng hắn lại được gọi là thiên tài do luyện tập mà thành

Chính nhờ vậy, với kiến thức hiện đại, hắn liền nhìn ngay ra vấn đề của mà lũ trẻ gặp phải. Sau khi nghe Hãn hướng dẫn, chúng bắt đầu bắt tay vào chỉnh sửa lại. Không mất quá nhiều thời gian để có được những cây tên đầu tiên đạt yêu cầu

Hắn cầm lên đặt ngang trên ngón tay ướm thử, thấy các đặc điểm đã đúng yêu cầu, trong đó, yêu cầu đặc biệt là phần cánh đuôi. Cánh đuôi là bộ phận giúp mũi tên bay ổn định và thường được gắn song song với thân tên, tuy nhiên, thay vì làm vậy, hắn muốn đặt cánh tên chéo với thân tên, như thế mũi tên bay không khí sẽ nương theo cánh đuôi khiến mũi tên xoáy tròn tạo đường bay ổn định. Đây là một trong những thiết kế của các mũi tên thể thao hiện đại. Những người mới học lại càng thích dùng thiết kế này bởi khả năng khiến đường bay ổn định hơn (https://www.youtube.com/watch?v=P5gAARl88DA)

Hãn mang 2 mũi tên mới được làm xong bắn thử. Hai chân dang rộng để lấy điểm tựa kéo dây cung. Với lực kéo khoảng 20 kg thì hắn có thể kéo được. Mắt nhìn dọc theo thân tên hướng về mục tiêu, căn chỉn lại góc bắn rồi thả tay. Mũi tên lao vun vút về phía trước, “Phập”, chỉ thấy đầu mũi tên cắm thẳng vào thân cây, thân tên sau khi cắm vào còn rung bần bật

Hắn rút tiếp mũi tên thứ 2 rồi thứ 3 bắn tiếp, sau mỗi lần có chỉnh lại hướng, các mũi tên bay bị chếch xuống một chút, nằm nay chính giữa thân cây. Bọn trẻ nhìn 3 mũi tên cắm vào thân cây mà ngỡ ngàng. Trúng được 1 mũi chúng đã phổng mũi khoe khoang nhưng lần này bắn liền 3 mũi cũng trúng

Hãn bước đến thân cây rút tên ra rồi về vị trí bắn tiếp. Kết quả vẫn như cũ, 3 mũi tên cắm thẳng vào thân cây khiến nhựa cây chảy ra. Đã đến nước này thì chúng không thể coi là may mắn được nữa rồi

-Bắn trúng nhưng mũi tên bay cũng chậm lại –

Hãn nhận ra trong khi ba, mũi tên đã có sự ổn định nhưng tốc độ của mũi tên có giảm đi một chút do lực cản của không khí, đồng nghĩa uy lực cũng giảm đi. Vừa ngẩng mặt lên đã không thấy lũ trẻ đâu nữa Ngó qua ngó lại hóa ra chúng đang túm lại ở thân cây để xem mũi tên. Cả bọn tranh nhau muốn mang một cây tên về làm mẫu, Hãn định bước đến chỗ lũ trẻ thì đã bị một bàn tay trắng trẻo bắt vai lại

Quay mặt lại liền thấy Hoa đang cười với hắn nói

-Làm cho ta với nhé

-Dạ, con không quen cô, cô đi ra đi – Hãn không nói nhiều, quay người định đi thẳng

Nhưng Hoa không chịu thua, bấu chặt lấy Hãn, đưa mặt sát mặt Hãn, cười nói

-Làm cho ta nhé

Hãn nhìn nụ cười đó mà rùng mình, sao cười mà lại có thể đáng sợ như vậy cơ chứ. Hết cách, Hãn đành nhận lời nhưng giao hẹn trước là chỉ hướng dẫn chứ không làm giúp, hắn lập luận rằng không làm cung tên cũng giống như tạo cho mình một người bạn, không tự làm sẽ khó tin tưởng nhau.

Vì nghe cũng có lý nên Hoa gật đầu, thế nhưng không ngờ rằng cô phải chật vật mà làm, từ khâu chọn cây rồi chặt đến đừ cả tay, vì là con nhà giàu không quen lao động đến đến cây rựa cũng phải cầm hai tay mới vung nổi, mới chặt được 2-3 lần đã thở ra bằng tai rồi, trong quá trình làm còn vị vài vết xước trên tay nhưng cô bé này có vẻ rất quyết tâm, có lẽ từ trước giờ chưa từng làm được gì

Thấy con gái về nhà tay đầy vết xước lớn nhỏ, nhà Công Ma náo loạn cả lên, cũng may Hoa có giải thích không là Hãn có chuyện rồi. Cảm nhận Hãn đã dần quay trở lại nhịp sống thường ngày như trước, đám trẻ cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Thế nhưng chúng không hề biết trong đầu Hãn đang toan tính thứ gì

Vào mỗi tối, lò rèn nhà Hãn lại sáng ánh lửa cùng tiếng gõ búa. Tiếng búa mạnh, đanh mà hắn nện vào thanh sắt nóng đỏ như đang muốn xả ra nỗi bức bối trong lòng, tiếng đe búa vẫn còn vang đến đêm muộn mới kết thúc

==========

Mấy ngày sau, ngoài bờ ruộng có mấy đứa trẻ đang mang trông coi đàn trâu cho cả làng. Chúng đang cười đùa vui vẻ bỗng nghe thấy tiếng một con trâu kêu gào thảm thiết, cả đàn trâu chạy toán loạn như thấy hổ. Bọn trẻ hoàng hồn nhìn xung quang thì phát hiện một đống đen khổng lồ đang tấn công một con trâu đực,

Con trâu nhà nhỏ chỉ bằng nửa con vật này, người bê bết máu do con vật kia tấn công thô bạo. Tiếng rống thảm thiết lẫn giận dữ của hai con vật quện vào nhau khiến 2 đứa trẻ sợ quá chạy vội về làng tri hô

-Mọi người ơi, trâu rừng về phá. Nó đang giết một con trâu kìa

Nghe tiếng mấy đứa trẻ hoảng loạn chạy về, những người đàn ông không chần chừ, chạy vội vào nhà câm theo vũ khí và đồ săn chạy ra ngoài đồng. Lũ trẻ trong làng cũng nghe chuyện muốn ra xem náo nhiệt. Thời kỳ này còn rất hoang sơ nên chuyện thú hoang tấn công người hay mùa màng diễn ra khá phổ biến, lúc thi voi, lúc trâu rừng, lúc hoẵng, hươu đến phá nhưng thường chúng chỉ đến vào ban đêm, lần này lại giữ ban ngày thì đúng là chuyện lạ

Dù bọn trẻ muốn đi xem nhưng bố mẹ chúng lại cấm không cho đi. Chuyện này rất nguy hiểm, dù chúng cũng đủ tuôi, nên học hỏi kinh nghiệm rồi nhưng chuyện này khác, đến đó sẽ rất vướng víu nên để cho người có kinh nghiệm đi thôi.

Hãn cũng không hứng thú vì lúc này hắn đang bận việc, 20 cái liềm kiểu mới mà Bồ Chính đặt lần trước không thể giao chậm được, đến lúc này tính cả thanh sắt đang nóng đỏ trước mặt nữa thì mới chỉ rèn được 8 cái. Cái công việc rèn đúc thủ công này vô cùng ngốn sức nhưng nhờ thế mà Hãn đã dần thuần thục các kỹ thuật cơ bản cũng như tốc độ làm cũng có tiến bộ.

Sau khoảng 2 tiếng đồng hồ, Hãn đang ngồi nghỉ, dốc ống tre uống nước, có bé Trứng cạnh nhà mang cho hắn vài quả dại. Không biết là gì nhưng nhấm nháp đỡ buồn miệng cũng không đến nỗi tệ lắm. Hãn đang nói chuyện với Trứng, kể mấy câu chuyện vui thì đầu làng có tiếng ồn ào

-Chắc là giết được con trâu rừng đó rồi. Tối nay làng ta lại có thịt trâu ăn – Trứng nói, miệng nhoẻn nở nụ cười.

Còn tưởng là chuyện vui nhưng ngay khi Hãn thấy nhiều người lớn cùng mấy đứa nhỏ chạy qua, khuôn mặt tái mét, hoảng sợ chạy về đầu làng, liền cảm thấy không đúng. Hắn đi ra phía cổng nhìn xem có chuyện gì, chỉ thấy hơn mấy chục người đàn ông khỏe mạnh đang tơi tả dìu nhau về, còn khiêng về mấy người hiện đang nằm bất động.

Nhiều người thấy người thân không còn cử động nữa liền òa lên khóc, khung cảnh rất thảm thương, trong đó còn có cha của mấy đứa bạn của Hãn. Chúng đang khóc gục lên trên ngực của người đã khuất.

-Chẳng phải chỉ là một con trâu rừng thôi sao? Sao lại ra đến nông nỗi này? – Một người già than thở

-Không phải một con, mà là một đàn, có đến mười mấy con đến đây – Một người tham gia đuổi trâu rừng kể lại

Trâu rừng hay còn gọi là Bò tót Đông Dương tuy ăn cỏ nhưng là loài thú hung dữ, có tầm vóc khổng lồ (cao đến 1m9, nặng đến 1 tấn), được xem là biểu tượng của sức mạnh, sự cường tráng ở nhiều quốc gia. Bò tót trưởng thành hầu như không có thiên địch, chúng to lớn, tinh nhạy và hung dữ nên bò tót hầu như không có đối thủ trong tự nhiên, ngoại trừ hổ. Tuy nhiên, cũng chỉ những con hổ rất lớn và giàu kinh nghiệm mới dám đối đầu với chúng và chỉ những con hổ cường tráng, tinh ranh, lọc lõi mới dám đối đầu với bò tót trưởng thành. Trong văn hóa người Âu Lạc cổ cũng có dùng hình tượng trâu rừng để biểu trưng cho sức mạnh

Ngoài ra, chúng cũng có tính bầy đàn, đàn nhỏ chỉ 3-5 con nhưng lớn có thể lên đến 20-30 con. Khi các con trưởng thành đã cùng tấn công thì không có gì cản lại được. Cứ thử đưởng tượng 1 tấn thịt lao đến cũng đủ sợ vỡ mật rồi huống hồ đến 20-30 tấn

Thầy bà cũng đã vội đến, xem xét cho những người nằm trên đất trước, biết đâu còn cứu được nhưng bà chỉ có thể thở dài lắc đầu. Hãn cũng đến chỗ Trâu và Sóc, cha của hai trẻ này cũng nằm trong số những người nằm trên đất. Nỗi đau mất người thân, Hãn rất thông cảm. Chợt, trong một cái chớp mắt, hắn cảm thấy ngón tay của cha Trâu có động đậy.

Hãn bất ngờ đẩy Trâu lẫn mẹ của đứa trẻ đang ôm xác chồng khóc ra một bên. Không nói không rằng lấy ngón tay mở mắt ra xem. Mẹ con Trâu chưa kịp hiểu chuyện gì, Hãn đã nói với Trứng

-Trứng, về chỗ lò rèn lấy cho anh một que củi cháy lại đây. Nhanh lên

Rồi dí sắt mặt nhìn vào đồng tử của người chết như tìm thứ gì đó. Thấy Trứng còn đứng đó, Hãn gào lên

-Còn không đi nhanh lên

Con bé Trứng bị dọa sợ liền chạy về. Trâu cũng định thần lại rồi chạy đến lôi Hãn ra, giọng giận dữ

-Mày làm gì vậy? Để cha tao yên đi

-Mày tránh ra – Hãn đẩy Trâu ngã bệt xuống đất

Sau đó, Hãn xếp hai tay mình lên nhau rồi ấn vào ngực cha của Trâu. Hắn ấn vài lần rồi lại ghé tai vào miệng người chết nghe ngóng, rồi lại ấn tiếp. Hãn nhìn về phía Trâu đang ngồi thẫn thờ thì lớn tiếng quát

-Qua đây giúp tao, nhanh lên

Thấy Trâu không phản ứng, Hãn đành nhanh đứng dậy, lấy tay kéo tai Trâu lại khiến đứa trẻ đau điếng

-Muốn cứu cha mày thì làm theo lời tao. Để lâu là ông ta chết thật đấy… Để tay mày như thế này rồi đặt vào đây.

Hãn hướng dẫn Trâu trước sự sững sờ của mọi người. Hãn cũng đặt 2 tay mình lên tay của Trâu, lúc này đang đặt lên lồng lực của cha mình, rồi nói tiếp

-Khi tao nói “ Ấn” thì mày ấn thật mạnh cho tao. Hiểu chưa? – Hãn nói

Đứa trẻ vẫn còn ngơ ngác, Hãn liền véo tai kéo sát mặt lại “Mày đã hiểu chưa?”. Trâu chỉ có thể vô thức gật đầu. Hai đứa trẻ bắt đầu tiến hành thứ được gọi là CPR, hay còn gọi là “Hồi sức tim phổi”

-Ấn…Ấn…Ấn…

Mỗi lần từ đó được cất lên, cả hai đứa trẻ đều dồn hết sức mà ấn

Góc khai sáng: CPR, hay còn gọi là phương pháp hồi sức tim phồi được phát minh vào giữa thế kỷ 20, dành cho các bệnh nhân đã ngừng thở do tim ngừng đập, mục đích là để máu tiếp tục di chuyển lên não và các cơ quan quan trọng khác. Phương pháp tiến hành rất đơn giản là lấy hai tai ấn hết sức với cường độ 100 lần ấn/ phút. Phương pháp này đã cứu sống được rất nhiều người nhưng cũng khiến cho bệnh nhân bị gãy vài cái xương sườn nên tốt nhất đừng thử khi bạn còn thở.

Cứ sau một lúc tiến hành, Hãn lại nâng gáy của cha Trâu rồi lấy tai nghe trong miệng. Khuôn mặt hắn cuối cùng cũng cho Trâu một chút hi vọng

-Có hơi rồi, làm tiếp – Hãn nói

Những người xung quanh nghe Hãn nói cha Trâu có lại hơi thở liền mở to mắt, sững người nhìn hai đứa trẻ. Trâu nghe Hãn nói có cơ hội cứu sống cha liền không kìm nổi vui mừng, mắt còn đỏ hoe vì khóc mà miệng đã cười khiến nước dãi chảy ca ra. Chúng tiếp tục ấn tiếp

Bất ngờ cha của Trâu lên cơn ho sặc sụa. Ông hít thở mạnh như thể vừa bay từ địa ngục trở về. Còn những người xung quanh thì hoảng hồn lùi người lại, mấy người còn sợ chạy một đoạn xa như thấy ma, người chết mà sống lại thì còn hơn nhìn thấy ma nên phản ứng như thế là bình thường.

Riêng Trâu chẳng sợ hãi mà ôm lấy cha mình. Mẹ của Trâu cũng chưa hết bàng hoàng, vừa sợ vừa vui đến gần người chông đang cử động yếu ớt nhưng ánh mắt đã có thần sắc.

Hãn không có nhiều thời gian, vừa kịp lúc Trứng quay lại manh theo một cây củi cháy. Hắn giật lấy rồi không để tên Trâu kịp vui mừng đã kéo hắn đi đến chỗ người tiếp theo. Lấy ánh lửa soi gần mắt, nếu có phản ứng tức là còn cứu được, nếu không thì…

Cứ kiểm tra thế này cũng không phải là cách, tuy người bị chết không nhiều, có 7 người nhưng để kéo dài, dù có cứu được nhưng máu không lưu thông cũng thành chết não mà chết. Những người xung quanh thì nhìn Hãn bằng ánh mắt kỳ lạ, như thấy Hãn là cái thứ gì lạ lùng, Hãn yêu cầu mọi người đến chỗ những người còn lại làm theo những gì Hãn đã làm nhưng chẳng có ai phản ứng

-Mau lên!!! Để lâu là họ sẽ chết đấy – Hãn nói lớn

Hãn nói xong liền ấn xuống ngực người nằm bên dưới. Đó là cha của Cóc, Hãn đã kiểm tra, đồng tử có phản ứng với ánh sáng tức là còn kịp. Cả Hãn và Trâu đều đồng loạt ấn mạnh vào lồng ngực. Những người khác như đã tỉnh ngộ liên kéo đến chỗ những người còn lại. Hãn thấy chỗ này nhốn nháo liền bảo Cóc giúp thằng Trâu, còn mình thì đi đến những chỗ khác

-Mọi người nghe cháu, đến khi cháu nói “ Ấn” hãy dồn sức ấn thật mạnh. Nhớ đặt tay vào phần ngực giữa hai núm…Ấn…Ấn…Ấn

Hắn đứng giữa mói người ra hiệu, không có dụng cụ thời gian căn chỉnh, hắn chỉ có thể nói nhanh nhất có thể. 100 lần/phút tương ứng mỗi giây cần đạt khoảng 2 lần ấn. Hãn liên tục ra lệnh “Ấn” như thế, quả nhiên đã có hiệu quả, đã có người tỉnh lại.

Thầy bà đứng đó nhìn Hãn, Bồ Chính cũng đã đến từ lúc nào thấy Hãn cũng chỉ đạo mọi người. Trong lòng cả hai lại có một cảm xúc kỳ lạ. Trong số 7 người ngày hôm đó, họ đã cứu sống được 3 người, 4 người còn lại không thể qua khỏi, do họ đã bị thương quá quá nặng, có người còn bị sừng trâu đâm vào người, tạo thành một lỗ lớn, thảm không tả nổi, trong số đó có cha của Sóc, ông là người bị thương nặng nhất, ông vì che chắn cho một người mà không tiếc mạng đứng chắn đường bị trâu rừng húc bay đi

----

Những người tham gia đuổi trâu rừng không những không đuổi được, ngược lại còn bị đàn trâu lùa. Đến giờ vẫn còn xác vài người chưa thể mang về, Bồ Chính ra lệnh tập hợp 400 trai tráng và binh lính, vũ trang đầy đủ chuẩn bị phản kích

Theo những người do thám, đàn trâu này có đến 20 con, do có thêm vài con nữa xuất hiện thêm. Cũng theo lời kể, con đầu đàn to lớn bất thường, rất khó chế ngự, một lần húc đã khiến hai người tử nạn. Ngoài ra, cung tên của họ tuy sắc bén nhưng không thể đâm sâu dù lực kéo cũng ngang ngửa một cây cung chiến cơ bản vì da chúng không những dày mà còn cực dai chắc, chỉ vài lần quay cựa là vũ khí bị bay đi hết còn chúng bị đau lại càng hung bạo hơn. Lần trước mang về một con trâu rừng mà nhóm thợ săn cũng lãnh thương tích không ít, huống gì lần này là cả một đàn lớn

Nay có đến 20 con trâu rừng đến phá nên Công Ma quyết định chơi lớn. Chúng đã giết hoặc xua đuổi các con trâu đực chỉ còn các trâu cái ngoài bãi. Trâu cái rất quý vì có chúng mới có thêm bê con mà con đực đầu đàn lại không tấn tấn công chúng nên bình yên vô sự. Tuy nhiên, không có người dắt thì chúng sẽ không thể tự về, không ai dám đến dắt vì lũ trâu rừng đang ở đó, đến là bị húc ngay.

Trong nhà của Bồ Chính, nhiều người đã tập hợp, chủ yếu là các thợ săn của làng. Họ có nhiều kinh nghiệm hơn với những tình huống thế này nhưng cuộc họp có vẻ không thuận lợi

-Theo những gì chúng ta thấy được, đàn trâu rừng lần này đến phá rất đông. Bản tính chúng rất lỳ lợm, đã thích ở đâu thì khó bỏ. Tôi đề nghị chúng ta nên dùng lửa lớn để xua chúng trở lại khu rừng

-Đó không phải cách, dùng lửa thì đàn trâu của chúng ta cũng sẽ chạy mất. Hơn nữa, đám trâu rừng có thể quay lại khi lửa tắt. Theo tôi, nên rào quanh chỗ đó lại, nhường phần đất đó cho chúng, đợi chúng chán sẽ tự bỏ đi

-Không thể nhượng bộ được, thế quá mất mặt. Chúng ta có đến 400 người lại phải nhường một đám trâu rừng thì thật nhuc nhã, cách đơn giản nhất là tấn công tổng lực, những mũi giáo của chúng ta đủ sắc để giết chúng, thà chết còn hơn phải cắt đất

-Đúng đấy- Vài người ủng hộ lên tiếng

-Ta muốn hạn chế thấp nhất thiệt hại, không thể đánh liều được. Vũ khí của chúng ta lại không hiệu quả, giết được cả đàn chúng ta sẽ có tổn hại rất nặng, chỗ đó lại không có nhiều chỗ ẩn nấp. – Công Ma lên tiếng. – Vì vậy ta không đồng ý tấn công liều mạng như vậy

…..

Cuộc họp dần không đi đến đâu, mỗi người một ý, người muốn đánh người muốn hòa. Cũng vì lần đầu tiên họ gặp trường hợp thế này. Nếu là voi rừng còn dễ đối phó, đằng này lại là trâu rừng, không những mạnh ngang ngửa voi, chúng còn lì lợm và liều mạng hơn. Họ chỉ quen đối phó với những con đơn lẻ. Vì bò tót gần như không có thiên địch nên không hiếm chuyện có những con bò tót đi riêng lẻ, và những thợ săn thường chọn muc tiêu như thế để triệt hạ, bằng cách dẫn dụ vào bẫy rồi phóng lao cho đến khi nó gục, lý thuyết thì đơn giản nhưng thực hành phải trả giá lớn mới thành công

Đối phó với một đàn bò tót như vậy là một câu chuyện khác, tấn công một con thì cả đàn sẽ phản ứng, mà với số lượng 20 con, 400 người chưa biết có chắc thắng không nhưng chắc chắn cũng trọng thương và chết quá nửa