Chương 5: Chương 5

Sau khai giảng không bao lâu, những ngày bình lặng của Tinh Thần cũng đã hết, bởi vì anh em Cổ Gia lại tới Canada.

Mười tám tuổi Cổ Lệ Sa trở về Maila Ji học đại học, bởi vì xin nghỉ phép do ốm nên nhập học trễ một chút, mà Cổ Hoành Siêu bởi vì ở Đài Loan gây chuyện bị Cổ Thế Xương ác huấn một chút, cũng cùng bị trục xuất trở về để tránh đầu sóng ngọn gió.

Anh em Cổ Gia từ đầu đã không muốn rời Canada, nơi này so với Đài Loan tự do tự tại đến mức nào, bọn họ ăn chơi đàng điếm, tìm hoan mua vui, không gì không làm được, ngay cả trong tủ lạnh đều có thể ngông nghênh nhét rượu vào, mỗi ngày còn có thể suốt đêm chơi ở hộp đêm cuồng hoan, không ai có thể quản hay thúc giục, hơn nữa lúc này đây vợ chồng Cổ Thế Xương đều bận ở Cổ Thị lo kết bè kết phái nên càng không quản được bọn họ.

Tinh Thần nghe lão Ruth nói, bọn họ vẫn là ở tại khu nhà cao cấp, nhưng mà gần đây bọn chúng đang bận cùng bạn bè cũ liên lạc và kết giao bạn mới nên sẽ chưa vội tìm đến cô làm phiền, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Khi Cổ Hoành Siêu mở cửa xe thể thao đón cô bồ mới cua được, trong lúc vô tình nhìn thấy Tinh Thần ở cổng trường đại học, cô đã trổ mã duyên dáng yêu kiều làm con mắt hắn không rời đi được.

“Mimi? Đó là......” Đã nhiều năm không gặp, hắn có chút không dám xác định, lập tức hỏi chính cô bồ mới bên cạnh không biết là mang dòng máu Brazil hay Ấn Độ hay là gốc Hoa nữa.

“Anh nói Sissi? Tân sinh viên viện thiết kế, cũng là từ Đài Loan đến, tiếng Trung hình như gọi là gì ấy nhỉ? À,...... Cổ Tinh Thần!” Con gái là vậy luôn sẽ đối với những cô gái xinh đẹp hơn mình sẽ tìm hiểu nhiều hơn một chút.

Tốt, cái đứa con gái mồ côi kia vài năm không thấy, giờ bộ dạng xinh xắn như vậy!

Cổ Hoành Siêu nhìn chăm chú bóng dáng kia, chỉ kém chảy nước miếng.

Mimi ăn giấm chua, bắt đầu phát điên: “Anh không phải là đang theo đuổi em? Anh thật không lương tâm!” Cổ Hoành Siêu cười nhăn nhở, kéo Mimi qua sau đó là trận hôn ẩm ướt, trong lòng bắt đầu vắt óc ra nghĩ làm thế nào để tóm nha đầu kia tới tay.

Hắn không nghĩ tới rằng Cổ Lệ Sa sau nhập học không bao lâu cũng đồng dạng phát hiện mục tiêu mới. Cái người gốc Hoa kia danh tiếng trong viện thật lớn, là đàn ông Phương Đông, đang ra sức học quản lý cùng kỹ thuật, song song hai học vị, cùng giáo sư Pierre nổi tiếng lập cơ sở nghiên cứu, địa vị không ai có thể phá nổi.

Nghe đồn thân phận của hắn thật thần bí, là người xử sự rất trầm lặng và cẩn trọng nhưng vẫn bị bạn bè phát hiện hắn mỗi lần về Đài Loan đều có chuyên cơ đưa đón, mặc dù ở học viện có phòng trọ nhỏ, nhưng bình thường đều sống ở khu dân cư xa hoa, ru rú trong nhà.

Có người từng hoài nghi hắn là không phải là trai bao được phú bà bao dưỡng, nhưng mà mơ hồ nghe nói hắn cùng với Cổ Gia Đài Nam có liên hệ, thật là khó hiểu.

Thực lực hùng hậu, phú khả địch quốc Đài Nam Cổ Gia, có chuyên cơ, nhà đẹp, đều chẳng qua là việc nhỏ không đáng kể, có cái gì đáng ngạc nhiên đâu?

Cổ Lệ Sa gặp hắn ở quán bar Aurora, cách học viện không xa. Gần tới hoàng hôn, cô ta ăn mặc trang điểm kiều diễm để chọc giận các cô gái hi hi ha ha đi vào quầy rượu, định ngồi một hồi. Không giống nơi xa hoa trụy lạc, âm thanh đinh tai nhức óc đặc trưng của night club, khách ở đây không tính là quá nhiều, trong quán phát ra giai điệu nhạc đồng quê cộng thêm trang hoàng cao nhã, phục vụ chu đáo lễ phép, không giống như đang ở nơi trần tục.

Yên tĩnh như vậy, lại có một phong cách riêng, phảng phất là vì ai đó hay vì sự kiện nào đó mà tồn tại, Cổ Lệ Sa nhìn chung quanh bốn phía, rất không khó để nhận ra người đàn ông đang ngồi trên sofa dựa vào góc khuất. Không phải âu phục và caravat sang quý, sơ mi trắng đơn giản cùng quần đen dài, giày da cừu thủ công nhìn nam tính sạch sẽ. Trên cổ tay kim đồng hồ bạch kim chỉ chính xác, mặt đồng hồ bằng pha lê hiệu Vacheron Constantin biểu tượng con ngựa, cũng đã nhìn ra được phẩm vị của hắn.

Ngũ quan của hắn vô cùng đẹp, mày kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao thanh tú, môi mỏng, ngay cả mỉm cười cũng đạm mạc, ôn nhuận như ngọc.

Hắn ngồi ở chỗ kia, không cần biết thân phận hay hoàn cảnh thế nào chỉ cần nhìn qua khí chất liền biết hoàn toàn khác với người ngoài chỉ biết thùng rỗng kêu to.

Trước mặt hắn là bàn trà dài, tách cà phê trắng noãn phả ra hương thơm và khói bay, Cổ Lệ Sa nhìn hắn đang nhận túi tài liệu màu xanh từ người đàn ông mắt xanh, sau đó chuyên chú bàn chuyện, cử chỉ giơ tay, nhấc chân, mọi cử động đều mang dáng vẻ người được giáo dục kỹ lưỡng, cô ta cảm thấy tim mình đập rộn lên.

Một cô gái Hoa kiều có tóc nhuộm đỏ, liền ôm lấy bờ vai cô ta khẽ nói nhỏ: "Lệ Sa, cậu đường đường là Cổ Gia Đại tiểu thư mà không biết hắn sao?"

“Hắn? Là ai?” Cổ Lệ Sa kinh ngạc, không hiểu hỏi.

“Hắn là Fran à! Tên Tiếng Trung gọi là Phó Hoành, hình như là người của Cô gia nhà cậu nha." Phó? Đó là quản gia của nhánh chính Cổ Gia, chẳng lẽ hắn chính là đứa con mà Phó quản gia nhận nuôi?

Cô ta không biết tự tin từ đâu tới, mạo muội đi qua, nhìn hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, tôi là Cổ Lệ Sa, Cổ Hách Tuyền là chú họ của tôi, anh là con nuôi của Phó quản gia đúng không?" Hắn hơi ngẩn ra, tựa hồ không đoán được sẽ bị quấy rầy, ngẩng đầu lãnh lùng liếc cô ta một cái, không nói một câu.

Cổ Lệ Sa không đoán được hắn sẽ phản ứng như vậy, theo lý cô ta là Cổ Gia chính quy Thiên kim tiểu thư, hắn tuy vĩ đại, nhiều nhất cũng chỉ là con nuôi của người hầu, hắn thấy cô ta không phải hẳn đã tôn xưng cô ta một tiếng “Đại tiểu thư” Sao? Nói vậy, sao hắn còn không nhận ra cô ta?

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, Cổ Lệ Sa áp chế cơn tức giận đang ngập tràn, nhẫn nại tiếp tục bắt chuyện: "Anh không biết tôi sao? Chúng ta hẳn là vài năm trước ở lễ tang từng gặp qua, cha tôi là Cổ Thế Xương......” Ánh mắt hắn lạnh nhạt mà mang chút sắc bén, vẫn như cũ không nói lời nào.

Cổ Lệ Sa mất hết cả mặt mũi, nhìn bộ dạng đối phương không coi ai ra gì làm cô ta thẹn quá hóa giận, hồi nhỏ từng bị Cổ Hách Tuyền đuổi ra khỏi nhà họ Cổ, luôn luôn là nỗi nhục của cô ta, lập tức thù mới hận cũ đồng loạt xông lên đầu, nhất thời mặt cười giương lên, chỉ hắn, giọng chanh chua mắng: “Anh thì được cái gì? Các người họ Phó bất quá cũng chỉ là con chó mà nhà họ Cổ chúng ta nuôi trong nhà thôi, thật đúng là nghĩ mình có tiền thì sẽ thành thiếu gia?"

Mọi con mắt đổ dồn về phía hắn, hắn nhàn nhạt nhíu mày, trên mặt không có một chút biến hóa giống như ngôn ngữ thô bỉ kia không đả thương hắn nửa phần.

“Lee, tôi đi trước, có việc liên lạc sau.” Hắn cầm lấy túi tư liệu dày trên bàn, lễ độ chào bạn ra về.

“Ừ, bye bye.”

Từ nhỏ Cổ Lệ Sa đã tự cao tự đại kiêu căng tùy hứng, chưa từng bị coi khinh như thế này. Cô ta nổi giận đùng đùng nhìn hắn bước qua mình rời quán bar, ở ven đường là chiếc Ferrari đến đón hắn, nghêng ngang rời đi.

Nhìn theo xe thể thao nhanh chóng chạy nhập vào dòng xe cộ, Cổ Lệ Sa cảm thấy uất ức vạn phần, thầm nghĩ muốn khóc lớn một hồi, say một một hồi mới giải được hận.

Ottawa được xưng là "kinh đô giá lạnh", ban đêm luôn rét lạnh, cửa xe bằng kính mỏng manh sương mù khúc xạ ánh sáng phồn hoa náo nhiệt của đô thị, bầu trời u ám dày đặc, chôn sâu ở khuôn mặt tuấn tú đầy bóng đen không gợn sóng.

Phó Hoành mở túi tài liệu trong tay, nhìn từng tờ từng tờ, khi nhìn đến tờ cuối cùng gân xanh đột nhiên nổi lên đầy trán.

Thì ra là thế!

Luôn luôn là người đạm mạc không biểu hiện vui trên nét mặt mà trong mắt rõ ràng dấy lên tầng tầng ngọn lửa, sắc mặt cũng u hàn như băng, giống như con vật trong rừng rậm bị mãng xà vô cùng độc cắn bị thương, thân trúng kịch độc thật lâu không thể nhúc nhích.

Mỗi đêm đúng chín giờ, cửa hàng Nhật Bản sẽ tắt đèn đóng cửa, kết thúc ngày bán.

Tinh Thần lưng đeo balô từ trong cửa hàng đi ra, nhìn đôi vợ chồng Nhật Bản hiền từ chào tạm biệt, rồi mau bước đến trạm xe bus.

Mỗi tuần có mấy ngày sau khi cô tan học đều sẽ đến cửa hàng này làm công, Mullen Na cho cô tiền sinh hoạt rất ít, rất nhiều thời điểm cô đều phải dựa vào chính mình.

Ai ngờ còn chưa đến trạm xe bus, một chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại bên đường còn nhấn còi inh ỏi.

Cô phát hoảng, vừa ngẩng đầu nhìn, Cổ Hoành Siêu một thân hàng hiệu đang từ trên xe bước xuống, khóe miệng cười cười, một loại cười khiến người ta đề phòng.

“Thế nào? Nhìn anh giống nhìn thấy quỷ vậy?” Cổ Hoành Siêu một mặt lưu manh, “Mỗi ngày còn trốn anh? Điện thoại cũng không tiếp, may mà tìm được thấy nơi em làm thêm, xem em trốn chỗ nào."

Tinh Thần cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, khoảng thời gian trước đó hắn thường không có việc gì cũng chạy đến chỗ thuê trọ của cô, nếu không sẽ đứng trước cổng trường đại học, không hiểu hắn đang âm mưu gì?

Hai ngày trước Cổ Lệ Sa cũng theo hắn đến đây chặn cô, vì không muốn để người khác chú ý cô đành lên xe. Cổ Lệ Sa nhìn chăm chú vào cách ăn mặc ảm đạm của cô cùng với bộ dạng nhát như chuột, khiến cô ta khinh thường lườm nguýt trào phúng.

Không biết Cổ Đại tiểu thư có phải tâm tình không tốt hay không mà không rảnh làm nhục Tinh Thần, ngược lại phát giận ở Cổ Hoành Siêu.

“Em mặc kệ! Anh phải giúp em báo thù! Cái tên họ Phó kia đã biến em thành trò cười, em cũng không muốn hắn dễ chịu đâu!"

Cổ Hoành Siêu nhanh an ủi cô ta, nói: “Em yên tâm, việc này dễ làm, hôm nào đó anh hẹn hắn, chỉ cần hắn dám đến sẽ cho em tùy tiện trút hết giận!", Cổ Lệ Sa “Hừ” một tiếng, không nói nữa.

Cổ Hoành Siêu từ thị kính nhìn chăm chú vào khuôn mặt phòng bị của Tinh Thần, trong lòng hắc hắc cười không ngừng.

Họ Phó, con nuôi người hầu mà thôi, đáng gì được nhắc đến? Sớm hay muộn sẽ tìm cơ hội chỉnh hắn! Muốn chơi thì mọi người cùng chơi, bao gồm cả nha đầu bị chính hắn để ý kia, không thoát được đâu! Đáng giận là nha đầu chết tiệt kia rất biết bảo vệ mình, đến nhà trọ thì luôn bị bà già béo che chở, bên ngoài vừa thấy hắn liền bỏ chạy khiến cho hắn khó chịu.

Cổ Hoành Siêu tựa vào xe, bày ra một tư thế giả vờ tiêu sái, còn vẫy tay với cô: "Lại đây đi, anh mang em đi đến một nơi chơi, không phải đi bán em đâu!"

Tinh Thần nghe xong, không đi về phía trước mà ngược lại lùi về phía sau vài bước. Cô thật sự sợ hãi anh em nhà họ Cổ này, hồi nhỏ bị bọn chúng bắt nạt không ít, trình độ bắt nạt cô đã đến mức dày công tu luyện rồi, không phải đem quần cô cắt thành từng mảnh, vứt bút chì cùng với tẩy, xé vở bài tập của cô, nếu không thì lén cấu cô, véo cô, đạp cô, kéo tóc cô, dù sao thì Cổ Thế Xương cũng không thấy được, coi như có thấy thì cũng chỉ dạy dỗ đôi câu mà bọn chúng hoàn toàn nghe tai nọ ra tai kia.

Hiện tại bọn chúng đều lớn rồi, nhìn thấy trong mắt Cổ Hoành Siêu chẳng có mấy thứ là được giáo dục tử tế, hắn nhìn cô khiến cả người cô không thoải mái, Tinh Thần không biết hắn định dùng cách xấu xa gì để đối phó mình.

“Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Có muốn anh đem lão Ruth đuổi việc? Hay là muốn anh bảo mẹ anh ra lệnh cho hai người chuyển về nhà anh ở?" Trong bụng Cổ Hoành Siêu đầy ý xấu, hắn không tin là không trị được cô.

Quả nhiên, Tinh Thần nóng nảy: “Anh muốn thế nào?”

“Không có gì cả à! Buổi tối anh cùng Lệ Sa ở "Fez" mời bạn bè đến tụ họp, hảo tâm mời em đi trải nghiệm, em đừng trưng cái mặt không muốn ra."Tinh Thần bất đắc dĩ đành không tình nguyện lên xe.

Dọc theo đường đi đều nơm nớp lo sợ, cô ấp ủ trong lòng ý nghĩ "Vạn nhất có chuyện gì xảy ra liền nhảy ra khỏi xe", lúc nào cũng để ý đề phòng Cổ Hoành Siêu, may mắn Cổ Hoành Siêu không làm cái gì không đứng đắn, xe cũng quả nhiên chạy đến hộp đêm Fez. Trước cửa Cổ Tinh Thần nhìn thấy những bạn bè được mời đến phần lớn đều là đồng học trong viện nên mới có hơi chút yên lòng.

“Fez” rất nổi tiếng, có thể nói là hộp đêm nổi danh nhất Ottawa, thường xuyên có các nghệ sỹ từ các quốc gia trên thế giới đến biểu diễn, từ các loại hình nghệ thuật kỳ lạ nhất, đến các vũ điệu duyên dáng, ánh đèn đẹp chói mắt dựng lên một không gian mờ ảo của điệu nhảy Dreamworks, đồng thời cũng không có cái gì bình thường hoặc hình ảnh ám hiệu thô tục nào.

“Đi nào, chúng ta đến phòng ở lầu ba đi.” Một đống người cao hứng phấn chấn bước vào.

Tinh Thần rất ít đến những nơi như thế này, nhất là nơi nổi tiếng như vậy, to lớn mà xa hoa, ánh đèn lục sắc chiếu đến khiến mắt người như muốn loạn, ôm túi xách nhắm mắt theo đuôi phía sau mọi người, nhìn đông nhìn tây để nhớ đường, bộ dạng như một vị nông dân chỉ sợ lạc đường.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới bộ dạng như thế này lại có thể khiến cho người ngoài ghé mắt để ý.

Phó Hoành từ lầu hai văn phòng, nhìn qua cửa kính to trong suốt nhìn xuống quan sát, xem xét toàn bộ lầu một bao gồm sàn nhảy, lối đi, khu biểu diễn cùng khu hậu trường, nhìn toàn cảnh tự nhiên cũng sẽ nhìn đến đám người vừa tiến vào.

Hắn nhìn chăm chú phía sau cái người thiếu nữ tinh tế cao gầy nhưng không ngừng nhìn ra bốn phía, trầm ngâm một chút, liền giao phó: "Sam, giúp tôi tra xem bọn họ đặt chỗ nào?"

Chủ quản hộp đêm lập tức đánh một cuộc điện thoại, rất nhanh nhận được câu trả lời chính xác: "Phó tiên sinh, bọn họ ở tầng ba, ngay chỗ quẹo vào."

“Được rồi.” Hắn đứng lên.

“Ngài muốn đi qua sao?”Sam kỳ quái hỏi: “Có phải có chuyện gì?”

Chỉ thấy hắn hơi cười cười, nói: “Không có việc gì.”

Sam gật đầu, nhìn theo bóng dáng vừa nói vừa bước rời khỏi văn phòng, có chút không rõ, chỗ lầu ba là đám sinh viên, chẳng lẽ chọc tới Phó tiên sinh sao? Mà có thể làm cho Phó tiên sinh đích thân hỏi.

Rất ít người, bao gồm cả anh em Cổ Gia kia đều không biết chút nào, hộp đêm Fez kỳ thực là do Phó tiên sinh quản lý.

Cổ Hách Tuyền không biết đang tránh ở nơi nào trên thế giới này, hắn có một cái ham thích đó chính là vung một lượng lớn tiền của đi mua địa ốc. Ở Chile hắn có cái vườn nho, ở anh có trang trại, ở Brazil có mỏ quặng, còn thiếu ở Mexico mua một vườn anh túc nữa là đủ, sợ gì tốn tiền? Dù sao người ta là Cổ Thiếu gia, là người có tiền.

Nhưng vấn đề là, hắn mua liền bỏ đó không chịu quan tâm, lãng phí kệ lãng phí, hắn cũng mặc kệ, dù sao hắn cũng không dự tính làm nhà đầu tư thành công.

Mấy năm nay, bởi vì Phó tiên sinh ở Canada, cho nên mới đem bao gồm cả Hộp đêm Fezi quản lý tốt, kinh doanh thuận lợi, hiệu quả, hơn nữa càng phát triển lớn hơn.

Từng có nghe đồn, rằng chỉ có vị Phó tiên sinh trẻ tuổi này mới biết Cổ Thiếu gia hiện tại đang ở đâu, đồng thời hắn là người mà Cổ Thiếu gia vô cùng ỷ lại.

Nhưng, ai có thể khẳng định điều đó?

Sam nhún nhún vai, nhịn không được nghĩ thầm, Tập đoàn của Cổ Gia lớn như vậy, thay đổi một người có thể nắm quyền lực đầy đủ trong tay không phải tốt hơn sao? Huống chi đầu óc kinh doanh còn hơn Cổ Thiếu gia, lại khiến cho người ta tin và sùng bái Phó tiên sinh hơn?

Ở phòng cạnh lối rẽ tầng ba, tiếng hát đinh tai nhức óc, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang chen chúc nhau trên ghế sofa giành nhau mic để gào thét kèm theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc thật ồn ã. Tinh Thần ngồi ở trong góc nhưng lỗ tai vẫn bị ong ông, cô vài lần đòi đứng lên lập tức bạn học liền nhiệt tình đứng lên giữ chặt lấy cô.

“Sissi, chớ đi nha, mọi người đều vui vẻ như vậy, đừng làm mất hứng mà!"

“Mọi người đều là bạn học, chỉ muốn vui vẻ với nhau thôi!"

“Đúng vậy, bạn vừa không hát lại không chịu uống rượu, ngồi thêm một chút không được sao?" Vài người cảm thấy cô không hòa đồng, kênh kiệu vì thế trên vẻ mặt có vẻ tức giận, Tinh Thần đành phải tiếp tục ngồi đó để nghe hát.

Cổ Hoành Siêu cùng một nữ sinh từ Hongkong đến chơi trò đố nhau, nữ sinh kia chợt hỏi: "Ủa, Lệ Sa sao còn chưa đến?"

“Nó ở đâu có quỷ mới biết, nghe bảo sẽ lập tức đến, đã đồng ý đến nhưng lại đang ở chỗ khác không đi nổi." Cổ Hoành Siêu biết đứa em gái của mình ham chơi đoán chắc là đang ở nơi nào đó mải vui, không tới được.

Hắn nhìn trộm Tinh Thần đang cố tách mọi người ra xích vào trong góc, thật là thanh thuần không nhiễm hạt bụi, không giống những cô gái xung quanh trang điểm lòe loẹt như bảng màu, xem ra loại bông hoa nhỏ thanh lịch này vẫn mê người hơn.

“Cốc cốc......” Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo nhân viên phục vụ đẩy cửa ra tiến vào, phía sau còn theo một người, vóc dáng cao cao, dưới ánh đèn khuôn mặt anh tuấn như ẩn như hiện, đường nét rõ ràng.

Cổ Hoành Siêu vừa thấy, nhưng thật ra hoàn toàn không dự đoán được chợt ngẩn ra, sau đó cầm lấy điều khiển tắt âm thanh đi, giả lả cười nói: "A, đây không phải là Phó tiên sinh sao? Khách quý làm sao có thể đại giá quang lâm đến đây?"

“Nghe nói mọi người tụ tập ở đây, không ngại tôi cùng tham gia chứ?"

Phó Hoành cười nhẹ, nho nhã lễ độ nói: "Hy vọng không quấy nhiễu mọi người."

Mọi người sớm đã nhìn hắn đến ngây dại. Fran đó! Những người Hoa ở trường trong Bang này ai chẳng biết hắn. Ai có vinh hạnh được tiếp xúc gần gũi với hắn? Không ai! Nhưng hiện tại hắn lại đang chủ động lại đây bắt chuyện với bọn họ.

Vì thế trong phòng một đám hoan hô nhảy nhót, nhất là đám nữ sinh, một người bộc phát hô to: "Là Fran nha, thật là anh ấy nha, tôi không nằm mơ đấy chứ?" Những người hơi hướng nội một chút thì đỏ mặt, đẩy đẩy nhau cho người khác cùng tình nhân trong mộng nói chuyện, có người còn nắm lấy túi xách vọt ra ngoài trang điểm lại.

“Đã đến đây thì cùng nhau vui vẻ đi!” Trong lòng Cổ Hoành Siêu mặc dù đang phiền chết vì bị đoạt đi mất phần nổi bật, nhưng nghĩ đến cơ hội dạy dỗ đứa con nuôi của quản gia này, hắn thầm nghĩ: "Mày hiện tại nở mày nở mặt bao nhiêu, đợi lát nữa tao sẽ khiến cho mày mất mặt bấy nhiêu", rồi liền ra vẻ rộng rãi chào đón.

Bởi vì Phó Hoành đến nên trong phòng không khí hưng phấn cực điểm, mọi người ngồi cùng nhau rót rượu, hàn huyên, tất cả đều ước gì được gần hắn một chút.

Phó Hoành tùy ý ngồi xuống, vừa vặn lại đối diện chỗ ngồi của Tinh Thần, vừa ngước lên có thể nhìn thấy ngay khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong mà thuần khiết. Ánh sáng huỳnh quang chiếu xuống giống như luồng khí màu bạc đem bao phủ lấy cả người cô trong đó như một vật nho nhỏ đang phát sáng.

Đôi mắt sắc bén của hắn lại càng sâu hơn, giây tiếp theo liền liếc nhìn thấy ánh mắt của Cổ Hoành Siêu đang nhìn thiếu nữ kia, rồi liền quay đầu chăm chú nhìn màn hình. Trong lòng chợt hiểu rõ, thì ra là....đang hứng thú với cô gái trên danh nghĩa là em mình.

Hắn lạnh lùng cười, không biết việc này bị Cổ Thế Xương biết được có tức giận đến trúng gió?

Khúc nhạc vẫn sống động, không khí vẫn náo nhiệt nhưng Tinh Thần lại đang bắt đầu "như đứng đống lửa, như ngồi đống than". Người đàn ông ngồi ở đối diện hiển nhiên đem sự chú ý để lên người cô. Hắn thưởng thức rượu, lễ độ cự quyệt lời mời hát của những nữ sinh khác, không nói chuyện hay bắt chuyện....Nhưng có sao đâu. Những nữ sinh ở đây bộ dạng giống như lòng mở cờ, chỉ cần biết hắn ngồi ở đây, các cô sẽ hưng phấn như trúng xổ số.

Tinh Thần đương nhiên nghe qua đại danh của Fran, hắn là người có tiếng tăm nhất ở trường học, là đại biểu của sinh viên người Hoa, lại nổi tiếng vinh dự được giáo sư Pierre từng đạt giải Nobel khen tặng là học trò đắc ý nhất, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.

Phương diện này đương nhiên không bao gồm cô, cô rất hiểu bản thân mình, cũng không có vọng tưởng nàng nhất định có tự mình hiểu lấy, cũng không vọng tưởng xa với về điều không bao giờ có được. Nhưng vì sao hắn hình như đang nhìn cô? Mà mỗi lần nghi ngờ nhìn lên hắn lại nhanh chóng dời tầm mắt đi giống như cái nhìn kia chỉ là ảo giác.

“Cốc cốc......” Nhân viên phục vụ lại đẩy cửa tiến vào, “Phó tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngài.”

Sau khi Phó Hoành rời khỏi, Tinh Thần thở phào một cái, mọi người lại rướn cổ lên gào thét hát, ngay lúc đó nhân viên phục vụ đẩy một xe chất đầy thức ăn và đồ uống.

“Tới đây! Tới đây! Uống rượu, hôm nay không say không về!” Cổ Hoành Siêu đứng lên sắp xếp lấy một ly nước trái cây đưa cho Tinh Thần: "Này, không uống rượu thì uống chút đồ uống cũng được, đừng không nể mặt ai nha."

“Cheers--”

“Cạn ly!” Đại bộ phận đều đã say chuếch choáng, lại uống, lại cười, lại nhảy như lũ quỷ đang nhảy loạn, Cổ Hoành Siêu nhìn chăm chú xem Cổ Tinh Thần đem ly nước trái cây uống xong liền cười thâm ý.

“Thời gian không còn sớm, tôi phải đi về trước.” Tinh Thần đem ly nước trái cây uông phân nửa rồi đặt xuống đứng lên định chào ra về.

“Ừm, phải đi à?” Lúc này đây Cổ Hoành Siêu lại không ngăn cản, "Tốt thôi, chờ một chút để Fran trở lại chúng ta uống ly cuối cùng là xong thôi." Tinh Thần đành ngồi xuống lần nữa, không biết vị Fran kia khi nào mới quay lại.

Dường như thời gian trôi qua rất lâu, giọng hát trầm như mang cả ruột gan người ta ra ngoài, bốn phía phảng phất một mảnh yên lặng, không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy như có tiếng búa gõ "Thùng thùng" bên tai. Cô bỗng nhiên có chút choáng váng, nhìn thẳng lên màn hình, hình ảnh một cô gái nước ngoài có một cái đầu, hai cái, ba cái....Thật chói mắt, cô hoang mang nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cảm thấy như trời đất quay cuồng như là về thời thơ ấu ở cô nhi viện mà cô đang ngồi trên ghế đu quay không ngừng xoay tròn, quay mãi quay mãi mà không có ai chịu đến cứu cô....Tinh Thần rốt cục trụ không nổi nữa, cả người mềm nhũn tựa vào ghế sofa.