Chương 9: [quỳnh Thương Tiền Truyện] Chiếu Ảnh Tích Phân Phi - Chương 9

Hoàn Vũ Chi cắn cắn môi. Ta vẫn không thể ngờ được chính ngươi là người thốt lên câu ấy. Quỳnh Ẩn… của ta. Lục Vương gia bàng hoàng không kịp tỉnh lại. Hắn lặng lẽ đứng như trời trồng, một câu cũng chẳng nói.

Bạch Quỳnh Ẩn nản lòng cũng không muốn nói thêm với hắn nữa. Y buông y tụ của hắn ra. Lòng man mác nỗi bực dọc cùng rầu rĩ khôn nguôi. Y không thèm nhìn đến mặt hắn một lần, xoay người rời đi. Tại sao? Ta đã như vậy? Lẽ nào ngươi vẫn không cảm thấy gì sao? Tại sao có thể đối xử với ta như vậy chứ?

Hoàn Vũ Chi nhíu nhíu mày nhìn theo bóng ảnh trắng ngần đổ dài trên mặt đất dần khuất đi sau cảnh vật điệp trùng. Hắn hé miệng muốn nói điều gì đó với y, nhưng không biết nên nói gì với y cả.

Trong khoảnh khắc, Bạch Quỳnh Ẩn dừng lại, không tiếp tục đi nữa.

Quay người lại, y hướng thẳng đến trước mặt Hoàn Vũ Chi. Nhãn tình ẩn ẩn nước doanh tròng. Ánh mắt đỏ cay vì lưu lệ, vì đau đớn, vì con tim này không còn cách nào kìm nén được nữa rồi. Thanh âm thê lương như gào thét lên giữa đất trời thương bạc, đối với kẻ kia mà trút hết nỗi lòng: “Đã nhiều năm như vậy, ta không tin ngươi không nhìn ra được bất kỳ điều gì, cho dù một ít ta cũng tin! Ta không hy vọng ngày mai tại nơi này chỉ có một mình ta, ngươi có hiểu hay không? HOÀN VŨ CHI!!!”

Hoàn Vũ Chi vẫn vậy cả người cứng đờ. Gương mặt kinh ngạc sửng sốt, không nói nên lời. Thần hồn dường như đã trôi đi đâu mất để lại một thân thể như trời trồng trước mặt con người ấm ức đến nhãn lệ doanh trào trên gương mặt tuyết bạch kia.

Bạch Quỳnh Ẩn hốt nhiên ôm lấy cổ hắn. Kiễng chân. Bất ngờ nụ hôn đặt lên đôi môi dày nóng ấm của hắn.

Hương… Lãnh hương… Hoa hương… Quỳnh Ẩn của ta.

Đó là lần đầu tiên trong đời Bạch Quỳnh Ẩn khóc, rất nhiều năm về sau, y, tuyệt không bao giờ vì ai mà khóc nữa cả.

Kể cả khi nghe tin cái chết của Hoàn Vũ Chi.

Ngày hôm sau nơi Vạn An kiều mưa phùn lất phất tuôn rơi như giọt nước mắt nỉ non của thiên không đau xót. Làn sương mù trắng toát như lụa trắng mỏng mảnh bao phủ khắp cả hoàng thành. Giá lạnh mang đến từng ngôi nhà ẩm thấp nhỏ bé, đến cả con tim thêm phần lạnh lẽo đau thương.

Bạch Quỳnh Ẩn đứng dưới mưa chờ đợi một ngày một đêm.

Từ lúc biển người cuồn cuộn tấp nập vào ra, nườm nượp trải chuyện thế gian, cho đến khi không còn một người nào lai vãng, cho đến khi ánh đèn mọi nhà đã tắt ngấm lúc canh khuya.

Người đó… không đến.

Nhìn Bích Hoa Trạch mờ ảo trong làn sương mù dày đặc đến huyễn dị, Bạch Quỳnh Ẩn vô lực nở nụ cười. Nước mắt vẫn không rơi. Ánh mắt vẫn ráo hoảnh. Xoay người, hướng thành ngoại, bước chân nhanh chóng rời đi trong đêm tối u minh.


Không bao lâu sau, trên giang hồ đồn đãi một tin tức kinh thiên động địa.

Phu phụ Hoàn Vương gia cùng với tiểu nhi tử Nhã Văn bị đại nhi tử Lộng Ngọc chính tay giết chết.

Lộng Ngọc quả thật đã nghiệm chứng như lời của những trưởng bối đó nói, trở thành một tên đại ma đầu. Sát phụ mẫu, thí huynh đệ, chỉ vì để cướp đoạn bí bảo “Phù Dung Tâm Kinh”.

Lộng Ngọc trong một thời gian cực ngắn thú hai vị kiều thê nhan sắc tuyệt mỹ vô song, tên gọi Oanh Ca, Yến Vũ.

Đem theo hai vị thê tử lạm sát người vô tội không biết gớm tay, trải qua những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt không còn thiết đến thế gian nhân thế nói gì.

Mai Ảnh Công Tử. Đây là bốn chữ nguyên bản đại biểu cho dung nhan khuynh thành khuynh quốc nhưng giờ đây đã biến thành danh hiệu không người nào muốn nhắc đến trước mặt nữa.

Sau này người ta phát hiện ra Hoàn Nhã Văn vẫn chưa chết.

Cho nên Tửu Huệ, đệ đệ hắn, đã được người đời xưng tụng thành Thánh Nhân trong mắt thiên hạ. Người này truyền miệng người khác. Một đồn mười, mười đồn trăm. Càng lúc càng vang xa. Nhã Văn như một vị thần trong lòng dân chúng.

Từ đó về sau, Lộng Ngọc cùng Nhã Văn, hai người này, quan hệ đoạn tuyệt.

Mà tăm tích của Phù Dung Tâm Kinh, không ai biết cũng chẳng ai hay.

Nửa năm sau, cả nhà Ôn Hằng Dự toàn bộ bị sát hại. Ôn phủ bị một mồi lửa thiêu đốt trong mấy ngày mấy đêm cho đến khi tàn lụi thành bình địa, tất thảy thành than.

Trong đêm Ôn gia bị sát hại cả nhà đó, trên giang hồ Mai Ảnh Công Tử đột nhiên biệt tăm biệt tích, không còn ai nghe nhắc đến.

Chỉ là nếu có ai đó nhắc lại, vẫn có người sợ hãi đến độ toàn thân run bắn.


Vài năm sau.

Giang Nam. Hai bên bờ sông phồn hoa thịnh khai, hoa chen đua nở. Dương liễu như ti. Cảnh sắc tuyệt hảo muôn phần. Gió mát mơn mởn. Ngây ngất thưởng ngoạn hương hoa thuần khiết. Đời người thống khoái chính là đây.

Một người thuyền phu đầu đội nón mê, người khoác áo tơi đang đứng trên đê cùng một người phụ nữ diện dung từ thiện tán chuyện với nhau.

Thuyền phu nói: “Đám Vương gia công tử ăn trên đầu ngồi trên cổ dân chúng chẳng xem đám thường dân lao động như chúng ta ra gì cả. Ai… Bọn chúng ăn ở xa hoa tốn kém, toàn vung tay quá trán, tiền vứt qua cửa sổ, đối với chúng ta thì keo kiệt bủn xỉn không thèm mẻ lấy một xu. (Chắt lưỡi). Nếu không phải nhờ tâm địa thiện lương của Tửu Huệ Thánh Nhân, chúng ta chắc từ sớm đã chết đói hết cả rồi.”

Người phụ nữ nọ thấy vậy lo xua tay: “Ông nói câu này là không đúng rồi, phụ thân của Tửu Huệ Thánh Nhân cũng là Vương gia đó.”

Thuyền phu giật mình: “Vương gia, à, người bà nói là Lục Vương gia phải không?”

Phụ nữ cười nhẹ trả lời: “Lục Vương gia cũng là một đại hảo nhân a, cũng nhờ vào ngài ấy dạy dỗ con cái đúng cách, nhờ vậy ngày hôm nay ngài ấy mới tạo phúc cho thế gian một vị Hoàn đại thánh nhân đấy thôi.”

Thuyền phu gật gật đầu, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc Lục Vương gia ngài ấy mất sớm quá.”

Phụ nữ buồn buồn tiếp lời: “Đại nhi tử của ngài ấy thật không phải người, đến cả phụ thân ruột cũng ra tay sát hại.”

Thuyền phu đang lúc đâm lưới cá, nghe câu thoại này của người phụ nữ, động tác bất giác đình chỉ lại.

“Phải không? Sao tôi lại nghe người ta nói ngài ấy bị kẻ khác ám sát mà.”

Phụ nữ lắc lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy được.”

Thuyền phu giảng giải: “Thật đó, biểu huynh ta trước kia trụ lại kinh sư. Huynh ấy nói huynh ấy nhìn thấy mùa xuân năm đó Lục Vương gia đang đi trên Vạn An kiều đã bị kẻ khác trói lại mà.”

Phụ nữ nọ cười ha hả nói lại: “Vạn An kiều là địa phương để cho nam nữ hẹn hò, Lục Vương gia đến nơi đó làm cái gì chứ.”

Thuyền phu nghe vậy bỗng nhiên nghĩ lại, gật gật đầu: “Cũng phải ha.”

Đến lúc này, người bên trong khoang thuyền hé đầu ra ngoài, hướng đến thuyền phu đó hỏi thăm: “Thuyền gia, khả dĩ khởi hành được chưa.”

Thuyền phu ngại ngùng, cười lấy lễ trả lời vị công tử nọ: “Ai, ta ham buôn chuyện quá, quên luôn cả vị công tử này mất rồi.”

Vị công tử kia nhẹ nhàng: “Bất quá hiện tại không có việc gì cả.”

Thuyền phu hồ hởi hỏi: “Công tử không phải đang cần đi Linh Lăng gấp sao?”

Vị công tử suy nghĩ một chút. Nụ cười nở tươi như hoa khoe sắc trước xuân phong: “Bỏ đi, ông đưa ta đến Liên Hương Cốc đi.”

Thuyền phu cất cao giọng trả lời: “Được luôn!”

Mái chèo đưa đẩy thuyền đi. Lão thuyền phu nhịp nhàng dùng lực chèo lại chèo, chẳng mấy chốc liền trông thấy thuyền gỗ nhỏ thẳng hướng đông mà ra khơi đi mất. Càng lúc càng xa, mãi cho đến khi thuyền gỗ hóa thành một điểm mù thật nhỏ, thật nhỏ, rồi cuối cùng tiêu thất tại đường chân trời dài đằng đẵng xa xăm, thiên thủy giao hòa.

(Toàn văn hoàn)