"Mộng tưởng?"
Lục Duệ nhấm nuốt từ ngữ này, lại không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn trường họcc xa xa, xuất thần suy nghĩ cái gì đó. Thậm chí ngay cả Lâm Nhược Lam rời đi lúc nào cũng không biết.
Khi Lục Duệ lấy lại tinh thần lúc, sắc trời đã tối, hắn chậm rãi đi về hướng ký túc xá của mình, trên đường còn có rất nhiều người đang nghỉ chân, quán ăn dường như mọc lên như nấm lúc này sinh ý rất không tồi. Cuối thu khí trời thoải mái, năm ba người ngồi quanh một bàn ăn uống giải trí, thật ra cũng là một việc rất vui.
Thỉnh thoảng có người nhận ra Lục Duệ, mặc kệ nam nữ già trẻ, cũng sẽ đi tới kính cẩn nói một câu: "Tiểu Lục bí thư, chào ngài."
Không có biện pháp, người trấn Hạ Gia nhớ tình cũ, lại còn nhìn nhận đến chết, bọn họ cho rằng mình có thể có được cuộc sống hiện tại, đồng thời cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, cũng là nhờ phúc của vị trưởng trấn trẻ tuổi này, nghe nói Lục trưởng trấn vì chuyện trên trấn đắc tội đại nhân vật cấp trên, vốn dĩ là phải làm bí thư, thế nhưng cuối cùng thành trưởng trấn. Trước đó là vì chuyện trường học và khoản tiền bồi thường, ngay cả quyền lực của trưởng trấn đều bị người đoạt, nếu không bạn có thấy qua người trưởng trấn nào không có việc gì sau khi ra về thì cứ đi dạo xung quanh.
Nghe các cụ nói, Tiểu Lục bí thư đây là nhớ tình cũ, sợ mình ngày nào đó rời trấn Hạ Gia, thời gian dài quá sẽ quên nơi này, hiện tại là hy vọng đem tất cả khắc ở trong đầu.
Người trong núi thuần lương chất phác, bọn họ không hiểu cái gọi là đạo lý lớn, những người nghèo cả đời này vẫn là không thể xuất khẩu thành thơ, thế nhưng lại biết một đạo lý đơn giản: ai tốt với mình, mình sẽ tốt lại với người ta.
Cho nên trong lòng của người dân trấn Hạ Gia, Lục Duệ mới là bí thư đảng ủy chân chính.
Cái này ở trong quan trường là phạm huý kiêng kị, một người thuộc hạ có uy vọng cao hơn so với lãnh đạo cấp trên, cái này cũng khiến cho Trình Nghi đối với Lục Duệ trong lòng mơ hồ có chút bất mãn, cũng may cô ấy chỉ là nhận mệnh lệnh của Hoàng Thế Hùng chèn ép Lục Duệ một chút, cho nên mới không đem chuyện này ra nói. Nói đến cũng là kỳ quái, chính cô ta cũng vừa tham gia công tác vài năm mà thôi, hiện tại lại muốn tận lực chén ép Lục Duệ người trẻ tuổi tham gia công tác đã hơn một năm, quả thật khiến cho Trình Nghi có loại cảm giác rất thoải mái.
Bước chân của Lục Duệ rất chậm, tính tình của hắn vốn dĩ rất gấp, làm việc cũng không thích lề mề chậm chạp. Thế nhưng mấy tháng nay im lặng trên cuộc họp thường ủy, hơn nữa thái độ hạ thấp, cảm giác mơ hồ đã sắp bị mất quyền lực, khiến cho Lục Duệ vốn dĩ một lòng nhiệt huyết muốn làm lớn một phen rất là khó chịu, tính tình tự nhiên cũng bị ma hợp trầm ổn rất nhiều.
Lúc này đảng uỷ của trấn Hạ Gia, cán bộ theo phe của Lục Duệ ngoài quản lý chuyện-của-bản-thân ra, căn bản mặc kệ chuyện khác, thậm chí còn Mã Hướng Đông thẳng thắn lấy lý do giám sát công tác an toàn của khu vực khai thác mỏ, đem phòng làm việc của mình dọn đến đồn công an khu vực khai thác mỏ. Dù sao gã cũng là một người phó cục trưởng của huyện cục, làm như vậy người khác cũng không nói được.
"Lục trưởng trấn, ngài sao ở chỗ này?"
Một âm thanh có chút già nua vang lên bên tai của Lục Duệ.
Lục Duệ ngẩng đầu nhìn, không khỏi nở nụ cười, đứng trước mặt mình chính là thôn trưởng Trần Minh Đức của Trần gia trang.
Trần Minh Đức đã qua tuổi năm mươi tuổi có quan hệ rất tốt với Hạ Tụ Bảo, giao tình của hai người có thể có vài chục năm, năm đó Hạ Tụ Bảo vẫn là dân binh đội trưởng, Trần Minh Đức là đội viên của ông. Chỉ là Trần Minh Đức người này tính tình quá táo bạo, lúc này mới không được đề bạt lên. Bất quá lăn lộn tại cơ sở lâu như vậy, năng lực của ông đương nhiên là không lời nào để nói, bằng không cũng sẽ không đem một đám lãnh đạo của huyện ủy đến thị sát dụ cho vui vẻ.
"Lục trưởng trấn, ngài đây là lại đi trường tiểu học?" Thấy Lục Duệ không nói gì, Trần Minh Đức cười ha ha lần thứ hai nói.
Lục Duệ mỉm cười, xem ra chút thói quen của mình đều đã bị mọi người biết, hiện tại tất cả mọi người biết mình không có việc gì thì cam tâm tình nguyện chạy đến trường tiểu học trấn, ban đầu còn có người cho rằng Lục Duệ là hướng về cô giáo Lâm xinh đẹp kia, dù sao dung mạo và học thức của Lâm Nhược Lam trong mắt người của trấn Hạ Gia, cũng như là thiên tiên, Lục Duệ người trẻ tuổi thích nhìn mỹ nữ cũng là bình thường. Thế nhưng chậm rãi mọi người lại phát hiện, Lục Duệ căn bản là đến rồi đờ ra, mỗi một lần đều là cô giáo Lâm chủ động tìm hắn nói chuyện, thậm chí còn có người nghe đồn, mỗi một lần cô giáo Lâm thấy Lục trưởng trấn tới trường tiểu học, sẽ buông chuyện của mình, chủ động đi tìm hắn nói chuyện.
Đương nhiên, đây đều là tin đồn, thế nhưng mọi người lại thật sự phát hiện, chổ chiếm thời gian nhiều nhất của Lục Duệ tại trấn Hạ Gia cũng là trường tiểu học trấn, tuy rằng vừa xây xong chưa đến hai tháng, thế nhưng Lục Duệ đã đi mòn cả giày. Thường thường có đứa nhỏ về nhà nói với người lớn rằng: "Chú Lục lại đứng đờ ra ở sân trường."
Không ai biết Lục Duệ vì sao làm như vậy, ngay cả Hạ Quốc Thành và Hạ Quốc Lệ đều có chút mê hoặc, chỉ có Mã Hướng Đông tính tình ngay thẳng biết.
"Hắc hắc! Lục bí thư chỉ sợ là đã đem tinh thần của mình ký thác tại trấn Hạ Gia."
Nhiều năm sau, lúc Mã Hướng Đông trở về trấn Hạ Gia, nói với Hạ Quốc Thành lúc ấy đã về hưu. Chỉ là khi đó, Lục Duệ sớm cũng đã vang danh thiên hạ.
... ... ...
... ... ...
Lúc này, Lục Duệ lại không nói nhiều như vậy, nhìn Trần Minh Đức trước mặt cười nói: "Trần lão thôn trưởng sao ở đây vậy?"
Trần Minh Đức cười: "Cái này không phải trong nhà có mấy người khách tới sao, cũng không có gì để chiêu đãi, dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn một chút gì." Nói xong chỉ chỉ mấy quán ăn bên cạnh, cười nói: "Trưởng trấn ngài cũng tới làm vài ly?"
Lục Duệ liên tục xua tay: "Tửu lượng của tôi ông cũng không phải không biết, lần trước bị mấy người thôn trưởng các người chuốc say của tôi còn chưa tìm ông tính sổ, ngày đó cũng là ông dẫn đầu."
Trần Minh Đức cười ha ha một trận, trước đó một thời gian bốn làng xung quanh Trần gia trang toàn bộ được phá bỏ và di dời hoàn tất, đám thôn dân đều dọn vào nhà mới, hơn nữa các nhà xưởng của bên đầu tư cũng đã xây dựng xong, có nhà máy gia công, cũng có công ty vận tải. Khiến cho người miền núi cả đời chỉ biết đào thức ăn trong đất quả thật mừng rỡ như điên. Mấy làng lôi kéo Lục Duệ nằng nặc đòi chúc mừng một chút, kết quả sáu bảy người kết bè đem Lục Duệ chuốc say, lúc đó dẫn đầu, cũng là vị Trần thôn trưởng này.
Đè thấp âm thanh, Trần Minh Đức bỗng nhiên nói với Lục Duệ: "Trưởng trấn, nghe nói trong huyện muốn đem xã khu mới của chúng ta mở rộng, chuẩn bị điều người từ trấn Hạ Gia chúng ta?"
Lục Duệ sửng sốt, nhìn thoáng qua Trần Minh Đức nói: "Việc này sao ông biết?"
Trần Minh Đức cười hắc hắc: "Phó thôn trưởng của thôn Đại Đức là con rể tôi, ông già hắn là bí thư chính pháp uỷ Liêu Cẩm, ngài nói tôi có thể không biết sao?"
Lục Duệ như có suy nghĩ gật đầu, nhìn Trần Minh Đức: "Việc này trước không nên truyền ra ngoài, huyện ủy còn chưa có quyết định cuối cùng, đừng để đến lúc đó làm phiền Liêu bí thư."
Ánh mắt chuyển động rõ ràng ý tứ của Lục Duệ, Trần Minh Đức gật đầu nói: "Ngài yên tâm, tôi cũng là cho ngài một nhắc nhở, được rồi, cha của Cẩu Oa cũng nhờ tôi nói với ngài, đứa nhỏ đó lúc này được hạng nhất của trường Nhất Trung huyện, thầy giáo nói đứa nhỏ này có thể có tiền đồ lớn. Cẩu Oa nói, đời này nếu như không có ngài, nó cũng xong."
Trên mặt Lục Duệ thoáng cái như là nở hoa, cười hỏi: "Thật sao? Thật tốt quá! Ông nói với Trần đại ca, nhất định phải cho đứa nhỏ đi học, nếu như anh ấy không được thì để tôi! Đứa nhỏ này nếu có thể thi đậu đại học, đó chính là việc vui to lớn."
Cẩu Oa là đứa nhỏ của Trần gia trang, năm đó sau khi học xong sơ trung, bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, liền bỏ học ở nhà làm nông. Lục Duệ làm xuống các làng thăm viếng trong lúc vô tình thấy được hắn đang cầm sách giáo khoa cao trung tự học, trong lòng chịu rung động lớn. Lúc đó còn chưa có phát hiện mỏ đất hiếm, Trần gia trang vẫn là một chổ nghèo đến không thể nghèo hơn như trước, Lục Duệ tự mình ra tiền, cho Cẩu Oa học phí, lại cầu lão bí thư Hạ Tụ Bảo nhờ người, cuối cùng cũng cho Cẩu Oa đi thị trấn học cao trung. Lại không ngờ rằng đứa nhỏ này thật đúng là một người đi học được.
Đối với Lục Duệ mà nói cái này bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng đối với người nhà kia mà nói, hành vi của Lục Duệ giống như cho bọn họ hy vọng. Không chỉ như thế, Lục Duệ còn nhờ người xuống nông thôn đi tuyên truyền, cổ vũ gia đình có đứa nhỏ trong độ tuổi đi học, nhất định phải đem đứa nhỏ đưa đi trường học.
Hiện tại tuy rằng trấn Hạ Gia chỉ có một trường tiểu học, thế nhưng rất nhiều người đều rõ ràng một đạo lý, đó chính là nếu muốn cho đứa nhỏ sau này trở nên nổi bật, thì nhất định phải đưa hắn đi học. Nhìn cô giáo Lâm và Lục bí thư, đều là người có học vấn. Đứa nhỏ nhà mình không đi học, là số phận khốn cùng cả đời cũng không thể thay đổi.
Chào tạm biệt Trần Minh Đức, Lục Duệ suy nghĩ những lời vừa rồi Lâm Nhược Lam nói với mình, về tới ký túc xá.
"Mộng tưởng!"
Là những từ ngữ tốt đẹp cỡ nào.
Sống lại đã hơn một năm thời gian, Lục Duệ vẫn nỗ lực khiến cho mình sống có ý nghĩa một ít, nỗ lực sinh hoạt. Bất quá thỉnh thoảng hắn cũng sẽ mê man, bởi vì hắn không biết mình nên làm như thế, hắn chỉ cần theo sát Âu Văn Hải, ôm chặt cây đại thụ Hàn Định Bang này, sớm muộn cũng sẽ có thành tựu trên con đường làm quan. Mà dưới chỉ điểm của hắn, sinh ý của Lý Chí Cường cũng khẳng định là càng làm càng lớn, giống như mấy ngày trước Lâm Thiên Nam gọi tới nói trong điện thoại, miếng đất mua hai triệu, hiện tại đã có người định giá bốn trăm triệu.
Quyền lực? Tài phú?
Lục Duệ thật sự không biết mình nên làm như thế nào mới tính hoàn thành mộng tưởng.
Bất quá ngày hôm nay trên đường nghe được Trần Minh Đức nói lại lời cảm ơn của Cẩu Oa, Lục Duệ trong lòng đã có cảm giác tự hào.
Đúng vậy, cảm giác tự hào
Loại tự hào này là bởi vì mình thay đổi số phận của một người, thay đổi tương lai của một gia đình mà mang đến vui sướng. Lục Duệ biết, mình cho Trần Cẩu Oa đi học, mang đến cho gia đình hắn tương lai không thể biết trước, tuy rằng không biết đứa nhỏ này sẽ đi tới tình trạng gì, thế nhưng có thể khẳng định chính là, vận mệnh của hắn nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với vĩnh viễn ở trong núi.
Lục Duệ bỗng nhiên phát hiện mình rất hài lòng, thấy sinh hoạt của nam nữ già trẻ trấn Hạ Gia có thay đổi hắn rất hài lòng, nghe được Cẩu Oa có thể đi học đại học hắn rất hài lòng, nhìn trường tiểu học đột ngột từ mặt đất mọc lên hắn rất hài lòng. Tất cả của tất cả, khiến cho Lục Duệ xác định mình tìm được đáp án rồi.
"Đúng vậy, mình có mộng tưởng!"
Lục Duệ nói với bản thân. Hắn rốt cục có thể xác định, giấc mộng của mình cũng là thay đổi số phận của càng nhiều người, khiến cho càng nhiều người sinh hoạt không như ý trở nên vui sướng. Mà chính hắn, cũng có thể cầm được số phận, bước trên một con đường khác với đời trước.