Chương 1: Giới Linh Nhận Chủ

Trong một căn nhà trung lưu nằm ở rìa phía đông thành phố Tây Hải. Quân Nhất Kiếm đang xem dở bộ Boku No Pico thì từ đâu một đạo thiên lôi đánh thẳng vào người hắn làm Quân Nhất Kiếm hẹo ngay tại chỗ.

Ở trong khoảng không vô tận, một hình bóng thiếu niên đang trôi nổi chẳng có điểm dừng.

- Ta vậy mà chết rồi huhuhu, tay gái còn chưa nắm bao giờ vậy mà hẹo rồi đúng là cuộc đời chó đẻ mà. ( Quân Nhất Kiếm)

Đang than vãi vãn cuộc đời thì từ đâu cất lên tiếng nói dễ nghe.

- Nè nè, ngươi là ai vậy? Mà sao ngươi lại ở đây. (Người bí ẩn)

- Hả? Ta là Quân Nhất Kiếm. Đến ta cũng chẳng biết vì sao ta lại ở đây, còn ngươi sao ngươi lại ở đây?

- Đây là nhà ta sao ta lại không được ở? (Người bí ẩn)

- Vậy ngươi chắc là Diêm Vương nhỉ?

- Diêm Vương là gì? (Người bí ẩn)

- Ngươi không phải Diêm Vương thế ngươi là ai?

- Ta là ta chứ ta là ai? (Người bí ẩn)

- Ta hỏi là tên của ngươi kìa!

- Ta không có tên. (Người bí ẩn)

- Ặc, cái gì cũng không biết vậy gọi ngươi là Vô Niệm vậy.

Dứt lời không gian xung quanh dần trở nên méo mó, lúc Quân Nhất Kiếm định thần lại thì hắn đã ở trong căn phòng của mình rồi.

- Chuyện gì vừa sảy ra vậy? Chẳng lẽ là mơ.

- Không phải mơ đâu. ( Vô Niệm)

Từ khoảng không suất hiện một đốm sáng đang dần tích tụ lại đến khi hình thành cơ thể của 1 bé gái chừng 10 tuổi thì thôi. Bé gái có mái tóc bạch kim dài ngang eo, làn da không phấn mà hồng, đôi môi không son mà đỏ, con ngươi xanh như ánh bầu trời, hàng mi có lẽ sẽ hút hồn hết đàn ông trên cõi đời này. Quan trong hơn hết, nàng đang hoàn toàn lõa thể, để lộ cặp nhũ hoa mới nhú màu hồng phấn, tiểu nguyệt căng mọng chẳng lấy một điểm chê. Nếu năm đó Đắc Kỷ họa quốc ương dân thế thì nàng đây là Tiên ghen Thần hờn. Nàng đôi mắt xanh như ngọc nhìn chằm chằm vào Quân Nhất Kiếm đang thất hồn lạc phác cất tiếng kêu.

- Chủ nhân người làm sao vậy? ( Vô Niệm)

- HẢ!? Ngươi gọi ta là gì cơ?

- Con quên mất chủ nhân chỉ là người phàm nên không hiểu chuyện này. Người ban tên cho con nên đồng nghĩa với việc người là đấng sinh thành đã tạo ra con. Vì vậy con gọi người là chủ nhân. ( Vô niệm)

Nàng ngồi lên phần đũng quần của Quân Nhất Kiếm thao thao bất tuyệt giải thích. Điều này chẳng khác gì tra tân với hắn cả, dù sao thì 1 cô nương xinh đẹp tuyệt trần ngồi lên người ngươi hơn nữa còn lõa thể! Ai mà chịu nổi cơ chứ.

- Tiểu Niệm mau đi xuống đi ta sắp không chịu được nữa rồi!

- Chủ nhân làm sao vậy, người ở đâu không khỏe có thể nói với con! Con có thể giải quyết tất cả. ( Vô Niệm)

- Được rồi được rồi, trước tiên đi xuống cái đã.

Không đợi Vô Niệm phản hồi hắn vội bật dậy lục lọi kiếm quần áo cho Vô Niệm mặc chứ không nhịn được mà phạm tội mất.

- Được rồi, giới thiệu lại từ đầu đi. Con rốt cuộc là gì?

- Con là giới linh ở nơi này hay còn gọi là ý chí của thế giới. Con vốn không có ý thức nhưng khi người xuất hiện thì bỗng nhiên con sản sinh ra ý thức từ đó. Hiện tại người là chủ nhân của con đồng nghĩa người là chủ nhân của thế giới này, bất kể thứ gì người muốn đều sẽ sảy ra. ( Vô Niệm)

- Để ta load một tý nào. Bất kể điều gì ta muốn đều sảy ra ư?

- Đúng Vậy. ( Vô Niệm chắc nịch trả lời)

Nghĩ nghĩ một hồi, Quân Nhất Kiếm nghĩ đến con cu 12cm đáng thương của mình thì hắn lên tiếng.

- Nếu vậy ta muốn dương vật ta vừa to vừa dai khiến tất cả người phụ nữ si mê.

Nói xong câu bỗng dưới đũng quần truyền lên cơn đau kịch liệt có lẽ vì dương vật lớn lên quá nhanh mà size quần lót hắn vốn nhỏ nên bị bó lại. Vội vội vàng vàng hắn ném luôn cái quần ra chỗ khác để lộ ra con quái vật khủng khiếp, nó sần sùi gân guốc mà to, dài tầm 26cm gần như bằng với cánh tay trẻ con. Quân Nhất Kiếm thất thần không thôi, không phải vì dương vật hắn mà là điều Vô Niệm nói là sự thật từ này về sau hắn chính là chủ nhân của thế giới này. Đang suy tư thì từ dưới dương vật hắn truyền lên cảm giác nhột nhột, nhìn xuống thì thấy Vô Niệm đang chọc chọc dương vật của hắn.

- Chủ nhân, đây là thứ gì vậy ạ? ( Vô Niệm)

- Ây, cái này là thứ quan trọng nhất của đàn ông đấy.

Bỗng ý niệm đầy đen tối của hắn hiện lên. Quân Nhất Kiếm nằm lên giường để con quái vật của hắn nhô cao lên trời trời đồng thời kêu Vô Niệm tới.

- Tiểu Niệm bây giờ còn cầm cây trụ này vuốt lên vuốt xuống như thế này đi.( Quân Nhất Kiếm vừa nói vừa làm mẫu cho Vô Niệm)

- Vâng ạ.

Nàng đáp lời hắn mà chẳng 1 chút do dự gì cả. Vô Niệm đưa tay lên vuốt cây trụ khủng bố của Quân Nhất Kiếm nhưng vì bàn tay quá nhỏ nên nàng phải chắp 2 tay lại mới cầm được 1 vòng dương vật. Được bàn tay nhỏ mịn màng của nàng vuốt ve, Quân Nhất Kiếm Tưởng như bản thân như đang lên mây vậy. Hắn vừa rên rỉ vừa thở gấp, bên dưới hắn giật giật sau đó bắn ra lượng tinh trùng ít ỏi lên mặt của Vô Niệm đồng thời nói xìu xuống mà chẳng có dấu hiệu cương lại. Quân Nhất Kiếm nhìn dương vật xìu xuống thì bực bội, hắn quên mất dù dương vật lớn nhưng tinh lực hắn chẳng có bao nhiêu nên ra thêm 1 lệnh nữa.

- Ta muốn có tinh lực vô hạn, không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Nói xong câu dương vật hắn lại dựng đúng lên lần nữa, lần này còn to và cứng hơn lần trước. Hắn lại ra lện cho Vô Niệm tiếp tục giúp hắn sóc lọ, lần này nàng sóc liền 30p nhưng chẳng có dấu hiệu gì là xắp ra dù hắn vẫn rất sướng, Quân Nhất Kiếm lại ra lệnh cho nàng sử dụng lưỡi để liếm xung quanh. Vô Niệm nây thơ vâng lời của hắn, nàng dùng chiếc lưỡi xinh xinh liếm lên con c-c hôi rình đó, từng đợt từng đợi nàng liếm hết mọi ngóc ngách trên cây trụ đình khổng lồ. Quân Nhất Kiếm cảm nhận được mình sắp ra liền ra lệnh cho nàng ngậm lấy con c-c của hắn, miệng nhỏ của nàng thậm chí chỉ đủ để ngậm lấy phần đầu khấc mà thôi. Theo lệnh của Quân Nhất Kiếm nàng bắt đầu mút lấy mút để, tiếng chụt chụt dâm đãng không ngừng phát ra cùng với đó là tiếng thở gấp của cả nàng và Quân Nhất Kiếm. Một luồng tinh trùng nóng đặc bắn thẳng vào miệng Vô Niệm, theo bản năng nàng định nhả ra nhưng bị Quân Nhất Kiếm giữ chặt đầu lại để nàng vùng vẫy không thôi, đôi mắt nàng trợn ngược lên tứa ra 1 ít nước măt. Lượng lớn tinh trùng bắn ra đều bị nàng nuốt làm cho bụng nàng phình lên như vừa mới ăn 4 tô cơm vậy, phần còn lại chưa kịp nuốt thì xông thằng ra từ mũi và miệng, thả đầu nàng ra Vô Niệm thở hổn hển đồng thời lè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra.

- Là tốt lắm tiểu Niệm, từ này về sau con gọi ta là papa đi. Không cần gọi chủ nhân nữa đâu.

- Vâng papa. ( Vô Niệm cười hì hì đáp kệ cho rất nhiều tinh trùng vẫn bám trên mặt nàng)

*

*

*

*

https://imgur.com/vpRST2E

https://imgur.com/72dt47z

ảnh trong link này ae chụp màn hình dùng google ống kính là đc nha