Chương 10: Bi Kịch

Chương 10 : Đỉnh Chiến.

Thạch nhìn con heo đã lớn đến mức hóa thành một cục thịt mỡ trước mắt, hắn chỉ cảm giác toàn thân phát ra từng đợt ghê tởm.

Mà không chỉ một con nơi đây còn có vài con khác nhau số lượng heo phàm nhân hoặc heo khác cũng đã chết hết, Thạch nhìn bọn này bản thân cũng không biết nói gì nữa.

Không chỉ béo mà chúng nó còn mạnh nữa. Từng cú đập tay của bọn nó lúc này đều làm cho mặt đất nơi này vụn vỡ đi rất nhiều lần, mà hiện tại Thạch càng bị ba con heo ép về một góc duy nhất, phía sau lưng là một hồ nước phía trước là ba con heo, Thạch cũng không đủ tự tin để chiến đấu cùng lúc với ba con quái vật tu vi linh sĩ tầng chín được đối với hắn lúc này cảm giác không thể nào tệ hơn nữa.

-Pẹt trong ánh mắt hoảng sợ của Thạch một con heo khác dưới mông tràn ra một bãi bầy nhầy lớn đến khó tin. Sau đó mấy con khác cứ như thiểu năng thi nhau xả nổi buồn.

-Thôi xong sống mẹ trong cứt rồi.

Thạch hoảng hốt thốt lên từng lời hắn nhìn xuống cái hồ lại nhìn vào thứ chất lỏng nhầy nhụa hôi thối kia mấy con heo còn đang không ngừng xã lũ.

-Cho tao đi ra.

Thạch bắn ra hai sợi dây ý đồ muốn bay lên trên trời rời khỏi đây.

Nhưng đáng buồn thay không được, chỉ cần hắn vừa tiếp cận lên, sáu cái chân heo đã úp ra tạo thành một căn phòng kín mà tụi heo còn thu dần lại gần nhau cuối cùng tất cả mọi kẻ hở đều được thịt heo bít cả lại, vô cùng kỳ dị.

-Chết thiệt.

Nhìn cứt lên láng, Thạch có cảm xúc muốn tự tử, hắn nhìn xuống hồ nước sau đó như một vận động viên điêu luyện Thạch nhảy xuống đó khi thứ chất lỏng nhầy nhụa kia đã ép Thạch đến đường cùng.

-Bõm.

Rơi xuống nước một cảm giác lạnh thấu xương xuyên thẳng qua khoang miệng qua thân thể qua từng lỗ chân lông của hắn tiến nhập vào trong, không có chuẩn bị trước khiến Thạch hít thở không thông cảm giác đau đớn bao phủ toàn thân hắn như muốn thét lên tuyệt vọng, nhưng không yếu đuối như thế Thạch nhanh chóng dùng linh lực bao phủ toàn thân mặc kệ có chuyện gì, hắn quay lại nhìn thử xem miệng hố như thế nào.

Chỉ thấy từng luồng chất nhầy nhụa không ngoài dự đoán đang rơi xuống dưới này, nhưng may mắn thay tất cả chúng nó đều bị đóng băng ngay sau vài giây.

Hơi yên tâm Thạch nhìn xuống dưới hố sâu kia.

Hắn dùng linh lực phong bế phổi, có thể nín thở lên đến vài canh giờ rồi lặn xuống.

Đón chờ Thạch là một không gian tối om.

-Đùng đùng.

Mèo trắng như lưu tinh từng đòn từng kiếm chém ra đều lực vào các bộ phận gân của thân thể khôi lỗi mèo lớn kia mà giết đi, mỗi lần tấn công đều là một lần mặt đất rung lên, khi mà bản thân khôi lỗi cũng là đại cao thủ nhất quyền đánh cho mèo trắng dựng hết cả lông lên.

Nhưng nhờ ưu thế hơn nhau ở sự linh hoạt tạm thời mèo trắng chỉ hơi lùi một chút nhưng chưa có vết thương nào đáng kể.

-Ông nội, xin lỗi.

Vừa cắt đứt một cái gân chân trước của khôi lỗi mèo trắng lại hô lên một tiếng sát khí trong mắt lại đậm thêm một lần, nó nhìn máu từ thân thể ông mình chảy ra nhưng không có linh hồn nữa, nói cách khác nó chỉ đánh nhau với cái xác, nó thà ác độc hủy đi cái xác của ông mình còn hơn để nó trở thành đồ chơi cho kẻ khác như vài ngàn năm qua, và sẽ có thể là rất lâu sau này nữa.

Bản thân nó đẩy lùi con khôi lỗi sau đó dừng lại một chút từ sau lưng nó một vòng sáng hoa văn màu xanh lá cây từ từ xuất hiện, như một vị thần bên trên vòng sáng có 30 dấu phẩy nhỏ xoay quanh huyền ảo.

Mèo trắng nhìn vào đó rồi gằn từng chữ.

-Phá.

Một giọt chân huyết từ trong tim của nó như nhận lệnh điều động theo nhịp đập phóng ra ngoài trôi nổi trong từng kinh mạch của mèo trắng, ngay sau đó khí thế của mèo trắng dùng một cách đặc biệt nhanh chóng thăng lên từ linh sĩ lên đến linh tướng nhưng sau khi khí thế ấy dừng ở linh tướng cấp ba thì như bị chặt đứt cái khí thể của mèo trắng lúc này thu liễm lại chỉ còn là linh sĩ tầng 9 đỉnh cao.

-Đùng, đùng ,đùng.

Liên tiếp 3 tiếng đùng nữa, từng bộ khôi lỗi khác xuất hiện trước mặt hắn, Mèo trắng thở dài một hơi xiết chặt vuốt mèo cảm nhận từng đợt linh lực cuồng động, huyết mạch dâng trào trên lông trắng của nó vết máu cũng thanh tẩy, hiện nguyên hình một con mèo cao quý vô cùng.

-Phong khởi.

Mèo trắng gằn hai chữ lên xung quanh nó từng luồng linh lực hệ phong như nhận mệnh xoáy thành một cái lốc xoáy to lớn mạnh mẽ cương phóng trên đó có thể cắt đứt bất cứ thứ gì thậm chí ngay cả một cái gồ nước nhỏ trong đại điện cũng bị cơn cuồng phong kia rút hết tất cả các giọt nước lên trong một lần duy nhất.

-Đây là.

Thạch nhìn từng hình ảnh mà hắn đi qua, những hình ảnh này được tạo ra từ những đường sáng tồn tại giữa dòng nước vô cùng thần kỳ, mà phía sau thạch một con heo to lớn đang chậm chạp quẩy chân bò theo sau, lớp mỡ quá khổ khiến nó không thể di chuyển nhanh được nhưng có một cái lợi là gần như nó chẳng biết lạnh là gì, ngay lúc này Thạch lại lướt qua hình ảnh vẽ ra từng khung cảnh yên bình vô cùng tất cả xắp xếp thành một cố sự đơn giản mà ngay trong đó Thạch còn thấy một nhân vật hắn quen biết, đó là mèo trắng khi bé nó vẫn vui tưởi cho đến khi anh trai nó người mà nó yêu thương nhất vui vẻ nhất đặt nhiều niềm tin vào nhất bỗng biến mất, cha mẹ nó đi tìm con, nó ở nhà chờ đợi lâu lâu có một lão gì xuất hiện ngay bên ngoài phòng của nó, nhìn chằm chằm nó rồi biến mất, cho đến một đêm. Cả gia tộc nó lục đục xếp quân dàn trận theo những gì ba mẹ nó đã bàn bạc.

Nó có nghe lén được việc này liên quan đến anh hai nó, nó dùng thực lực Linh Vương tầng 9 của mình lén đi theo phía sau nhưng khi tiếng vào bí cảnh mà gia đình nó nghiên cứu nhằm tạo ra một vùng đất mới. Vùng đất không có tiên lực.

Và ở đây tu vi cao nhất có thể đạt được chỉ là linh sĩ tầng 9 mà thôi.

Thạch lại tăng tốc đến nhìn tiếp.

Khi dịch chuyển đến đây bỗng dưng mèo trắng bị dịch chuyển đi nơi khác, nó hoảng loạng khi thấy tu vi của mình rơi xuống, nhưng càng hoảng loạn khi mình mất dấu gia đình, may thay nó cũng tìm được nơi họ đến nhưng không biết là hỉ kịch hay bi kịch mà nó gặp lại anh trai của mình trong khi anh trai của nó đang uống máu của cha nó ngay phía xa. Mẹ nó dùng chút hơi tàn cuối cùng dịch chuyển con trai đi và truyền cho con trai của mình viên ngọc phá vỡ phàm nhân tại bí cảnh này, thậm chí một lời nói cuối cùng cho con trai của bà là.

-Chạy đi.

Thạch nhìn tất cả một lần hắn cảm giác tức ngực kinh khủng, bản thân ghi nhớ kỹ con mèo đen, sau đó nhìn lại ba con heo đang theo phía sau. Miệng hơi nhếch lên.

Thạch quay người lại tay rút ra một cây súng lục kéo cò nạp đạn, nhưng chưa kịp bắn thì hắn như mất kiểm soát bị một trận cuồng phong cuốn lên trôi theo cả những dòng nước, Thạch hoảng hồn nhưng rất nhanh định hình lại vì đây là một luồn linh lực rất quen thuộc.

Hắn quét mắt thì đúng là quen thuộc.

-Heey man. Thạch kêu lên một tiếng vận linh lực thoát khỏi lốc xoáy.