Sau khi lấy được thông tin từ sát thủ, Phệ Nguyệt tung cánh cửa bay ra ngoài, vừa bay vừa mắng chửi: "Con bà nó chứ, dám thuê người ám sát muội tử của ta, xem lão ngươi có moi tim ngươi cho chó ăn không?".
A Mộng cùng Thương Tiêu đứng giữa sân, thấy Phệ Nguyệt rõ tức giận, nàng nhanh chân chạy đến, ôm cánh tay thị:" Phệ Nguyệt tỷ bớt giận, cứ sự làm sao rồi?".
"Muội tử à, số muội thật khổ".
Phệ Nguyệt xoa đầu A Mộng, vẻ xót xa.
"Phệ Nguyệt tỷ, tỷ nói rõ ràng xem nào?".
A Mộng cười hỏi, trong lòng cũng bắt đầu thấy tò mò nhiều hơn.
"Người muốn ám sát muội, chính là ...chính là hôn phu của muội, cái này, thật là".
Phệ Nguyệt bực dọc thở ra một hơi.
Cả A Mộng cùng Thương Tiêu đều có vẻ mặt kinh ngạc như nhau, bất quá trong lòng A Mộng thì vui vẻ một cái lạ thường, còn trong lòng Thương Tiêu lại lo lắng không yên.
Thương Tiêu suy nghĩ chốc lát, nhất quyết không để yên chuyện này, hắn quay người đi luôn.
A Mộng đang nói chuyện cùng Phệ Nguyệt, đoạn thấy hắn im lặng rời đi, nàng vội chào Phệ Nguyệt rồi chạy theo.
"Sư phụ, sư phụ, đợi ta".
A Mộng đuổi đến, đi bên cạnh hắn, đầu nghiêng nghiêng nhìn nét mặt nghiêm trọng của hắn, cười cười nói:"Sư phụ đang lo cho ta sao?".
"Xem mi vui vẻ chuyện gì đây? là hôn phu của mi muốn giết mi đó?"
Thương Tiêu đứng lại, nhìn nét mặt vui vẻ của A Mộng, hắn thật sự bất lực.
"Thì sao, tên kia không lấy ta, sư phụ lấy ta, như vậy không tốt sao?".
Đôi mắt A Mộng tròn vo, chăm chăm đối diện với ánh mắt Thương Tiêu, dường như mong chờ điều gì đó thần kỳ sẽ xảy ra.
"Mi lại xàm ngôn, chúng ta là sư đồ, lấy nhau thế nào?".
Thương Tiêu đang lo lắng chuyện của nàng với tên hôn phu kia, thực tình mà nói, hắn chưa gặp tên kia cũng thấy ngứa mắt một cách kỳ lạ. Nay gã còn thuê sát thủ ám sát nàng, mà nàng thì bàng quan, Thương Tiêu nhìn ra phía sau, lo lắng mắng:
"Còn rề rà ở đó làm gì, mau về thông tri cho phụ thân mi".
"Sư phụ, chuyện này không cần thông tri cho phụ thân ta, ta tự nhiên có cách giải quyết êm đẹp, được không sư phụ?".
A Mộng lém lĩnh nhìn qua Thương Tiêu, đoạn ôm cánh tay hắn nũng nịu.
"Mi thôi ngay mấy cái trò trẻ con đó cho ta, đây là chuyện nghiệm trọng".
Thương Tiêu đứng lại, mắt nghiêm nghị nhìn nàng.
"Ba ngày sau, ta được đến nhà tên đó ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, tiện thể giải quyết chuyện này luôn, sư phụ thấy thế nào?".
A Mộng lay lay cánh tay Thương Tiêu, hết mực nài nỉ.
"Không được, mi đến đó lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, cứ về thông tri cho phụ thân mi, điều tra kỷ càng trước đã".
Thương Tiêu dứt khoát không để nàng đi vào chổ chết, cự tuyệt một cách nghiêm chỉnh.
"Sư phụ, người đang lo cho ta".
"Không lo".
"Người thương ta".
"Không thương".
"Ta đi xa, người nhớ ta".
"Không nhớ".
"Vậy được, ta liền đập đầu vô gốc cây kia chết cho người hả dạ".
A Mộng tức quá, bèn chỉ tay về một gốc cây sần sùi bên đường.
"Được, mi đập đi, ta liền khiêng xác mi về".
Thương Tiêu khoanh tay trước ngực, bộ dáng mong chờ nàng đập đầu vô góc cây kia.
Đợi một lúc không thấy A Mộng nhúc nhích, Thương Tiêu mới nói:"Không đập chứ gì, đi về thông tri cho phụ thân mi chuyện này".
"Sư phụ,người phải tin ta, ta nhất quyết sẽ giải quyết êm đẹp chuyện này mà".
A Mộng lại nài nỉ.
"Được, vậy mi nói xem, định thế nào?".
Thương Tiêu hỏi.
"Ta thiến hắn".
A Mộng đáp.
"Đi về".
Thương Tiêu nổi giận, nắm tay nàng kéo đi.
"Sư phụ, người căng thẳng thế, ta chỉ đùa thôi mà".
A Mộng cười cười, vẻ yêu mị hiện lên trong đôi mắt trong veo, điều này khiến sư phụ nàng cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Chỉ là không biết, chuyện xui xẻo này sẽ nhằm vào hắn hay tên hôn phu của nàng.