“Khụ khụ.”
Nghe được tiếng ho khan của Cổ Vưu Chấn thật mạnh. Lê Tuyền giật mình tỉnh lại, thấy Cổ Vưu Chấn sắc mặt không vui vẻ, nhanh chóng đem ánh mắt dời khỏi Cận Liễu Liễu, cười hì hì nói: “Các vị chờ một lát, ta đi nói một tiếng với các huynh đệ, chúng ta tức khắc có thể xuất phát”.
Lê Tuyền giục ngựa chạy trở về, đám mãng hán sớm nghe được đoạn đối thoại giữa lão đại bọn họ cùng mấy người trong xe ngựa, đã biết chuyện gì xảy ra.Vì thế mọi người cướp nói:
“Lão đại, ta với ngươi cùng đi, như thế nào có thể để cho lão đại một mình đơn độc đi?”
“Lão đại, lão đại, vẫn là tìm vài người bồi ngươi đi đi, hôm nay trời đông lạnh, ngươi đi một mình, bây giờ bọn ta tự đi trở về, đám phụ nữ của bọn ta nhất định sẽ mắng bọn ta một trận.”
Lê Tuyền hì hì cười, nhẹ nhàng vung tay lên, tất cả đám người kia đều an tĩnh lại.
“Ta đưa bọn họ đi qua trại của Tiền lão đại sẽ trở lại, cũng chỉ mất một hai ngày thôi. Các ngươi trở về hảo hảo bảo vệ trại là được. Ta không ở nhà, cũng đừng xuống dưới vay tiền, chờ ta trở về nói sau.”
Lão đại đều đã phân phó xong, đám mãng hán kia cũng không tiếp tục kiên trì, người người đều kêu Lê Tuyền bảo trọng thân thể, đi nhanh về nhanh.
Lưu lão tam đã mò mẫm được chiếc ngoại bào của một người khác, lúc này tiến đến bên người Lê Tuyền, đem một túi tiền đưa cho hắn.
“Lão đại, ngươi hãy cầm cái này, mới vừa rồi tiên sinh bảo ta đưa cho người. Trong trại gần đây cũng không thiếu tiền, lão đại người không cần suy nghĩ nhiều. Trăm ngàn lần đừng để “con thỏ già” kia chèn ép”.
Tiên sinh mà Lưu lão tam nói đến là quân sư Hắc Phong trại-Đừng tiên sinh.Cũng là thân tín của lão trại chủ, hiện tại theo Lê Tuyền, vẫn là trung thành và tận tâm.
Đừng tiên sinh trầm mặc ít lời, rất hiếm khi xuống núi. Chỉ duy mỗi lần Lê Tuyền tự thân xuất mã mới có thể đi theo xuống. Mới vừa nghe đến Lê Tuyền cùng tiểu nương tử trên xe đối thoại với nhau, đã hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Hắn biết Lê Tuyền mỗi lần xuống núi “Vay tiền” trên người cũng không mang ngân lượng. Vì thế lây túi tiền của bản thân ra, kêu Lưu lão tam đưa cho Lê Tuyền cầm.
Lê Tuyền vái chào Đừng tiên sinh một cái, đem túi tiền bỏ vào trong bọc, cao giọng nói: “Các vị huynh đệ, ta đi sẽ nhanh chóng trở lại.”
Vì thế hai chiếc xe ngựa và một người một ngựa cùng nhau hướng phía bên ngoài rừng rậm đi, nhóm mãng hán Hắc phong trại chờ bóng dáng lão đại nhìn không thấy mới đi theo Đừng tiên sinh trở về, một đường kêu la đi lên núi.
Đoàn người Cổ Vưu Chấn ra khỏi rừng rậm, rất nhanh đi đến Miên Tây trấn, tìm đến khách điếm duy nhất trên trấn nghỉ trọ.
Khách điếm này cũng không lớn, chật nít, người người vội vàng về nhà dự lễ mừng năm mới. Chủ khách điếm thấy Lê Tuyền từ xa đã chạy vội ra đón.
“ Lão nhân gia ngài như thế nào lại đến đây?” Lão chủ điếm vui vẻ hỏi.
Lê Tuyền nhanh chóng xuống ngựa đỡ lấy ông chủ:
“Ta đưa vài bằng hữu đi lên phía Bắc,thời gian này người khỏe chứ?”
“Tốt, rất tốt. mời vào”.
Lão chủ điếm nhanh chóng kéo Lê Tuyền vào trong điếm:
“Nhanh nhanh một chút châm trà, chuẩn bị rượu ngon cùng đồ nhắm mang lên đây.”
Trong điếm mọi người công việc lu bù cả lên, người thì pha trà, kẻ dắt ngựa, cất xe.
Cận Liễu Liễu đỡ Cổ Vưu Chấn xuống xe, thực hiếu kỳ hỏi:
“Phu quân, ông chủ điếm kia còn nhiều tuổi bằng ông nội Tuyền ca ca. Vì sao lại gọi Tuyền ca ca là lão nhân gia?”
Cổ Vưu Chấn hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói với cận Liễu liễu:
“Nói như vậy có nghĩa là Lê trại chủ ở chỗ này rất có uy tín, đó là danh xưng người ngoài gọi hắn”.
“Này tín cái gì! Cũng chỉ là một thủ lĩnh sơn tặc mà thôi.” Cổ Vưu Chấn cười lạnh nói.
Cận Liễu Liễu không dám hỏi lại, đi theo Cổ Vưu Chấn vào trong điếm. Lê Tuyền vừa mới cùng ông chủ hàn huyên, nhìn thấy bọn họ đi vào nhanh chóng tiếp bọn họ ngồi xuống, còn nhiệt tình rót trà cho bọn họ.
“Cổ huynh mời dùng trà” Hắn rót một chén đưa cho Cổ Vưu Chấn.
“Sao dám phiền Lê trại chủ, chúng ta có thể tự làm.”
Lê Tuyền xem nhẹ giọng điệu trào phúng của Cổ Vưu Chấn. Đem ly trà thứ hai đưa cho Cận Liễu Liễu:
“Liễu Liễu, ngươi uống chút trà nóng đi, Miên Tây trấn này tuy nhỏ nhưng lại có đặc sản là trà.”
“ Đa tạ Tuyền ca ca.”
Cận Liễu Liễu cầm ly trà nhấp một ngụm, lập tức khen:“Thực thơm.”
Cổ Vưu Chấn cười lạnh một tiếng: “Thơm cái gì chứ, ta thấy cũng rất bình thường.”
Cận Liễu Liễu thấy Cổ Vưu Chấn tựa hồ rất mất hứng. Nghĩ tới, nghĩ lui cũng không hiểu được mình sai chỗ nào, chỉ có thể ngậm miệng lại, không nói lời nào.
Trong lúc đó, tiểu nhị đưa thức ăn và rượu lên, chỉ thấy một bàn thịt cá đã dọn dẹp chỉnh tề.
Lê Tuyền cười nói với ông chủ: “Người quá khách khí, chúng ta không nhiều người lắm ăn không hết a.”
Lão chủ điếm cười đến nếp nhăn trên mặt biến thành một đóa hoa:
“Lão nhân gia người hiếm khi đến, ngày bình thường cho dù cầu cũng không được. Hôm nay có dịp phải tiếp đãi thật cẩn thận a.”
Lê Tuyền đành phải cười cảm ơn, sau đó mời bọn người Cổ Vưu Chấn ngồi xuống uống rượu.
Nguyên lai, Hắc Phong trại tuy là sơn trại nhưng cũng không đả thương tính mạng con người, cũng không cướp của người nghèo. Còn giúp Miên Tây trấn này diệt trừ không ít ác bá, tại phạm vi mấy chục dặm quanh đây thanh danh rất tốt.
Người trên trấn này mỗi lần thấy người của Hắc Phong trại đến mua đồ ăn, vật phẩm đều chọn những thứ tốt nhất cho họ.
Ông chủ quán này hiếm khi được nhìn thấy đích thân trại chủ đến.Vì thế đem hết rượu mình tự tay cất để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới ra mời.
Nhất thời ăn uống xong xuôi, ông chủ đưa đoàn người bọn họ đi lên phòng khách trên lầu hai nghỉ ngơi. Bởi vì trong điếm khách nhân nhiều, phòng thượng hạng chỉ còn lại một gian, ông chủ ân cần mời Lê Tuyền vào ở.
“ Cổ huynh, ngươi nghỉ ở phòng này đi.” Lê Tuyền khiêm nhượng nói.
Cổ Vưu Chấn biết gian thượng phòng này là của Lê Tuyền nhường cho Cận Liễu Liễu, không mặn không nhạt nói:“Đây là chủ quán dành riêng cho Lê trại chủ, chúng ta sao có thể làm hỏng một mảnh tâm ý của chủ quán.”
Nói xong mang theo Cận Liễu Liễu đi ra phòng hạng hai nghỉ. Lê Tuyền bất đắc dĩ chỉ có thể một mình đi vào thượng phòng.
Chốc lát mấy người đều được xắp xếp xong, Cổ Vưu Chấn vì muốn tìm Ngọc Trúc thương lượng công việc nên để một mình Cận Liễu Liễu ở trong phòng, còn bản thân thì đi ra ngoài.
Cận Liễu Liễu cất hành lý đi, sau đó lại dọn dẹp giường, múc nước đến rửa mặt, rửa tay, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lại nghe thấy một tiếng gọi cửa.
“ Liễu Liễu là ta.” Thanh âm Lê Tuyền vang lên ngoài cửa.
Cận Liễu Liễu nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng, nở một nụ cười phát ra từ nội tâm:“Tuyền ca ca, mời vào ngồi”.
“Sao Cổ Vưu Chấn không ở trong phòng?” Lê Tuyền cố ý hỏi. Kỳ thật hắn đã nghe thấy tiếng Cổ Vưu Chấn ở phòng Ngọc Trúc mới cố ý đến tìm Cận Liễu Liễu nói chuyện.
“Phu quân đi tìm tiên sinh thương lượng công chuyện.” Cận Liễu Liễu vô tâm pha trà cho Lê Tuyền , lại lấy ra nhiều món điểm tâm tinh tế mua ở Đại Thành mang ra mời Lê Tuyền.
“ Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt ngươi đã lớn như vậy, còn xinh đẹp như vậy nữa.” Lê Tuyền nhìn Cận Liễu Liễu trong mắt hàm chứa cảm xúc không thể nói rõ.
Cận Liễu Liễu nở nụ cười:” Tuyền ca ca cũng không phải cũng lớn như vậy sao, còn cao như vậy nữa.”
Nàng thấy Lê Tuyền cao lớn uy vũ, trong lòng thật cao hứng, còn nói:“Tuy nhiên trước đây ở trong thôn, ngươi cũng cao hơn bọn người chúng ta rất nhiều.”
Lê Tuyền cũng cười:“đúng vậy, ngươi khi đó nhỏ nhất, hiện tại vẫn là nhỏ thế này. Đúng rồi, cha ngươi thân thể đã tốt hơn chưa?”
“Thời điểm ta đi theo phu quân, phụ thân ta đã tốt hơn rất nhiều. Phu quân cho chúng ta rất nhiều bạc, còn mời thầy thuốc đến khám cho phụ thân nữa.”
“ Phu quân nàng, hắn đối với nàng có tốt không?”
Cận Liễu Liễu suy nghĩ một chút nói:“Hẳn là tốt đi.”
Lê Tuyền ngây người một chút lại nói:“Nếu hắn đối với ngươi không tốt, ngươi có thể đến Hắc Phong trại tìm ta. Ta đưa ngươi về nhà.”
“ Ta sẽ không tùy tiện rời đi.” Cận Liễu Liễu nói:“Phu quân không phải người xấu.”
Lê Tuyền thở dài trong lòng một chút, trên mặt lại cố nở nụ cười:“Chỉ cần hắn đối tốt với ngươi ta yên tâm rồi. Các ngươi vội vàng đi kinh thành là có chuyện gì?”
“ Công công của ta có chuyện.” Cận Liễu Liễu đem tất cả những gì mình biết nói hết cho Lê Tuyền.
Nụ cười trên mặt Lê Tuyền dần biến mất:“Vậy nhóm các ngươi đi lần này chắc hẳn lành ít dữ nhiều.”
“ Ta cũng không rõ lắm.”
Lê Tuyền từ lúc đến Hắc Phong trại liền đi theo Đừng tiên sinh đọc sách viết chữ, còn đọc không ít binh pháp, sớm đã không còn là tiểu hài tử ngây thơ. Sau khi nghe chuyện Cổ gia xong, trong lòng đã biết không ổn.
Hắn suy nghĩ một chút lại nói:“Liễu Liễu, ta cùng các ngươi đi kinh thành, nếu có chuyện gì ta lập tức có thể lén lút mang ngươi trở về.”
Cận Liễu Liễu chưa kịp nói gì, chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra. Cổ Vưu Chấn cao giọng nói:“Không dám làm phiền Lê trại chủ. Liễu Liễu là thiếp thất của ta, có chuyện gì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Lê Tuyền lúc này không cười nổi nữa:“Cổ huynh công phu rất tốt, ta biết rất rõ. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì, ngươi có thể lo lắng cho Liễu Liễu sao? Lê Tuyền ta bất quá chỉ là một sơn tặc, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đem Liễu Liễu trốn về Hắc Phong trại sẽ chẳng ai nhàn rỗi đến quản chuyện của ta? Nhưng Cổ huynh thì không như vậy, lệnh tôn là đại thần trong triều, vạn nhất tội bị chứng thực, chỉ sợ bị chém cả nhà. Cận đại thúc trạch tâm nhân hậu, kêu Liễu Liễu cùng ngươi lên kinh, chẳng lẽ thật sự không có chuyện gì? Ngươi có thể bảo đảm cho Liễu Liễu chu toàn sao?”
Cổ Vưu Chấn hấp một ngụm lãnh khí, một câu phản bác cũng không nói nên lời.
Lê Tuyền nhìn sắc mặt hắn, nói tiếp:“Liễu Liễu muốn làm cùng bạn ngươi lên kinh, ta đây không xen vào. Nhưng ngươi nhất định phải chờ cho phụ thân ngươi an toàn vô sự mới có thể rời đi. Liễu Liễu cũng giống như muội muội ruột thịt của ta, ta nhất định không để nàng gặp chuyện không hay. Mặc kệ Cổ huynh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, lần này đi lên kinh thành, ta nhất định sẽ cùng đi!”
Cổ Vưu Chấn nghe giọng điệu kiên định của hắn, nhất thời cũng nổi giận:“Muội muội ruột? Đừng nói giữa hai ngươi không có quan hệ gì, cho dù ngươi và nàng là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, nàng đã vào cửa nhà ta, chính là người nhà ta, không đến phiên ngươi quản! Cho dù có bất kỳ nguy hiểm gì, ta cũng nhất định lo được chu toàn!”
“Ngươi lo cho nàng như thế nào? Nếu các ngươi bị bắt ở kinh thành, Liễu Liễu chẳng lẽ sẽ bị sung quân nô sao?”
“Ta bảo hộ nàng như thế nào, đối xử với nàng như thế nào, không cần Lê trại chủ quan tâm. Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta muốn đi nghỉ. Tạm biệt! không tiễn!” Cổ Vưu Chấn cười lạnh một tiếng, tay phải chỉ ra cửa.”
Lê Tuyền cường điệu bước nặng nề ra cửa, quay đầu lại cười hì hì nói:“Ta muốn theo các ngươi lên kinh thì làm sao đây?”
Cổ Vưu Chấn lâm vào chán nản, “phanh” một tiếng đóng cửa, quay lại bắt lấy cánh tay Cận Liễu Liễu.