Chương 3:
Thạch lại tiếp tục băng băng trên cánh rừng này, đối với hắn hiện tại mọi thứ có lẽ đã tuyệt vời hơn. Năm tên cuối cùng kia vậy mà cũng có một chút tiền tài, có cả đan dược trợ giúp tu luyện. Ai cũng muốn tu luyện nhanh hơn và hắn cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ có một thứ khiến Thạch còn phải đắh đo có nên tiêu hủy hay không, thậm chí đến bây giờ khi trụ sở tuyển sinh của Vân Lam tông đã gần trong tầm mắt tay Thạch vẫn cầm lấy nó lắc qua lắc lại.
-cái này vứt thì uổng mà dùng thì mất đi thần tuấn của ta.
Cắn cắn môi hai lần Thạch nhìn vào tờ giấy mời trên tay của mình, đây là một tấm giấy mời hạng thường đi dự yến tiệc, khi tên nhóc con nhỏ tuổi nhất đưa cho Thạch hắn cũng không biết nên nhận hay không nhưng cuối cùng vì tôn nghiêm của một tên cướp Thạch đành ngậm đắng nuốt cay nhận lấy tầm thẻ “Thanh Lâu tiệc” này, nghe tên thì cũng biết chốn này như thế nào. Sức hấp dẫn đối với con trai là cực kỳ cao, dù đã qua một ngày do dự nhưng cũng không thể đưa ra quyết định. Thạch chỉ có thể cất nó vào túi đeo bên hông, bản thân hắn cũng đã thay một bộ đồ khác được cướp từ tên kia, nhìn bộ đồ mới có màu hơi xám bạc của mình Thạch cảm thấy rất hài lòng. Chân huy động một cái, tốc độ tăng lên rất nhiều hướng đến cái cái cổng sắt của Vân Lam tông kia.
Cổng tuyển sinh hôm nay đông chật người, dù đến sớm nhưng khi xếp hàng Thạch vẫn đứng rất xa cổng ghi danh, mà cứ một lúc lại có một người trông khá lớn tuổi chở theo một đám thanh niên khác từ xa đi đến, sau đó để bọn hắn xuống và chưa kịp nghỉ chân những người đó lại điều khiển phương tiện di chuyển của mình là một cái thảm bay đi thêm vài đợt nữa, số người có mặt lên đến hàng nghìn người, có kẻ máu me đầy mình thần sắc sợ hãi, có kẻ hưng phấn.
Theo như ký ức của Thạch hắn biết ma tộc đã khai chiến với các ngũ đại tông môn bằng cách đánh chiếm các thành trì, các tông môn luôn có nhiệm vụ bảo vệ con dân trong phạm vi lãnh địa của mình, chính vì thế hắn thừa biết những kẻ máu me, ánh mắt hoảng sợ là những thanh niên còn sống sau đợt công phá của Ma tộc được cứu trở.
Bản thân hắn nếu cứ ở lại thành trì cũ thì có khi cũng được cứu đem đến đây nhưng không, Thạch muốn tìm hiểu thêm về thế giới này, cũng như làm quen với việc điều khiển Linh lực như thế nào. Đó là một cách tiến bộ, công việc khi đứng chờ đợi của Thạch là tia gái, phải nói là hàng ngon. Tại tiên giới này ai cũng xinh đẹp vì khí hậu ôn hòa, linh khí uẩn nhưỡng da thịt nên chẳng ai xấu cả, tùy tiện bốc một người về địa cầu có khi còn được hot tiktok đấy chứ.
-Nữ tử suy cho cùng cũng chỉ là máu mủ tanh hôi, cái bẫy luân hồi vô lượng kiếp…
Bên cạnh Thạch một tên thư sinh chẳng biết từ đâu đến, hắn ta để tay lên vai của Thạch tuôn ra một tràng triết lí nhân sinh.
-Vị này là.
Thạch vừa cười xã giao đáp lời.
Tên thư sinh ưỡn ngực lên một tí, anh mắt nhìn Thạch như nhìn một con lừa lạc đàn cần cứu rỗi.
-Tại hạ Lữ Thanh Tú, thấy đạo hữu quá xa ngã lòng ta đau như cắt.
Lời này có vẻ còn được tên Tú kia cố ý phóng đại, hàng loạt người nhìn vào chỗ của hai người, dư luận bắt đầu sôi nổi lên, các nữ tử ban nãy có để ý đến việc Thạch nhìn chằm chằm các cô gái thì thi nhau truyền bá dư luận rằng Thạch là một kẻ dâm dục. Cả dư luận à một tiếng như bùng nổ.
Thậm chí còn có những cô gái không hề có liêm sĩ bùng nổ các câu như kiểu.
-Tú sư huynh thật sư quá độ lượng, vừa giỏi vừa thanh lịch ai mà chịu cho nổi.
Đối diện với việc này Thạch chỉ nở nhẹ nhàng một nụ cười. Bởi vì hệ thống vừa tung ra một thông báo không mưu mà hợp với Thạch.
-Thông báo nhiệm vụ :
Tên : Tiểu tử hận ta.
Mô tả : khiến Lữ Thanh Tú hận bản thân ký chủ đến hộc máu.
Thạch cười nhạt một tiếng đối với bản thân bây giờ chẳng có gì hợp lí hơn,
-Thật ra thì tại hạ biết các hạ muốn cùng tại hạ thông dâm, nhưng kính thứ lỗi tại hạ chỉ hứng thú với nữ giới.
Dư luận lúc này sau câu nói càng bùng nổ kinh khủng hơn, hàng loạt người như vỡ lẻ nhưng có người dùng ánh mắt kinh dị nhìn về cả hai.
Như không thể lường trước được tấm đệm lưng danh tiếng của mình lại phản đam như vậy, tên Tú hơi xiết chặt tay bản thân cũng rung lên bần bật, hắn biết mồm năm miệng mười, thay vì một kẻ quân tử danh tiếng của hắn sẽ bị bêu xấu nhiều hơn, trong xã hội tu tiên này cũng như một sở thú vậy thôi.
-Xin các hạ tự trọng.
-Ta vẫn tự trọng nhưng các hạ thì không, làm ơn đừng rủ rê, ta là thật lòng yêu thích con gái.
-Không thể nào, Tú ca của ta, ôi hình tượng.
Thạch diễn tả cảnh tượng sợ hãi vô cùng chuẩn xác, bản thân còn đưa tay ra che sau mông điều nhưng lại rút lại ngay sau đó điều này làm người xung quanh chỉ cảm thấy đây là một điều thật sự xảy ra việc bảo vệ hậu môn kia chỉ là bản năng.
Đối với tình cảnh này. Tú trong lòng như muốn khóc thét rối như tơ vò, bản thân hắn thầm hô xui xẻo một tiếng, thẹn quá thành giận, sau đó chính là một chưởng phóng ra, chưởng pháp nhanh chóng.
-Hừ Linh sĩ cấp ba, ta cũng có.
Thạch cười nhạt, đúng là bọn trẻ tâm tính quá kém chút tâm tính này còn muốn làm người công chúng, hảo huyền. Thạch cũng vận lực tung ra một chưởng pháp vì bản thân nhiệm vụ chưa thật sự hoàn thành, Thạch cố tình hạ thấp lực phòng thủ xuống, đòn đánh đập lên thân thể của Thạch bản thân hắn như giẻ rách bị đập bay thẳng ra ngoài.
-Phụt. Ráng rặng ra một ngụm máu Thạch khó khăn nói.
Các hạ ăn không được muốn đạp đổ à, hừ dù có chết cái thân này ta cũng phải để các hạ biết được trời cao đất dày, Thạch rút thanh đoản đao ra, đây là thanh đao mà hắn cướp được, thẻ vũ khí hắn chưa dùng.
Nhưng Thạch vẫn để dành đó. Thạch bật người dậy lao đến.
-Muốn chết.
Tú nhìn thằng điên trước mắt, cảm giác giận tím người chẳng dễ gì kiềm chế hắn buông xuống một câu ta phải giết ngươi.
-Keng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
-Thưởng 100 điểm rèn luyện.
-Xong. Thạch buông một chữ sau đó liền né tránh một cú đá của tên Tú.
Hắn vận chuyển toàn bộ linh lực xoay chuyển quanh cánh tay của mình, uốn mình một cái Thạch mượn thế đập mạnh vào cánh tay đang chưởng đến của tên Tú, bản thân cả hai người đều không phải yếu.
Tên Tú thầm hô kinh dị, vì hắn có thể linh lực của đối thủ hóa thành từng dòng cuồng loạn xuyên qua da thịt của hắn tấn công vào kinh mạch trên tay. Đây là biểu hiện khi linh lực của đối thú tinh thuần hơn hắn.
Không chỉ tên tú kia mà toàn bộ mọi người mặt đều nhận ra Thạch nhỉnh hơn về mặt Linh lực, thậm chí là tu vi cũng có phần chắc cơ hơn, “đá nhầm thiết bản” Tất cả mọi người cùng ném ra một chữ, Thạch cười hì hì, được đà tiến công liên tục, các đòn đánh bình thường đánh cho tên mặt trắng nhỏ trước mặt mình không thể đỡ được, bản thân Thạch không có khái niệm của việc hết Linh Lực đó là đỉnh cao của hệ thống.
-Đùng, đùng, đùng…
Từng đòn đánh mạnh đến khó tin khiến Tú như u got me got me chìm sâu, hắn không thể phản đòn chỉ có thể đón đở, cục thế càng hỗn loạn khi cả hai đánh xuyên ra khỏi đám người Thạch chưa bao giờ hiền từ, việc này vốn là tên kia tìm cách bôi xấu danh dự của hắn, nhận 1 đáp trăm.
Khi cuộc chiến đang rất căng thẳng tên Tú kia đã ta rần cả hai tay, dư luận càng hưng phấn hơn, hiếm khi thấy người của Lữ gia bị hành hạ, vì ai cũng biết Lữ gia là một gia tộc lớn sao với Ngọc gia thì kẻ tám lạng người nửa cân, hai gia độc đều có thị phần rất lớn trong Vân Lam tông, bây giờ có biến ai cũng hóng nhìn.
Mãi một lúc sau, khi mặt mũi tên Tú đã bầm dập vô cùng thê thảm thì một bóng người đi đến bên cạnh ngăn chặn đòn đánh tiếp theo nhằm đánh gãy cơ chân của hắn.
-Được rồi.
Giọng nói thánh thót vang lên, một nữ tự đứng trước mặt của Thạch tay cô ta nâng một cây kiếm thân khoác một chiếc áo choàng trắng sáng, nhìn Thạch.
-Cô nương mời né ra.
Thạch gằn từng chữ, thứ nhất tên Tú đã hận mình nhiệm vụ của hệ thống phải làm, nhưng nếu tha sau này nó tìm người trong gia tộc gọi bố gọi ông nội đồ cả ra thì khi đó sẽ khó sống, Thạch cũng có kiến thức căn bản về Lữ gia.
-Kính xin công tử tạm buông bỏ việc này, coi như nể mặt Ngọc Liễu Thanh ta.
Cô gái kia tháo khăn che trước mặt của mình ra một dung nhan xinh đẹp đến khiến tên Tú kia cũng quên đi đau đớn, mắt của hắn tràn ngập sự sung sướng. Khiến Thạch cũng có chút ghen tỵ.
-Nể?
Thạch dùng một từ để hỏi chỉ duy nhất một từ, điều này vô tình khiến bọ nam giới động đực xung quanh nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu, phải biết Ngọc Liễu Thanh là một hoa khôi có tiếng trong lãnh địa của Vân Lam Tông, thiên phú kiệt xuất, chỉ mới mười sau nhưng đã là Linh Sĩ tầng bốn thậm chí nhỉnh hơn cả Lữ Thanh Tú thiên tài ngàn năm có một của Lữ gia nhiều. Người theo chân này ngắm nhìn tiên nhan có thể còn dài hơn cả hàng chờ đợi tuyển sinh bây giờ.
Nhưng bây giờ chúng nó thấy gì một kẻ khinh nhờn, không bán cho nàng ta mặt mũi.
Ai cũng biết Lữ gia cùng Ngọc gia có liên kết lâu năm nhờ các mối thông gia, năm nay cũng không ngoại lệ, tuy nhiên Liễu Thanh có vẻ chẳng ưng ý lắm, việc xuất tay này ai cũng biết là để bảo vệ danh tiếng cho cả hai gia tộc.
Ngọc Liễu Thanh nhíu hết cả mày đẹp lại dù đã bỏ dung nhan của mình ra nhưng vẫn không lay động được tên thanh niên này, thậm chí trong mắt của hắn cũng có một tí tia khinh bỉ điều này khiến nàng hoài nghi bản thân mình.
-Ở đây thật là căng thẳng.
Khi không khí đang căng thẳng cực kỳ thì một lão già đi ra từ trong đám người, lão ta tay chống một cái gậy gỗ, nhưng từng bước lại vô cùng nhanh chóng, chỉ hai bước chân đã đến trước mặt Thạch.
-Chỉ là nghịch ngợm giao lưu một chút mà thôi.
Thạch cười to đáp lại lão già bên đó cũng chắp tay nhẹ một cái.
-Ồ, giao lưu trước cũng tốt.
Lão già gật gật đầu, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, sau đó lén dùng một tia linh lực bao phủ tên Tú hồi phục các chỗ tổn thương.
Lão quay qua cả ba cước ngươi đến bao danh đúng không.
-Đúng.
Thạch nói đầu tiên, khiến ai cũng phải cười phì cả lên.
-Được rồi ta sẽ ký danh các ngươi vào sau, vào trong dùng truyền tống trận đến Vân Lam tông đi.
Lão già ánh mắt nhìn một vòng sau đó như quỷ ảnh biến mất nhanh chóng.
Thạch thì không để ý lắm, thủ đoạn tiên nhân sau này hắn cũng sẽ có không phải ao ước, nhưng ánh mắt của những người còn lại thì không ai cũng hiện ra vẻ mặt sùng bái vô cùng, như nhìn thấy cha đẻ.
-Đó là Vũ trưởng lão đúng không?
-U là trời, ta ngất.
Thạch không biết Vũ trưởng lão là ai nhưng hắn biết mình không phải xếp hàng nữa, đây là một tin mừng đối với những kẻ lười chờ như Thạch hắn nhanh chóng bước vào trong cổng, vừa vượt qua một vòng sáng đã quét qua người Thạch khiến hắn cảm thấy bản thân bị nhìn trộm một lần ngay sau đó Thạch lấy tốc độ bình tĩnh nhất đi đến chỗ của nhiều người tụ tập nhất, tại đó có một vòng tròn to lớn sức chứa hẳn vài chục người một lúc, đám người đã đứng cả vào trong, Thạch vừa may là người cuối cùng của tua di chuyển này hắn bước vào theo hiệu lệnh của người gác trận.
-Chuyển.
Người gác trận hô lớn một tiếng, đùng một cái não Thạch choán váng, có những người xung quanh như ngã bật ngửa ra sau, mà khi Thạch mở mắt ra một lần nữa, hắn đã thấy mình đứng ở trước một cánh cổng lớn đến choáng ngợp.
Xung quanh cũng nhiều kẻ có cảm nhận như hắn, đều cảm thấy lớn đến quá mức.