Chương 19: Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm - Chương 19

Thời điểm Triệu Đông Sanh lên lầu thì Nguyễn Điềm đã tỉnh rồi, uống hết bát cháo, tắm rửa sạch sẽ, trả lại nhiệt kế cho y.

Triệu Đông Sanh nhận lấy nhiệt kế, nhìn xuống: ” Ân, không sốt.” Để một bên, dựa vào tủ đầu giường nhìn Nguyễn Điềm: ” Cho em ba ngày nghỉ, nghỉ ngơi tốt đi.”

” Nửa ngày là tốt rồi, buổi tối em đến Mây…”

” Vẫn tính lương như thường.”

Nguyễn Điềm ngồi thẳng, ngoan ngoãn nhìn y cười: ” Vậy thì nghỉ ba ngày.”

Triệu Đông Sanh ngoắc ngoắc cằm hắn: ” Hỏi em chuyện này.”

” Hỏi đi.” Nguyễn Điềm xuống giường hướng đến tủ quần áo, bị Triệu Đông Sanh kéo về, ôm ngồi trên tủ đầu giường: ” Đi đâu?”

” Lấy quần áo.” Nguyễn Điềm giằng co, bẻ tay y: ” Thả ra.”

Triệu Đông Sanh áng chừng một chút, cau mày nói: ” Làm sao cảm giác nhẹ đi vậy? Ốm thế này không được, phải nuôi lại từ đầu rồi.” Nói xong đặt Nguyễn Điềm xuống giường: ” Toàn xương thôi, ôm đau tay.”

Nguyễn Điềm tức không chịu nổi, lấy gối ném vêd phía Triệu Đông Sanh: ” Lúc lên giường làm sao không chê không kêu đau, lúc này lại dở chứng, khốn nạn!”

Triệu Đông Sanh ném gối trở lại, cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành thật: ” Tại sao lại sốt? Là bởi vì tư thế kia khiến em cực khổ sao? Nói đi, lần tới chúng ta…”

” Không phải!” Nhắc đến tư thế kia mặt Nguyễn Điềm lại nóng, tức giận nâng mắt trừng Triệu Đông Sanh, thấy y không giống như nói đùa, Nguyễn Điềm cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: ” Do anh bắn ở trong chưa rửa hết.”

Hóa ra là nguyên nhân này?

Ai nói chỉ nữ nhân phiền phức, nam nhân cũng phiền phức a.

Triệu Đông Sanh cau mày rút thuốc lá ra, cảm thấy mình phải nhanh chóng phổ cập kiến thức về phương diện này.

Sáu giờ chiều, Triệu Đông Sanh có việc phải ra ngoài một chuyến. Trước khi đi căn dặn Nguyễn Điềm, phải ở nhà nghỉ ngơi, không cho chạy loạn bên ngoài. Nguyễn Điềm đáp ứng, chân trước Triệu Đông Sanh vừa đi, chân sau hắn đã thay quần áo ra khỏi nhà.

Lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Nguyễn Điềm có mấy cuộc chưa nhận, Đào Ngưng gọi, là thời điểm hắn ngủ trưa – Triệu Đông đặt điện thoại của hắn ở chế độ yên lặng. Vừa nãy gọi lại không ai tiếp, Nguyễn Điềm thật sự không yên lòng, muốn qua xem xem.

Đến nơi, trả tiền xuống xe, Nguyễn Điềm tiếp tục gọi cho Đào Ngưng, như trước không ai nghe. Nguyễn Điềm cất điện thoại, đi theo một đôi tình nhân vào khu nhà trọ, nhanh chân chen vào thang máy.

Gõ cửa hồi lâu, không ai đáp lại, tâm trạng Nguyễn Điềm sốt ruột, lực đạo trên tay tăng thêm, gõ cửa như muốn phá.

Bên cạnh có người mở cửa đi ra, ôm một đứa trẻ đang oa oa khóc hướng Nguyễn Điềm chửi ầm lên: ” Gõ cái gì mà gõ! Còn để người khác ngủ hay không! Còn gõ nữa tôi gọi bảo vệ!”

Nguyễn Điềm áy náy liên tục nói xin lỗi: ” Xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi.”

Trên đầu mang một đống lô uốn tóc, nữ nhân trẻ tuổi mặc váy ngủ nhìn Nguyễn Điềm từ trên xuống dưới, thấy hăn một thân hàng hiệu, da trắng nõn nà, đôi mắt trong veo như nước, dáng dấp giống Đào Ngưng đến mấy phần.

” Cậu cùng Đào Ngưng có quan hệ gì?”

” Tôi là con trai bà ấy.”

Nữ nhân lộ vẻ kinh ngạc: ” Con trai đã lớn như vậy?”

Khi Nguyễn Điềm còn bé đã không ít lần nghe thấy câu nói này, dù sao thoạt nhìn Đào Ngưng cũng còn khá trẻ, qua nhiều năm như vậy, thời gian vẫn không làm bà thay đổi bao nhiêu.

Nhưng bà cũng chỉ còn lại dung nhan.

Nguyễn Điềm lễ phép cười cười: ” Cô nhận thức bà ấy?”

” Có nói chuyện mấy lần.” Nữ nhân đem núm vú cao su nhét vào miệng đứa bé, đổi tay ôm, nói với Nguyễn Điềm: ” Tôi mấy ngày rồi không thấy bà ấy, phỏng chừng không trở về, cậu vẫn nên đi nơi khác tìm thử xem.”

Nguyễn Điềm nói cám ơn rồi rời đi, mới ra khỏi khu trọ, Triệu Đông Sanh đã gọi điện thoại đến.

Triệu Đông Sanh hỏi: ” Ở đâu?”

Nguyễn Điềm che che micro trốn trong góc nói: ” Ở nhà.”

Triệu Đông Sanh lại hỏi: ” Đang làm gì?”

Mắt Nguyễn Điềm nói dối không chớp: ” Nằm trên giường, không làm gì, không phải anh bảo em nghỉ ngơi.”

” Đương nhiên phải nghỉ ngơi, sớm dưỡng tốt thân thể, anh mới có thể làm gì.”

Nguyễn Điềm ngồi xổm trên đất, cằm đặt lên đầu gối, thấp giọng mắng: ” Lưu manh.”

” Em biết không.”

” Biết cái gì?”

” Mỗi lần nghe em mắng, anh đều muốn thao em đến khóc, anh rất là thích nhìn em vừa khóc vừa mắng.”

” Anh… Bệnh thần kinh! Biến thái! Không biết xấu hổ!”

” Lăn qua lộn lại có mấy từ này, không mới mẻ gì hết.” Triệu Đông Sanh ở bên kia điện thoại cười, qua vài giây, Triệu Đông Sanh nói: ” Tẻ nhạt thì vào thư phòng xem phim, anh có việc, cúp máy.”

Cất điện thoại vào trong túi, khom lưng rửa tay, Triệu Đông Sanh thầm nghĩ, tên này lá gan càng ngày càng lớn, còn dám nói dối.

Lại bị người kéo về bàn rượu, toàn bạn tốt cùng trường ngày xưa, trái lão Triệu, phải Đông ca, cụng chén đổi cốc, nháy mắt mấy cái bốn năm chén rượu đã vào bụng.

Triệu Đông Sanh đặt mông ngồi xuống, cau mày vung vung tay: ” Tôi nghỉ một lát.”

Năm lớp 12 đó được gọi là lớp ‘truyền kỳ’, một lớp 49 người, 21 người xuất ngoại, 28 người còn lại một người so với một người sống còn tốt hơn. Mà trong những người này, truyền kỳ nhất chính là Triệu Đông Sanh.

Không rót rượu cho y thì rót ai.

Hằng năm y là người bị rót rượu nhiều nhất, sau đó đến Trịnh Tuân.

” Ngọa tào, Trịnh Tuân cậu đây là trang điểm đi?”

” Nhất định là trang điểm, vốn là nam nhân thì không thể xinh đẹp như vậy!”

” Giới thiệu chuyên gia trang điểm cho tôi đi, cầu cậu a!”

Vai Triệu Đông Sanh run lên, kém điểm cười sụp ghế.

Trịnh Tuân lười biếng bưng chén rượu lên: ” Uống rượu với lũ phàm phu tục tử các cậu thật không có ý nghĩa.”

Triệu Đông Sanh vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn, thuận tiện gọi điện cho Hà Thắng tới đón người. Mới cúp máy lại có người gọi đến, Triệu Đông Sanh nhìn nhìn, nhận máy.

” Ông chủ! Nguyễn thiếu bị người bắt đi rồi!”

Sắc mặt Triệu Đông Sanh đột nhiên trầm xuống: ” Xảy ra chuyện gì?”

▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪

Hai tay bị trói phía sau lưng, Nguyễn Điềm thử giật giật, dây thừng thô ráp cứa vào đau đớn, trói rất chặt, không có khả năg tháo được. Quay đầu nhìn ngoài cửa xe, có thể kết luận xe hướng ra ngoại thành.

Nguyễn Điềm chậm rãi thở ra một hơi, lúc ban đầu kinh hoảng bất an, giờ đã bình tĩnh lại. Đây cũng không phải là lần đâu tiên gặp việc như này, mẹ ruột hắn thỉnh thoảng lại cho hắn thưởng thức một số lần như vậy.

Hồi tưởng lại, Đào Ngưng luôn tạo kinh hỉ cho hắn.

Năm Nguyễn Điềm sáu tuổi bị bệnh nặng, nằm trong bệnh viện của thị trấn mấy ngày không thấy khá hơn, bác sĩ kiến nghị chuyển lên bệnh viện tuyến trên để điều trị tốt hơn, Đào Ngưng không có tiền, liền đem Nguyễn Điềm bỏ lại căn phòng cho thuê tự sinh tự diệt, sau đó hàng xóm xung quanh nhìn không nổi, quyên góp tiền cho bà để bà suốt đêm mang Nguyễn Điềm vào bệnh viện tuyến trên.

Năm mười hai tuổi, vì muốn trả khoản nợ, Đào Ngưng định đem Nguyễn Điềm bán đi, nếu không phải vừa vặn bà thấy được một đoạn tin tức trên TV, thì không biết hắn có thể sống an toàn đến bây giờ hay không.

Vào một đêm tại X thị xảy ra tai nạn liên hoàn, vợ và con trai của một phú thương nào đó thiệt mạng trong xe. Đào Ngưng vì chuyện này mà cao hứng mất mấy ngày, mua cho Nguyễn Điềm quần áo giày dép mới, lại mua cho hắn rất nhiều đồ ăn ngon. Bà đột nhiên ôn nhu, thường thường xoa đầu nói với hắn, ” Điềm Điềm, chúng ta chuẩn bị được sống sung sướng rồi.”

Quả thực như Đào Ngưng nói, cuộc sống của họ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất. Trước đây ở trên báo chí từng ghi, một phú thương nào đó nhận ra hai mẹ con bọn họ, ông ôm ấp Đào Ngưng, viền mắt ửng đói, nói mấy năm qua bọn họ chịu oan ức rồi, sau đó ôm Nguyễn Điềm một cái, nói con trai của tôi đã lớn như vậy rồi.

Hiển nhiên ông cũng không xác định được Nguyễn Điềm có phải con ruột ông không, dù sao hắn cũng có một người mẹ chuyên lừa gạt nói dối như vậy. Mãi đến khi có kết quả giám định, Nguyễn tiên sinh hay đã nghi cuối cùng cũng thu nhậ mẹ con họ.

Đào Ngưng danh chính ngôn thuận vào ở đại trạch Nguyễn gia, thành một tân thái thái, Nguyễn Điềm từ con riêng, lắc mình thành con trai độc nhất của Nguyễn tiên sinh.

Cuộc sống sung sướng thật sự tới rồi.

Mà đó chỉ là cuộc sống sung sướng của Đào Ngưng.

Sinh hoạt của Nguyễn Điềm so với trước đây chả có gì thay đổi, đối với hắn lại càng nát hơn. Người Nguyễn gia, trừ cái người gọi là cha ruột Nguyễn Điềm ra, thì chẳng ai ưa hắn.

Hội họp gia tộc, gia gia nãi nãi chưa bao giờ cho Nguyễn Điềm một ánh mắt, bá phụ bá mẫu cũng đối với hắn rất lạnh nhạt, chán ghét hắn không muốn nói chuyện với hắn, sự chán ghét cũng thể hiện rõ ràng trên mặt, lười ngụy trang, dù sao bọn họ cũng có nhiều việc cần bận rộn. Người trẻ tuổi lại bất đồng, dù sao cũng là thiếu niên đang ở thời kỳ phản nghịch, tinh lực bọn họ dùng mãi không hết, lại còn tận dụng đến từng giọt. Bọn họ trước mặt người nhà kề vai sát cánh với hắn, cười nói vui vẻ, đảo mắt đã đem hắn vứt đá xuống tầng hầm liều mạng đánh đấm.

Đường ca Nguyễn Nham, nghe đâu quan hệ rất tốt với anh trai cùng cha khác mẹ chết trong tai nạn xe cộ kia của Nguyễn Điềm. Gã khẳng định bởi vì Nguyễn Điềm tồn tại nên anh em tốt của gã mới phải chết thảm.

Từ ngày bước vào Nguyễn gia, Nguyễn Điềm không có lấy một ngày sung sướng. Cho dù Nguyễn Nham xuất ngoại du lịch hay nghỉ hè, gã cũng sẽ bảo đồng bọn đến rủ Nguyễn Điềm đi ‘ chơi ‘.

Mỗi ngày Đào Ngưng đều trang điểm lộng lẫy xuất môn, đi dạo phố, mua sắm mỹ phẩm, spa, tình cờ nói chuyện với Nguyễn Điềm cũng chỉ là căn dặn hắn phải tạo mối quan hệ tốt với Nguyễn Nham và đám bạn bè giàu có của gã.

Lúc không có người Nguyễn Điềm còn hiểu rõ hơn so với Đào Ngưng, Nguyễn Nham đằng sau lớp mặt nạ ấy là như thế nào. Một nữ nhân muốn bán cả con trai thân sinh đi thì hắn còn mong muốn gì nữa, mong bà sẽ vì hắn bỏ đi phú quý thiên tân vạn khố mới chiếm được sao.

Mọi việc đều có đánh đổi, hắn hiểu.

” Xuống xe!”

Cánh tay đột nhiên bị thô lỗ kéo một cái, Nguyễn Điềm từ trong đầm lầy hồi ức dứt ra, vẻ mặt hoảng hốt mà xuống xe, được đây vào trong nhà hoang hai tầng.

Gạch cùng xi măng rải rác đầy trên mặt đất, trần nhà treo cái bòng đèn cũ kĩ, mờ nhạt dưới ánh đèn, Nguyễn Điềm nhìn thấy Nguyễn Nham ngồi trên băng ghế duy nhất và Đào Ngưng đang núp trong góc.

Cũng không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu.

Đào Ngưng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Điềm, rồi rất nhanh cúi đầu xuống.

Nguyễn Điềm nhìn thấy trong mắt bà lấp lóe nước mắt, tâm tình khá phức tạp.

” Mới hai ngày không gặp mà đã choáng váng? Thấy người không chào?”

Nguyễn Điềm rũ mắt xuống: ” Anh họ.”

” Lúc này mới ngoan.” Nguyễn Nham vẫy vẫy tay với hắn: ” Lại đây.”

Nguyễn Điềm tiêna lên mấy bước, đứng trước mặt gã.

” Quỳ xuống.”

Nguyễn Điềm không nhúc nhích.

Nguyễn Nham liếc mắt ra hiệu, người đứng phía sau Nguyễn Điềm tàn nhẫn đập vào đầu gối hắn, Nguyễn Điềm rên một tiếng, ngã quỵ trên mặt đất.

Đào Ngưng hít lạnh.

Nguyễn Nham nắm tóc Nguyễn Điềm bắt hắn ngẩng đầu, dùng động tác có tính sỉ nhục vỗ vỗ hai má hắn: ” Tao vừa giúp người mẹ kỹ nữ của mày trả hai mươi vạn tiền nợ đấy, hai mươi vạn a, mày rửa đến bao nhiêu cái bát mới kiếm được số tiền này, nên quỳ xuống nói tiếng cám ơn không phải sao?”

Nguyễn Điềm hạ mắt: ” Cảm ơn.”

” Này là được rồi, làm người phải biết cảm ơn.” Nguyễn Nham buông tay ra, chờ Nguyễn Điềm giãy dụa đứng lên, gã cười cười: “Kia, bàn chút chuyện về vấn đề trả lại tiền đi.”