Chương 11: Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm - Chương 11

Đùa giỡn lưu manh trong phòng vệ sinh xong đi ra, đến bàn ăn, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, Triệu Đông Sanh không hài lòng lắm, Nguyễn Điềm thấy y cau mày, giải thích, ” Em trai anh chỉ cho tôi ba trăm đồng, nói là tiền ăn một tuần.”

Cho nên không thể bữa nào cũng có thịt cá.

” Tôi cho cậu tiền.” Triệu Đông Sanh đâm đâm trán hắn, ” Sau muốn nấu như thế nào thì liền nấu như thế đó.”

Nguyễn Điềm cau mày sờ sờ cái trán, ” Lần sau nói chuyện thì nói, đừng động thủ.”

Triệu Đông Sanh lại chọc một cái, ” Thích thì chọc đó.”

Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tự dưng cũng phẫn nộ, Nguyễn Điềm làm người chuyên chọc đại boss mất hứng, vì vậy đem giọng nói mềm xuống, ” Anh cao hứng là được rồi.”

” Tôi rất là vui vẻ.” Triệu Đông Sanh lại chọt thêm mấy cái, khom lưng ghé sát tai Nguyễn Điềm, ” Bây giờ là lấy tay chọt, chờ khi nào cậu mập mười cân liền dùng cái đặc biệt chọt.”

Nguyễn Điềm nhớ tới cảnh tượng bị đùa giỡn lưu manh trong phòng vệ sinh kia, mặt có chút nóng, ” Tôi đi gọi Triệu Phùng.”

Triệu Đông Sanh ngồi vào bàn ăn, ” Đi đi.”

Nguyễn Điềm đứng trước cửa phòng ngủ chính, định giơ tay gõ cửa, chưa kịp gõ cửa đã mở ra. Triệu Phùng nhìn hắn, ” Anh của tao lại đến nữa rồi?”

” Ừ.”

Triệu Phùng hối hận muốn chết, cậu không nên ở trước mặt anh cậu nói Nguyễn Điềm nấu ăn ngon! Lần này thì tốt rồi, anh cậu khẳng định mỗi ngày sẽ tới, cùng với ở nơi khác thì khác nhau chỗ nào? Làm tròn thì chính là ở chung a, họ Nguyễn nằm mơ có thể cười tỉnh!

Thấy Nguyễn Điềm quay người đi, Triệu Phùng gọi lại, ” Này!”

Nguyễn Điềm xoay người lại, ” Làm sao vậy?”

” Nói cho mày biết, tao đây chỉ nuôi ăn chứ không nuôi ở, mày đừng tưởng vào nhà tao ở!”

” Đã biết.”

” Này!”

Nguyễn Điềm bất đắc dĩ, ” Lại làm sao?”

” Mày kia là thái độ gì! Tao chính là chủ nhân!”

” Ồ, chủ nhân cậu hảo.”

” Mày lại ồ! Mày không có một chút nào tôn trọng tao!” Triệu Phùng tức muốn chết, ” Phạt mày buổi tối không được ăn cơm! Đem toàn bộ quần áo tao thay ra giặt, phải giặt tay!”

” Được.”

Nguyễn Điềm vượt qua cậu tiến vào phòng ngủ, Triệu Phùng thấy hắn bình tĩnh như vậy không có cảm giác thành tựu nào hết, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rồi nói một câu, ” Không cho mày trộm đồ!”

Hầm hừ xuống lầu, thấy Triệu Đông Sanh đã ăn trước, nhìn cậu xuống một mình còn hỏi, ” Nguyễn Điềm đâu?”

Triệu Phùng nghiêm mặt cầm đũa, ” Giặt quần áo.”

” Giặt quần áo?” Triệu Đông Sanh đặt bát canh xuống, liếc nhìn em trai mình, ” Hắn chọc em tức giận?”

” Hắn không cần chọc em, em nhìn thấy hắn đã nổi giận!” Triệu Phùng quẳng đôi đũa xuống, ” Em thành ra như bây giờ đều là do hắn ban tặng, hắn hại em không thể đá được cầu! Em hận không thể đánh gãy chân hắn!”

Triệu Đông Sanh cũng không ăn nữa, nói đạo lý cho cậu nghe, ” Em xem, bây giờ em đánh gãy chân hắn, hắn phải nằm viện, mà như thế lại cần dùng tiền, tiền là một chuyện, hắn nằm viện chẳng phải không ai nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp quét tước vệ sinh? Lãng phí thời gian lãng phí tiền, tính ra, em cứ để hắn ở nhà ăn ngon uống ngọt, ban ngày hầu hạ em, tối đến đi làm, nghiền ép sức lao động hắn, nhất cử lưỡng tiện!”

Triệu Phùng suy nghĩ kỹ một chút, nghe như vậy thấy cũng đúng, cậu một lần nữa cầm đũa lên, gắp đồ ăn, có chút không cam lòng mà bĩu môi, ” Cứ như vậy đi, mệt chết hắn!”

” Đúng, mệt chết hắn.” Triệu Đông Sanh gắp một đũa đậu xào Tứ Xuyên cho cậu, ” Món này ăn ngon, em ăn đi.”

Triệu Phùng ăn thử, gật đầu liên tục, ” Ân, thật ngon, tiểu tử kia cũng có tài.” Triệu Phùng ăn được nửa bát cơm, do dự mở miệng, ” Anh, nếu không anh chuyển về đây ở đi.”

” Được.”

Triệu Phùng thấy y đáp sảng khoái như vậy có chút không vui, ” Nhưng mà em có một điều kiện.”

” Ha, lại còn có điều kiện a.” Triệu Đông Sanh cười sờ sờ đầu em trai bảo bối, ” Nói.”

” Anh phải mang chị dâu cùng tới.”

Triệu Đông Sanh suýt phun cơm ra ngoài, “… Chị dâu? Chị dâu ở đâu mà mang tới?”

” Không có thì tìm, ngoài kia có bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho anh, trước tiên anh cứ tìm một người kết giao, cũng không phải lập tức kết hôn.” Triệu Phùng lấy đũa chọc chọc cơm trong bát, cau mày, ” Anh, tuổi anh cũng không nhỏ, cứ kéo dài như thế, bao giờ em mới được ôm cháu trai a.”

Triệu Đông Sanh tằng hắng một cái, lấy khăn giấy lau miệng, luôn cảm thấy lời này sai sai thế nào.

Nguyễn Điềm giặt xong quần áo xuống lầu, Triệu Đông Sanh đã đi rồi, Triệu Phùng đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, cầm điều khiển không ngừng đổi kênh, ” Rửa bát xong mày có thể về.”

” Được.”

” Đừng quên sáng mai đến sớm.” (??)

” Đã biết.”

Xem thời gian, đã sáu giờ bốn mươi, Nguyễn Điềm dọn dẹp nhanh chóng, từ nhà bếp đi ra, tạm biệt Triệu Phùng.

Ra đến cửa biệt thự, bất ngờ nhìn thấy con xe mới đổi của Triệu Đông Sanh. Y không lái xe đi? Cái ý nghĩ này vừa hiện lên thì đèn xe nháy một cái.

Nguyễn Điềm đi lên phía trước, thấy cửa sổ ghế phụ lái kéo xuống, Triệu Đông Sanh ngồi trên ghê lái bình tĩnh nói, ” Lên xe.”

Nguyễn Điềm mở cửa xe ngồi vào, ” Anh đang chờ tôi?”

Triệu Đông Sanh đạp ga một cái, sau đó thắng gấp, Nguyễn Điềm cài dây an toàn đến một nửa không hề phòng bị suýt nữa đập đầu vào kính chắn gió.

” Tỉnh chưa?”

Nguyễn Điềm vẫn chưa hết sợ hãi mà vỗ vỗ ngực một cái, ” Tỉnh rồi.”

Triệu Đông Sanh mở nhạc, chậm rãi lái xe ra ngoài, ” Ăn cơm chưa?”

Người nọ biết rõ còn hỏi, Triệu Phùng đem toàn bộ đồ ăn thừa đổ đi, cơm cũng không lưu lại một hạt, hắn ăn cái gì? Nguyễn Điềm không tận mắt nhìn thấy, cũng không khó đoán, có thể làm việc ấu trĩ như thế, ngoài Triệu Phùng chẳng còn ai khác.

Không nghe được câu trả lời của Nguyễn Điềm, Triệu Đông Sanh nắm tay lái, dùng dư quang liếc mắt nhìn hắn, ” Có đói không?”

Nguyễn Điềm trả lời thành thật, ” Đói.”

” Vậy tìm quán nào ăn đi.”

” Anh trả tiền?”

” Nhìn cậu hôm nay ra sức làm việc, tôi mời khách.”

” Được.” Nguyễn Điềm lén lút nhìn gò má Triệu Đông Sanh, có chút khẩn trương xoa xoa đầu gối, nhỏ giọng, ” Em trai anh…”

Triệu Đông Sanh thắng gấp một cái, cầm di động lên bấm số, ” Cậu đã tới chưa?” Không biết người đầu bên kia nói cái gì, Triệu Đông Sanh gật gật đầu, ” Có thể, đừng đi dạo quá lâu… Không có chuyện gì, tôi hỏi qua bác sĩ… Đừng nói lời thừa, nhớ kỹ.”

Triệu Đông Sanh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Nguyễn Điềm, ” Vừa rồi cậu nói cái gì?”

” Không, không có gì.”

Triệu Đông Sanh cau mày, ” Cậu làm sao vậy?”

” Bị anh dọa.” Nguyễn Điềm kéo ra một nụ cười, ” Hộ chiếu này là anh mua đi?”

” Đúng thế, mất hết mấy vạn.” Triệu Đông Sanh cười cười tăng tốc lái xe đi, ” Muốn ăn cái gì?”

Nguyễn Điềm sờ sờ cái cổ, lòng bàn tay ẩm ướt, ” Tùy tiện.”

Ăn cơm xong, Triệu Đông Sanh mang Nguyễn Điềm tới Mây Đình*, tinh thần Nguyễn Điềm hoảng hốt, xuống xe rời đi quên mất chào hỏi y.

Xe của đại lão bản ai không nhận ra, mới nửa giờ đã bảy tám người lấy cớ tìm Nguyễn Điềm thấy sang bắt quàng làm họ. Nguyễn Điềm cả người mệt mỏi, vốn đã đủ phiền, còn phải tốn tâm tư đối phó với mấy cái miệng bát quái. Đến lúc có môtn cú điênn thoại cứu nguy, hắn mới thoát thân – một tối này hắn cái gì cũng không phải làm, đều có người tranh đến làm giúp hắn.

Xã hội này, hiện thực làm con người ta sợ run.

Nguyễn Điềm tiếp điện thoại, cứu nguy gì a, là đòi mạng hắn thì đúng hơn.

Thời gian gấp rút, Nguyễn Điềm chỉ có thể mang theo tấm chi phiếu Triệu Đông Sanh vừa đưa, hướng quản lý xin nghỉ sau đó vội vã rời khỏi nhà hàng.

Đón xe đến quán bar Đào Ngưng nói, ở cửa không thấy người, gọi cho Đào Ngưng, bà nói ở trên cục. Khi Nguyễn Điềm đến, bên kia đã loạn thành đoàn.

Nhìn một cái đều là mấy đứa con gái tầm mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một đứa trẻ chỉ vào mũi Đào Ngưng chửi ầm lên, ” Bà đúng là mụ già đầu không biết xấu hổ! Tôi mắng bà sai sao! Mẹ nó, tiện nhân như bà mà cũng có tư cách đánh tôi sao?”

” Mày nói ai là mụ già! Mày có bản lĩnh lặp lại lần nữa!” Đào Ngưng muốn xông lên đánh cô ta lại bị phục vụ ngăn cản.

Bên này kéo lại, bên kia xông lên.

” Chính là đang chửi bà đấy! Bà bây giờ còn biết e lệ? Lúc trước câu dẫn cha tôi làm sao không nghĩ tới thời điểm ngày hôm nay đi! Tôi cho bà biết, cha tôi sẽ không bao giờ ly hôn với mẹ tôi đâu! Bà vẫn là nhanh chóng dọn dẹp lại tâm tư đi!” Cô ta cười lạnh một tiếng, ” Khuyên bà một câu, tích chút đức, nay mai còn sinh con, ai có người mẹ như bà thật sự là gặp vận đen tám đời!”

” Mày…”

” Đừng ồn ào nữa, tôi hỏi một câu, có muốn hòa giải hay không? Muốn thì cẩn thận thương lượng, không muốn đêm này đừng mong đi, ở lại đây luôn!”

Lúc này hai người mới miễn cưỡng an phận.

Nguyễn Điềm đi lên phía trước, dân cảnh thấy hắn hỏi, ” Cậu là ai?”

Đào Ngưng nói, ” Hắn là con trai tôi!” Còn khiêu khích cô gái kia một cái.

Cô gái kia nhìn Nguyễn Điềm từ trên xuống dưới, nhíu máy, ” Há, xem ra là tôi hiểu nhầm bà, bởi vì con trai sắp chết đói nên bà mới làm gái đi, thật sự là người mẹ tốt nha.”

Đào Ngưng mạnh mẽ bóp lấy cánh tay Nguyễn Điềm, hắn dường như không cảm thấy đau, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, mặt không cảm xúc nhìn cô gái kia, ” Cô còn trẻ, thế sự vô thường, nên tích cho mình chút khẩu đức đi.”

Dân cảnh cũng đã sớm nghe không nổi nữa, nói với cô bé kia, ” Cô sang bên kia ngồi đi, chờ người nhà đến.”

Nguyễn Điềm cùng Đào Ngưng ngồi một bên khác, Đào Ngưng tức giận đến cả người run rẩy, ” Mày vừa nãy không nghe thấy con đó mắng tao sao? Tao chính là mẹ mày! Sao mày có thể thờ ơ không động lòng, mày đáng nhẽ phải đi lên cho con đó một cái tát!”

Nguyễn Điềm nhắm hai mắt lại, không lên tiếng.

Đào Ngưng mạnh mẽ nắm chặt cánh tay hắn, ” Tao làm sao lại sinh ra một tên rác rưởi như mày!”

Nguyễn Điềm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Đào Ngưng, ” Con có tư cách gì mà đánh, cô ta nói sai sao?”