Dưới bầu trời âm u mờ mịt, một trận mưa tầm tã không ngừng đổ xuống đem khu phố nhỏ bên dưới nó vô cùng đìu hiu hoang tàn. Lúc này, tại một căn phòng, một chàng trai ăn mặc có chút rách nát đang dùng dụng cụ y tế băng bó vết thương, con ngươi đen tuyền thỉnh thoảng liếc ra bên ngoài canh chừng.
“Không ngờ bọn kia bám đuôi kinh khủng như vậy. Cũng may nhờ trời mưa tạo cơ hội để mình lẩn trốn, không thì còn khổ dài dài, haiz…” Thả lỏng dựa người vào tường, chàng thanh niên có chút khó chịu lầu bầu và hoài niệm quá khứ.
…
Cậu là trẻ mồ côi từ thời thơ ấu, cha mẹ qua đời sau sự kiện thảm sát kinh hoàng. Khi bản thân cậu còn đang chìm trong nỗi đau và sự cô đơn tột cùng thì những câu nói ngây thơ cùng biểu cảm hồn nhiên của các đứa trẻ lang thang chính là thứ cứu rỗi đời cậu.
Và thế, giữa dòng đời vô định không người thân thích thì bọn nhóc ấy là chỗ dựa tinh thần của cậu. Ở trong các con hẻm vắng, nơi sự tĩnh lặng bao trùm khiến ai ở đó cũng thấy khó chịu. Dù vậy, cậu và bọn trẻ vẫn sống vui tươi qua ngày.
Với bản tính hay tò mò thích khám phá, cậu và ‘tiểu đội nhí’ đã đi đến từng thành phố hoang tàn, những bãi rác phế liệu để tìm kiếm điều thú vị. Mỗi khi những đứa bé nói vu vơ thể hiện khát vọng của mình, cậu liền tạo ra các món đồ để thỏa mãn mong ướt bọn trẻ.
Các phát minh của cậu dù có phần vớ vẩn trẻ con nhưng lại đầy tính thực tế khiến nhiều người biết đến. Và rồi khi sự ‘tham mê tìm hiểu’ đạt đến tận cùng, cậu đã bắt đầu nghiên cứu đám quái vật – nổi ám ảnh kinh hoàng của loài người ngày nay.
Những dự án điên rồ, các cuộc thí nghiệm vượt quá mức hiểu biết loài người đều được chàng thanh niên đó thực hiện để công bố ra nhiều tin tức về chủng loài đó cho toàn thế giới biết.
Trải qua nhiều năm kể từ khi cậu dấn thân vào con đường đầy trắc trở hiểm nguy ấy thì chàng trai nhỏ bé ngày nào đã trở thành thanh niên đại tài với nhiều đóng góp to lớn cho nhân loại.
Dựa vào danh tiếng và tài năng của mình, anh đã xây dựng vài trại mồ côi cho những đứa trẻ cơ nhỡ sinh sống. Cứ vậy, anh trải qua các ngày tháng êm đềm giữa điềm đam mê và gia đình nhỏ.
Và rồi lá thư định mệnh ấy đã đến, một lời mời chiêu mộ từ tổ chức lừng danh lúc bấy giờ đã tới tay anh. Dưới sự thúc giục cổ vũ từ bọn trẻ và sự hứng thú bản thân, anh đã nhận lời.
Được sở hữu cơ sở vật chất tốt nhất, nhiều nhân viên tài năng sẵn sàng phục vụ và có các nhà khoa học ở đa lĩnh vực cùng tham gia làm cho anh có nhiều cơ hội tiếp xúc với vạn điều mới lạ.
Tìm tòi khám phá và được thỏa mãn rồi lại tiếp tục tìm thứ khác lạ, cứ vậy mà anh cùng đồng nghiệp đã làm nên một nguồn sức mạnh mới làm thay đổi nhận thức cũng toàn nhân loại và đồng thời mở ra cánh cửa cấm kỵ được tạo bởi lòng tham của loài người.
Lúc đầu, anh cũng chẳng để tâm mà cứ làm việc nhưng khi mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát bản thân, anh liền thấy có phần hối hận và sợ hãi với các suy nghĩ của tổ chức.
Vào giây phút anh định nộp đơn bỏ việc thì âm báo vang lên, một tin nhắn video hiện ra với hình ảnh bọn trẻ ở viện mồ côi bị đe dọa. Tổ chức đã dự đoán trước điều anh sắp làm nên đã tóm lấy điểm yếu của anh để ép anh làm việc cho chúng.
Sau một thời gian đắn đo giữa sự an toàn của gia đình và an nguy thế giới, cuối cùng anh cũng chọn điều anh coi trọng nhất. Thế là anh buộc phải làm việc cho bọn chúng để nhận lấy các video và cuộc gọi từ trại trẻ.
Trong một khoảng thời gian dài bị ràng buộc tại địa ngục đó, nhờ vào kỹ năng bản thân mà anh đã thành công nhờ nữ cộng sự đi giải cứu bọn trẻ. Khi nhận được lời phản hồi từ cô ấy, anh đã sững sờ.
Thì ra tất cả là sự dàn xếp. Những cô cậu bé từng đồng hành với anh từ thuở ấu thơ đều mất tích không dấu vết. Mấy tên viện trưởng hợp tác với tổ chức ngụy tạo mọi tư liệu và bán bọn đứa trẻ làm vật thí nghiệm.
Mọi thứ anh trân trọng nhất… đều đã bị hủy. Điểm tựa tinh thần có thể đã bị đem đi làm thí nghiệm, công việc yêu thích lại bị người ta đem đi làm điều điên rồ và nó cũng là thứ đẩy anh đến bước đường này.
Sau khi biết sự thật, anh đã cười thật lớn. Anh cười cho sự tự cao ngu xuẩn bản thân khi cố tìm hiểu thứ không nên, cười cho lòng tham nhân loại vì lợi ích mà sẵn sàng phá hủy hy vọng người khác. Gương mặt ấy cứ cười, cười thật lớn để rồi bật khóc òa lên như đứa trẻ bị cướp đi món đồ bản thân nó thích nhất.
Lúc này, anh cảm giác mình chẳng còn tha thiết với công việc này nữa, một ánh lửa lóe lên và mọi công trình nghiên cứu của nơi đây hòa vào ngọn lửa. Trong khi toàn bộ cố dập lửa cứu lấy tài liệu, anh bỏ trốn.
…
Nhìn cơn mưa đã tạnh, anh lau lấy khóe mắt hơi ươn ướt rồi đứng dậy và thận trọng đi ra ngoài. Trước khi anh đến thành phố này, nó vô cùng đông đúc nhộn nhịp, nhưng giờ đã bị đám quái vật tấn công. Thành phố này là một cứ điểm đang trong quá trình xây dựng nên không đủ các thiết bị phòng vệ cũng như lực lượng cản trở đám ‘ác thú’, vì thế mà mọi người đều bị chúng tàn sát.
Dù sao sự việc mới diễn ra không lâu nên anh không chắc có còn con nào ở lại hay không. Nếu là một hai con cấp thấp bản thân anh còn giết được chứ lỡ một bầy thì…
“Không biết trong đây có cái phương tiện nào còn hoạt động được không nữa.” Anh bắt đầu đi loanh quanh, cả người không ngừng cảnh giác quan sát tứ phía. Đối với khắp nơi toàn là xác chết không trọn vẹn cùng những mảnh vụn cơ giới thì anh cũng không có biểu cảm gì quá nhiều, tất cả đều dồn lực chú ý xem có món đồ nào hữu dụng để xài không thôi.
Xoạt!
Nghe tiếng động làm anh giật mình, khẩu súng trên tay hướng về phía phát ra âm thanh. Nhìn về cách đó không xa thấy được một nhóm người đang ôm nhau chứ không còn gì đặc biệt khiến anh thở phào.
Anh đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn vào chỗ đó một thời gian lâu. Không hiểu sao trong con tim tĩnh lặng trống vắng này lại có cái gì đó thôi thúc anh hướng về nơi đó.
Bộp bộp!
Bàn chân của chàng trai ấy chậm rãi đi lại gần chỗ xác chết kia, tiếng bước chân vang vọng càng lúc càng liên hồi. Đến trước mặt gia đình đó, anh ta từ tốn tách hai cái xác ra và bất ngờ với ‘thứ’ bên trong.
Một bé gái nhỏ tầm năm tuổi đang thoi thóp!
Ở trong một cuộc đồ sát từ phía quái vật, nơi đâu cũng là nguy hiểm, vậy mà em ấy vẫn còn sống. Mái tóc đen của em bê bết máu, cơ thể có vô số vết thương khiến váy trên người bị nhuộm đỏ. Không biết là do quá may hay sức sống của cô bé quá mãnh liệt hoặc là… do hai bậc sinh thành này đã hy sinh hết mình vì con.
“…” Anh vừa mới đưa tay định đỡ lấy cô bé thì dừng lại. Bàn tay ấy cứ để lơ lửng giữa không trung mà không ngừng rung rung. Không hiểu sao anh cảm giác như cánh tay nay lấy vô số cục tạ và xiềng xích khiến anh không thể cứu vớt sinh mệnh kia.
“Azz…” Sau một lúc cố gắng, anh liền buông tay xuống thở dài, ánh mắt khẽ nhìn cô bé ngày một suy yếu hơn rồi xoay lưng đi. Dù rằng sao nỗi lo của anh bây giờ là cần kiếm phương tiện để anh rời khỏi nơi này chứ không phải kiếm thêm việc làm.
“Anh cứ vậy đi sao?” Lúc này xung quanh trở nên trắng xóa, mọi thứ như tan biến vào hư vô chỉ để lại anh và… một cậu bé khác. Vừa thấy hình bóng ấy, anh liền ngớ người ra, con mắt anh mở lớn như không dám tin vào điều mình đang thấy.
“Em hỏi anh lần nữa, anh thật sự muốn bỏ đi như vậy sao?” Thấy câu hỏi của mình bị lơ đi, cậu bé chống nạnh hờn dỗi lặp lại câu hỏi lần nữa khiến chàng trai bình tĩnh lại rồi trả lời. “Anh không thể…”
“Anh đừng trốn tránh như vậy! Kẻ truy sát anh chưa đến và đám quái vật cũng không có ở đây, anh làm được mà.” Cậu bé đó chạy lại nắm tay anh, đôi tay siết chặt bàn tay đang run kia mà an ủi “Đừng vì tụi em mà đánh mất bản thân.”
“Anh…” Lúc anh còn đang phân vân không biết phải đáp trả sao thì cậu bé đó đã kéo tay anh về một phía buộc anh phải nghiêng người chạy theo. Cậu và anh vừa mới chạy vài bước hình các bóng dáng em nhỏ khác bỗng hiện ra kề bên đi cùng cả hai. Toàn bộ đều là những đứa trẻ anh đã nhận nuôi.
Đứa nào đứa nấy cũng hô hào cổ vũ đẩy anh đi khiến anh có thêm động lực và sức mạnh tiến về phía ánh sáng trước mặt.
“Tụi em luôn ở đây. Dù tương lai có ra sao, bọn em sẽ mãi luôn đồng hành cùng anh.” Đứa bé hiện ra đầu tiên mỉm cười đẩy mạnh anh về phía trời rồi vẫy tay chào.
Anh chợt bừng tỉnh lại, tay đã bế cô bé ban nãy từ lúc nào. Anh bỗng cảm giác lồng ngực trái bỗng nóng lên như thể bàn tay của những đứa bé kia đã sưởi ấm nó.
“Anh sẽ làm được!” Anh áp cô bé vào lòng, bàn chân bước đi như thể có người dẫn dắt nó. Cứ thế anh bước đi thật nhanh và bất ngờ thay một chiếc xe ô tô hiện ra.
Với chìa khóa đã cắm sẵn, động cơ còn hoạt động bình thường, bình xăng thì lại đầy tràn khiến anh nhếch môi cười lắc đầu.
Ùn ùn!
Tiếng động cơ nổ vang lên, chiếc xe nhanh chóng rời đi khỏi chốn hoang tàn đó. Bánh xe không ngừng lăn đi, mọi vật cản không hề xuất hiện khiến chuyến đi êm đềm đến khó tin.
Ngay khi chiếc xe rời đi được một lúc thì một nhóm vũ trang chợt chạy đến đây. Họ phân chia nhau ra truy tìm dấu vết của ‘kẻ đào tẩu’ nhưng kết quả không mấy khả quan cho lắm.
“Báo cáo sếp, mọi manh mối đến đây đều biến mất!” Một thành viên chạy lại báo với đội trưởng của mình khiến ông ta bực tức đập mạnh vào cửa xe rồi chửi thề.
Réc réc!
“Khốn khiếp, chúng lại đến rồi! Tụi bây, rút!” Nghe âm thanh tựa côn trùng gần đó vang lên, người đầu lĩnh liền nhăn mặt phun nước bọt xuống đất rồi lệnh cho thuộc hạ rút lui. Họ vừa mới đề máy định rời đi thì vô số con vật to màu đen tựa như dế từ trên nóc nhà rơi xuống xung quanh đám người kia.
Cứ thế tiếng nổ súng vang lên, một cuộc chiến giao tranh lại diễn ra trên mảnh đất tồi tàn này.
…
Tại một trại dã chiến do những ‘chiến binh’ xây dựng tạm thời, những robot tuần tra đang canh gác xung quanh thì phát hiện một xe ô tô đang di chuyển với tốc độ cao tiến về phía này.
“Tíc tíc! Đề nghị phương tiện phía trước dừng lại. Nếu không làm theo lệnh sẽ bị tấn công.” Đám robot lập tức đưa ra lời cảnh báo, vũ khí trên cơ thể chúng đều chuyển sang chế độ sẵn sàng. Đồng thời bộ phận thu phát tín hiệu của nó cũng gửi thông tin vào trụ sở bên trong.
“Đây là tình huống khẩn! Có người bị thương cần bác sĩ gấp!!!” Chàng trai trẻ vừa dùng khăn ịn lên vết thương đang ứa máu của cô gái vừa gọi hỗ trợ qua thiết bị liên lạc. Trên đường đi đến đây, do có nhiều chỗ dằn sốc đã làm thương tích trên người bé gái trở nặng buộc anh chuyển xe về chế độ tự động tìm đường để rảnh tay xuống chăm sóc em.
Những người lãnh đạo nơi đó nghe được liền gật đầu ra hiệu mở cổng cho xe vào. Chiếc xe vừa dừng lại thì robot y tế lập tức mở cửa xe ra, chế độ X – quang được kích hoạt quét lấy hai đối tượng mới tới.
“Tíc tíc. Phát hiện cơ thể cả hai không chứa vật chất nguy hiểm. Cảnh báo! Sức sống của một đối tượng đang suy giảm nghiêm trọng. Tình trạng cơ thể đang cực kỳ nguy hiểm, cần được cấp cứu.” Vừa quét xong, người máy đưa ra các thông tin cho bác sĩ đứng kề đó rồi di chuyển bệnh nhân lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu.
Đèn phòng cấp của sáng lên, các robot ý tá và trợ lí hoạt động tối đa hỗ trợ bác sĩ. Dù mọi vật tư thiết bị đều được sử dụng nhưng nhịp tim của em đang dần giảm đi đến mức báo động.
“Bíp!!!” Bảng nhịp tim phát ra âm báo dài khiến mọi hoạt động trong đó đều dừng lại. Vị bác sĩ thở dài cho trợ lí máy khâu lại vết thương còn bản thân định đi ra ngoài an ủi ‘người nhà nạn nhân.’
“Bíp bíp…” Lúc này một âm báo đột nhiên vang lên. Dưới sự kinh ngạc của bác sĩ, ‘nạn nhân’ đang dần chuyển biến. Nhịp tim vừa mới ngưng nay đập tiếp, các vết thương có dấu hiệu khôi phục lại. Mái tóc của em từ màu đen dần chậm rãi hóa trắng. Đối mặt với tình trạng đang tốt lên của cô, vị bác sĩ trầm ngâm vài khác rồi nhanh chóng đi lại tiếp tục ca phẫu thuật.
Ở bên ngoài, trên dãy ghế chờ, cậu thanh niên trẻ vừa mới ngồi xuống đã lại đứng lên. Tâm hồn anh như có ngọn lửa lớn không ngừng thiêu đốt khiến anh không an tâm. Trải qua những giây phút đợi chờ như dài cả thế kỷ đó, cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt, cánh cửa mở ra.
“Nạn nhân đã qua cơn nguy kịch.” Bác sĩ vừa mới bước ra thì thấy chàng thanh niên kia đi về phía mình. Nhìn vẻ mặt lo âu của đối phương như vậy, ông liền nói ra tình trạng của bệnh nhân làm anh thở phào. “Nhưng mà sao anh làm vậy với con bé?”
“!?” Đang an tâm về tình trạng của cô bé thì câu hỏi của bác sĩ đưa ra khiến anh ngơ ngác. Nhất là nhìn vào đôi mắt có phần trách cứ đó càng làm anh ngáo ngơ thêm.
…
Ở trong phòng hồi sức của trạm xá, trên chiếc giường bệnh đơn giản một cô bé đang ngủ say tại đó bỗng nhíu mài, mí mắt có chút giật nhẹ rồi đôi mắt dần mở ra.
“…” Cô bé tỉnh dậy, cơ thể vẫn nằm im trên giường, chỉ có con ngươi là liên tục chuyển động nhìn quanh. Sau khi xoay đầu hai bên quan sát, em chống tay từ từ ngồi dậy. Đôi lông mày cau lại khi thấy quần áo trên người và ống truyền nước biển trên tay.
Lúc này, cái thùng trụ màu trắng gần đầu giường bỗng nhấp nháy khiến bé giật mình, ánh mắt đề phòng không ngừng đánh giá tổng thể vật đó.
Bộp bộp!
Cánh cửa phòng mở ra, tiếng bước chân vang lên thu hút sự chú ý của em hướng về nơi phát ra âm thanh. Một quý ông trung niên bận bộ sơ mi cùng áo blouse đi vào, tay bấm Ipad trên tay. Tức thì thiết bị màu trắng mà em quan sát khi nãy biến đổi thành con robot cỡ nhỏ đi lại gần. Đôi mắt nó phát ra tia sáng xanh quét lấy cơ thể em.
“Tíc tíc. Tình trạng của bệnh nhân ổn định.” Nhận lấy thông báo từ trợ lý của mình, ông lướt trên Ipad xem các dữ liệu mới được quét khi nãy rồi gật đầu mỉm cười đưa tay định xoa đầu em nhưng đối phương lại lách đầu qua một bên.
“… Sức khỏe của cháu hoàn toàn tốt. Nay mai có thể xuất viện rồi. Thôi cháu nói chuyện với gia đình đi nhé, ‘chiến binh nhỏ’.” Đối với sự né tránh của cô bé, ông chỉ có thể cười trừ rồi đi ra ngoài.
“Chào em.” Sau khi bác sĩ đi ra, vị tiến sĩ trẻ bước vào, anh có chút bất ngờ vì người mà những đứa trẻ muốn anh cứu lại đặc biệt như vậy. Anh vừa mới lên tiếng chào hỏi thì đáp lại anh là gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sắc sảo.
“Em cứ bình tĩnh, anh không làm hại em đâu.” Anh chậm rãi lại gần rồi bắt ghế ngồi, tay cầm lấy hai thanh socola giống nhau hướng về phía cô tỏ ý mời.
“…” Trải qua vài giây im lặng, cô bé lấy một cái rồi cầm để đó nhìn đối phương tiếp. Thấy thành động đó anh chỉ mỉm cười, tay xé socola ra dùng và thú vị hỏi.
“Nhóc là ai?”