EDIT: Meode
Nhìn trước mắt chu thông mặt tái xanh, Thôi Tình kích động la lên:
- Cậu sợ sao?
Thôi Tình cứ như vậy trần truồng ngồi ở trên giường, mặc kệ cho cảnh xuân lộ hết, nước mắt trên mặt đã khô cạn, cười lạnh.
Chu Thông lòng tràn đầy hối hận, làm sao lại mình lại điên cuồng phạm phải loại sai lần như thế này? Bình thường hắn định lực rất tốt, nhưng cuối cùng cũng đã xảy ra chuyện, giờ có hối hận cũng muộn rồi, việc cấp bách là làm sao dàn xếp cho ổn thỏa với Thôi Tình.
- Thôi chủ nhiệm, chuyện đã xảy ra rồi, nói tôi hối hận cũng được, nói tôi sợ hải cũng không sai, nhưng tất cả đều không có thể sửa đổi được cái gì.
Chu Thông trầm ngâm một chút, nhìn thấy trên mặt Thôi Tình nụ cười lạnh đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt giận dử, nhưng không có chận ngang câu nói của mình, liền tiếp tục nói.
- Tôi có nói mấy câu muốn nói với cô, chờ tôi nói xong, sẽ trả lại điện thoại di động, nếu cô vẫn còn muốn báo cảnh sát, tôi sẽ đứng im tại đây chờ cảnh sát đến bắt."
Bên trong im lặng đến đáng sợ, Chu Thông từ từ kể lại câu chuyện của đời mình, ngày đó sinh hoạt vất vả, cha mẹ gian khổ, mẹ phồng rợp cai sần da tay do làm lụng vất vả, cha thì đẩy xe đi bộ suốt ba mươi dặm lộ đến trong thành phố để bán than, đơn giản là mỗi kg than thì kiếm được hai mao tiền, rồi sau này phụ thân lên trên núi trên núi khai thác đá cho người, chỉ vì mỗi ngày có thể kiếm được 20 nguyên tiền, trên tay lúc nào cũng băng bó vì bị trầy xước thường xuyên chảy máu, mê thì có lần phải đi mổ ở tại bệnh viện cắt ung nhọt, nhưng sợ hắn thi vào trường cao đẳng không an lòng mà giấu đi, ngờ đâu bệnh viện nằm giáp với mặt sau của trường học, đi bộ chỉ cần 5 phút, cũng nhờ ông trời thương hại, ung nhọ lành tính, sau ngày giải phẫu vẫn đang khỏe mạnh sống cho đến bây giờ.
Nói nói, Chu Thông hai mắt ứa lệ, cảm xúc nhiều năm đè nén trong nháy mắt bộc phát, hắn đang cỡ nào hy vọng Thôi Tình có thể tha thứ cho mình, để mình có một cơ hội chuộc lại lỗi lầm, Thôi Tình cũng mặt đầy nước mắt, căm tức nhìn Chu Thông, nàng vì vận mạng trêu đùa mà khóc, hay là vì mình mất đi trinh tiết mà khóc…?
- Thôi bỏ đi, chuyện cần nói tôi đã nói rồi, sẽ không cầu xin thêm nữa, đây là điện thọa di động của cô.
Chu Thông đưa di động đưa trả lại cho Thôi Tình, bình tĩnh nói tiếp:
- Cô cứ báo cảnh sát đi, tôi chờ cảnh sát đến…
Thôi Tình giật lấy di động, ngón tay đặt ở trên màn hình, ngập ngừng…
Chu Thông kể lại chuyện mình dù bi thương đến đâu cũng không thể làm cho Thôi Tình bỏ qua chuyện báo cảnh sát, mấu chốt là sự tình hôm nay, nàng đã hơi tỉnh tâm lại, là không có biện pháp báo nguy, cũng không có biện pháp nào nói ra.
Đường đường chủ nhiệm văn phòng ủy ban, cư nhiên bị nhân viên cấp dưới của mình cưỡng gian, chuyện này nàng cũng không dám để cho người khác biết, nàng chịu không nổi nkhác ánh mắt khác thường soi mói của người...
Nữ nhân viên cấp dưới xinh đẹp bi lãnh đạo cấp trên có quyền thế ép lấy cưỡng gian trong chốn quan trường cũng không có gì là lạ, nhưng lãnh đạo lại bị cấp dưới cưỡng gian thì nàng trước giờ chưa từng nghe nói qua!
- Cậu….cút đi..
Qua một hồi lâu, Thôi Tình lạnh lùng phun ra hai chữ, thấy Chu Thông cũng chưa có tránh ra, nàng đột nhiên nâng tay lên, cần cái điện thoại di động ném ở trên tường, rồi quát lên tiếng lớn:
- Cút! Cút đi cho tôi!
Trước mặt Thôi Tình nổi điên vì tức giận, Chu Thông không còn cách nào biện giải, chỉ đành phải mau mau ra khỏi gian phòng.
Đi ra bên ngoài hít một hơi không khí trong lành, Chu Thông sờ sờ quần áo ướt đẫm mồ hôi vì hoảng sợ, trong lòng hắn đường nhiên đoán không ra nội tâm chân thật của Thôi Tình, hắn chì biết là vận mạng của mình đã bị Thôi Tình nắm lấy, hắn thậm chí không có dám tưởng tượng một giây kế tiếp thì mình sẽ bị bặt giam vào trong ngục tối.
Cứ như vậy đứng lẳng lặng, mặc kệ suy nghĩ của mình bay loạn, không lâu sau, đã bị tiếng chuông reo vang chấn động quấy rầy, một sô điện thoại xa lạ, Chu Thông tâm phiền ý loạn, liền cắt đứt, bên kia đầu điện thoại kia lại không gián đoạn vang lên tiếp tục, cuối cùng Chu Thông tức giận phải nghe lấy:
- Ai vậy? Có chuyện gì?
- Xin chào anh Chu, tôi là Triệu Lương Đống giám đốc công ty điện tử đây, tối hôm qua chúng ta vừa gặp mặt qua!
Nghe được là Triệu Lương Đống Chu Thông cảm thấy mình mất tự nhiên, dù sao tối hôm qua hắn cũng mới đập bình rượu vào đầu gã.
- Vâng, ông Triệu … tối hôm qua uống nhiều quá, tôi cũng không biết làm như thế nào mà về nhà được!"
Chu Thông chịu đựng sợ hãi, cười nói.
- Ha ha, tối hôm qua làm cho chủ nhiệm Thôi cùng anh Chu chê cười, tôi cũng say quá, anh có rãnh không, xin mời đi uống ly cà phê!
Chu Thông tâm sự ngỗn ngang, thật sự là không có tâm tình để đi uống cà phê, bất chợt nhớ tới ánh mắt Triệu Lương Đống nhìn Thôi Tình đắm đuối, một suy nghỉ thoáng qua, hắn liền đáp ứng với Triệu Lương Đống, dù sao nói gì đi nữa thì Thôi Tình bây giờ cũng là người đàn bà của mình.
- Vì điện thoại của Thôi chủ nhiệm vẫn không gọi được, cho nên tôi muốn cùng anh Chu tâm sự.
Chu Thông nhớ tới lúc Thôi Tình ném cái điện thoại di động về phía vách tường tan nát, nghĩ rằng dù là Triệu Lương Đống có tài năng quái lạ như thế nào cũng không gọi được.
……………………………………………………………………………………….
- À…hình như ông Triệu đối Thôi chủ nhiệm rất là quan tâm đến phải không?
Chu Thông có chút châm chọc hỏi.
- Không dối gạt anh, tôi đối với Thôi Tình rất là ngưỡng mộ, vốn là dự định khảo sát đầu tư tại Liên Hoa trấn, thì Thôi chủ nhiệm đến trấn Tân thôn nhậm chức, nên tôi lại chuyển qua khảo sát trấn Tân Thôn !
Triệu Lương Đống lúc này nói chuyện lại thật thẳng thắn, Chu Thông nhìn gã một cái.
- Ông Triệu, thứ cho tôi mạo muội, bây giờ là lúc ông lấy lòng Thôi chủ nhiệm là thời điểm tốt nhất đấy.
Chu Thông bắt đầu suy tính, từ giờ hắn sẽ vì Thôi Tình giúp cho nàng đứng vững gót chân làm chăn đệm, dù sao kéo nhà đầu tư đến trấn mới là điều quan trọng nhất, đây cũng là bước đi đầu tiên Chu Thông muốn chuộc lỗi với nàng.
- Tôi xin lắng tai nghe.
Triệu Lương Đống bộ dạng rất là chú ý.
- Thôi Tình chủ nhiệm vừa mới đến đây nhận chức, cho nên rất cần chiến tích, nếu như công ty điện tử của ông Triệu đồng ý đầu tư vào thì thành tích càng thêm sáng chói đấy, phải không?"
Chu Thông giương câu thả lười, chỉ còn chờ cá cắn câu.
- Nói thật trấn Tân thôn này tôi đã khảo sát qua rồi, không có ưu thế gì cả, đây cũng là lý do mà tôi đến nay vẫn chưa có quyết định đầu tư vào.
Triệu Lương Đống ăn ngay nói thật.
- Vậy để tôi phân tích cho ông Triệu nghe nhé: Thứ nhất, Thôi Tình chủ nhiệm chính là tài nguyên tốt nhất, nếu đầu tư vào trấn Tân Thôn, ngày sau hai người có nhiều cơ hội giao tiếp; thứ hai, chính sách của ủy ban trấn rất hổ trợ cho nhà đầu tư, sức lao động giá rẻ, đất đai nông thôn dư thừa; thứ ba khoãng cách giữa trấn Tân Thôn với huyện Vân Sơn rất gần, cùng với thành phố Lâm Giang chỉ cách có một ngọn núi, đường xá giao thông rất tiện lợi!
Nói xong Chu Thông bỏ thêm muỗng đường vào ly cà phê, từ từ hớp một miếng, nhưng vị đắng chát cà phê làm cho Chu Thông giật mình……
▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶