Chương 8 : Song khu.
Mở ra đôi mắt vẫn chưa quen với ánh sáng Thạch cảm tưởng như mình rơi vào một phòng bar khét tiếng nhất phố thị, đầu óc quay cuồng trời tím đất đỏ, từng cái cây đen thui hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Thạch chỉ cảm thấy bản thân gần điên rồi, ráng thu hết từng ngụm khí xung quanh, hắn còn chưa thể định thần được mình đang ở đâu, bản chất việc này vốn không thể nào xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao hắn chỉ cảm thấy mình như biến mất tất thảy, toàn thần bây giờ vẫn lâng lâng.
Hắn nhìn xung quanh thật may mắn khi thấy mèo đen đang nằm ngủ khò khò ngay bên cạnh. Thạch vả vào mặt nó hai cái đau điếng, bây giờ hắn cũng đã lấy lại được chút thanh tỉnh và tỉnh táo.
-Đây là đâu?
Mèo đen chưa hề hiểu chuyện gì xảy ra thì toàn thân lông mèo dựng đứng cả lên như gặp phải đại địch mặc kệ sự chóng mặt ngay trong đầu lúc này.
-đây là?
Trong đầu nó từng mảng ký ức vốn được phong ấn nhưng lúc này điên cuồng bạo động, mà bản thân nó cũng không thể hiểu được, không nghe Thạch nói gì nữa.
Thấy nó nổi cơn khùng Thạch cũng hơi lo lo, nên đành im lặng kiểm tra tình trạng thân thể, nhìn chung không có gì khác thường chỉ có cái khác thường duy nhất là toàn bộ cơ thể của hắn, trừ đan điền ra thì không chỗ nào có thể lưu chuyển Linh lực được nữa, đây là một câu chuyện buồn.
Thạch không hoảng hốt nữa, hắn biết mình vô tình kích hoạt chế độ truyền tống trận ngay trong không gian đá đó, bản chất thì đúng là bây giờ Thạch đang ở một vùng không gian khác, Vân Lam tông, bây giờ cũng là cái rắm, thậm chí việc sống ở nơi này như nào Thạch cũng không biết, bên trên bầu trời không có mặt trời chỉ có một màu tím đủ sáng để thấy tất cả mọi thứ xung quanh, trong khoogn khí lưu chuyển từng dòng Linh khí dày như gần hóa thành chất lỏng nhưng dù sau bao nhiêu cố gắng vẫn không có điều già xảy ra nữa cả. Có thể coi như bây giờ Thạch chẳng khác gì một phàm nhân.
Chỉ là hơi khỏe hơn một chút, không cho hắn thời gian thở dốc và làm quen, mèo con như một con mèo lên cơn, nó dùng chân của mình với tốc độ nhanh nhất phóng về một hướng ngay trong rừng.
-Cái gì thế.
Bản thân Thạch tuy không hiểu chuyện gì nhưng không thể bỏ qua, hắn cũng lấy hết sức bình sinh lao theo.
Nhưng điều kỳ lạ là con mèo chỉ quay lại nhìn một cái sau đó thốt lên một câu khiến hắn té ngửa.
-Chuyện này ngươi không cần đi chung.
Sau đó dưới chân nó từng luồng cuồng phong gào thét, tu vi của nó đã là tầng 8 viên mãn lấy thế không thể xuyên ra khỏi rừng khi Thạch chưa kịp phản đối.
-Má vãi thật…
Thạch tự nói khi đã dừng lại thở lè cả lưỡi, lại cố điều động linh lực như con mèo nhưng không có tác dụng gì xảy ra cả. Thạch chỉ đành an phận dạo bộ trong này cứ một hướng mà đi hướng đến bìa rừng.
Sông có dài núi có cao, cứ băng là qua.
Chẳng bao lâu sau đại khái là vài tiếng thì trước mắt Thạch đã thoáng đãng hơn, cây cối thưa thới dần đã có những thảm cỏ đỏ như máu hiện ra trước mắt.
Thạch không hề bất ngờ lắm chỉ tràn ngập hứng thú trái nhìn một cái phải nhìn hai cái, sau đó bất ngờ ồ lên.
Lại qua vài tiếng.
Thạch ngưng trọng đứng trước một con suối nhỏ, tuy màu sắc nước tỏng suốt không có gì bất thường, nhưng bất thường duy nhất là chiều chảy của con suối lại hướng ngược lên dốc, càng lên dốc chảy càng xiết.
-Chốn quỷ quái nào đây trời.
Thạch càn đi càng gặp nhiều bất ngờ, nơi này có những bụi cây có thể di động nhưng không có sức tấn công như yêu cây ngoài tu tiên thật.
-Lạ.
Càng đi càng thích thú, đỉnh điểm của việc lạ lùng là Thạch thấy một ngôi làng nhỏ như một làng chài ven biển trên bờ cát mịn đỏ thén, dân làng nơi này là một bầy heo, heo mập heo ốm đủ loại heo, chúng nó kẻ đang trồng mì trồng bắp, đứa trẻ thì đang đi chơi, người già uống trà, nhìn qua chẳng khác gì ngoại giới.
Mà không con nào có tu vi để sinh ra linh trí tất cả đều là người bình thường mà thôi, vậy vì đâu mà chúng nó có thể có linh trí như con người thật sự.
Thạch thấy chúng nó tất nhiên chúng nó cũng không ngoại lệ Thạch không phải là một kẻ lỗ mãng hắn không muốn đi vào trong phàm chỗ nào càng lạ, càng nguy hiểm.
hắn muốn quay đi thì thật thú vị chẳng biết từ bao giờ sau lưng hắn đã đứng một con heo đen, ánh mắt nó nhìn Thạch chằm chằm, tràn ngập sự khó hiểu.
-Chào!
Thạch nhìn con heo rồi nói, mắt đánh giá từ trên xuống dưới cũng tiện thể quét qua toàn bộ heo đang hướng về phía mình đi đến.
“không ổn tí nào” Thạch tự nói khi mà hàng loạt bóng heo bao tròn lấy hắn.
Một con mèo trắng đứng trước một tòa lâu đài đen ngòm hình ảnh tương phản này tạo ra rất nhiều sự quái dị trong một khung hình thu nhỏ, con mèo trắng nhìn vào tòa lâu đài ánh mắt của nó vô cùng sắc bén, từng luồng ký ức cuối cùng được sắp xếp lại hoàn chỉnh, đối với nó bây giờ điều cần làm trong thế giới này đã rõ ràng.
Nó đưa chân vào ngực rút ra một viên ngọc màu xanh lục bảo xoa xoa dần một ít, một luồng ký ức như ùa về.
Nó thấy một mỹ phụ đang ôm lấy hai đứa con của mình một đứa có mái tóc trắng muốt, một đứa lại có mái tóc đen thui, hai đứa nhỏ bản thể là một con mèo, cha nó là thần thú, mẹ nó là thần thú, hai người sống trong gia tộc hạnh phúc, sáng có con cái vui đùa, trưa cả gia đình vui vẻ cùng nhau ăn trưa.
Nhưng bỗng một hộm người anh trai của nó biến mất, mái tóc đen gương mặt của anh trai nó dù đã được đăng tin tìm kiếm trong toàn thể Thần giới nhưng không ai biết, không ai tìm ra, cho đến một ngày khi cha mẹ nó trở về nhà, nó như thường lệ lao ra hỏi cha mệ mình về tin tức của anh trai, nhưng đáp lại nó là sự im lặng vô cùng kinh khủng.
Không khí trong gia đình đêm đó lạnh lẽo đến mức nó cảm thấy lạc vào hố băng mà trong gia tộc tất cả mọi người đều như thế, kể cả hầu gái thân cận nhất của hắn cũng không có bồi hắn đi chơi như mọi khi nữa.
Ban đêm nó lén ngủ khi thấy ba mẹ đang ngồi bàn chuyện tai mèo thì vểnh lênh nghe lén.
-Tối nay, mọi thứ phải sẵn sàng.
-Được rồi nhà ta chỉ có hai viên ngọc, đã để hắn ta đạt được một viên bây giờ còn một cho lão gia gia.
Ba nó nói một chút lại im lặng và nói tiếp – nàng ở lại, chuyến này nguy hiểm..
-Không được mẹ nó cương quyết thốt ra một câu duy nhất.
-…
Sau đó tiếng đóng cửa vang lên trong ký ức mà ngoại giới mèo con lại nghe được âm thanh mở cửa.
- Cót két.
Chiếc cửa của lâu đài mở ra từ bên trong hàng loạt bóng người đi ra ngoài, ánh mắt của những kẻ này vô cùng vô hồn như một con rối kẻ tay cầm kiếm kẻ tay ôm cung, tất cả đều chỉ về phía mèo trắng.
Mèo trắng cất đi viên ngọc vào cổ, nó biết thế nào cũng sẽ có chuyện này Linh lực của nó trôi vào từng kinh mạch cường hóa toàn bộ thân thể, như một cơn gió, đất dưới chân nó bỗng lún sâu và nứt thành hình mạng nhện mà mèo con thì đã biến mất ngay sau đó.
Còn Thạch ngay lúc này trong lòng hắn càng cảm thấy không ổn khi ở trước mặt Thạch là một cái hồ nước nhỏ đủ để tắm những con heo thì đã ép hắn xuống đến tận đây, toàn bộ những con heo này đều kẻ cầm kiếm người cầm cung mà con heo đen kia càng kinh khủng, thứ nó có là một tu vi linh sĩ tầng 9 vô cùng mạnh mẽ, hiện tại nó chỉ cần thở cơ thể Thạch cũng mềm nhũn đi.
Hắn bị ép đến đường cùng, ngay lúc này âm thanh hệ thống vang lên như một vị cứu tinh của hắn.
-Phân tích thiên địa không gian thành công hệ thống xác định phá bỏ tù túng linh lực.
Ký chủ khôi phục tu vi.
Giá trị tìm kiếm -50 điểm rèn luyện hệ thống xác nhận.
50 điểm rèn luyện ít ỏi khi giết con giun kia bốc hơi trong chốc lát, mà tu vi của Thạch lấy thế không thể đỡ, mà hồi phục một hơi, luồng khí tức linh sĩ tầng 7 lấy thế mãnh long phóng thẳng ra ngoài đẩy những con heo đang đứng cạnh hắn bẻ gãy tất cả mũi kiếm mũi giáo, Thạch lại không chần chừ tay hắn rút đoản đao, cùng lúc bốn sợi dây bắn ra mục tiêu vô cùng đơn giản con heo đen kia sẽ phải “Chết”.