Lâm Thiên Nam có hứng thú nhìn người kia, cười ha ha nói: "Sao, mày nhận thức tao?"
Người nọ cười khổ lắc đầu, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Phương thiếu gia có chút kỳ quái, thấp giọng thì thầm một chút, có chút áy náy nhìn thoáng qua Tề Danh Hiên nói: "Xin lỗi, tôi muốn trở lại kinh thành."
Nói xong, người này cũng không quản biểu tình vô cùng kinh ngạc của người bên ngoài, cứ như vậy trực tiếp đi đến hướng cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Lâm Thiên Nam, cung kính nói: "Nam ca, tôi cùng Đông ca cũng có chút quen biết."
Lâm Thiên Nam lông mi hơi nhíu nhíu, hừ một tiếng nói: "Nể mặt lão đại, cút đi đi, đừng để cho tao thấy mày tại tỉnh N, bằng không cho dù là lão đại tới tao cũng phế mày!"
Người nọ gật đầu như trút được gánh nặng, không dám dừng lại, đi ra nhanh như chớp.
Quay đầu, Lâm Thiên Nam có hứng thú nhìn Tề Danh Hiên vẻ mặt đề phòng và Phương thiếu gia sắc mặt có chút xấu xí, hai tay đặt ở bụng mình, nụ cười đầy mặt như trước nói: "Mấy đứa chuẩn bị làm gì?"
Tề Danh Hiên lúc này từ trong biểu tình của đám công tử ca xung quanh cũng nhìn ra chổ không đúng, đặc biệt người vừa rồi rời đi, tuy rằng bình thường không có gì nổi bật, thế nhưng Tề Danh Hiên lại biết gia tộc của người này ở kinh thành tuyệt đối là rất có danh, tối thiểu tại các các bộ và uỷ ban trung ương của quốc vụ viện có thể nói như giẫm trên đất bằng, thường ngày trước mặt mình cũng là bộ mặt lạnh lẽo, mặc dù là Phương thiếu gia cũng phải lịch sự đối đãi với hắn. Nhưng chỉ có người này, tại trước mặt gã thanh niên lai lịch không rõ trước mắt kia, ngay cả thở mạnh cũng không dám xám xịt rời đi.
"Phương thiếu gia, người này. . . ?" Tề Danh Hiên đi tới bên cạnh của Phương thiếu gia, thấp giọng hỏi một câu. Hắn không phải ngu ngốc, rất rõ ràng đối phương cũng là từ kinh thành tới, có thể điều động người của quân đội khẳng định không phải mình có thể chọc, lúc này chỉ có thể đem hy vọng ký thác nơi Phương thiếu gia để giữ mình một mạng.
Sắc mặt của Phương thiếu gia rất khó coi, vừa rồi Chu Đào đã đem thân phận của Lâm Thiên Nam tiết lộ cho hắn, lúc này tâm của hắn hận không thể tát chết Tề Danh Hiên, mày chọc người nào không chọc, lại đi trêu chọc thằng điên Lâm gia, tuy rằng phải nói là cửu ngưỡng “đại danh” đối với lão tam Lâm gia, thế nhưng vô luận như thế nào đều không ngờ rằng có thể gặp mặt ở chỗ này.
Đi về phía trước hai bước, trên mặt của Phương thiếu gia lộ vẻ tươi cười: "Lâm thiếu gia, không biết là ngọn gió nào đem ngài thổi tới."
Lâm Thiên Nam trong mắt chợt lóe hàn quang, cười dài đứng lên, vươn tay hướng Phương thiếu gia nói: "Một người huynh đệ nhờ tôi qua xem, nghe nói có người muốn giành sinh ý của tôi với hắn. Không có biện pháp, con người tôi nghèo, lão gia tử trong nhà quản quá nghiêm, chỉ đành phải làm chạy chân."
Tề Danh Hiên thoáng cái trợn tròn con mắt, cái miệng mở to, đủ để nhét quả trứng gà vào, không thể tin được nhìn Lâm Thiên Nam và Phương thiếu gia dường như bạn bè nhiều năm trò chuyện với nhau thật vui, trong giây lát cảm thấy, tiền đồ của mình tựa như có chút không rõ lãng, đồng thời cũng có một ít tò mò đối với vị Bồ Tát cao nhân có thể di chuyển Lâm Thiên Nam...
... ... . . .
... ... . . .
Bất quá vị Bồ Tát lúc này khiến cho Tề Danh Hiên có một ít tò mò lại cũng đang không tốt đẹp gì.
Lục Duệ bản thân không phải loại người ham uống rượu, chỉ bất quá ngày hôm nay bữa cơm này hắn vô luận như thế nào đều phải ăn, bởi vì người mời khách là lão bí thư Hạ Tụ Bảo.
Trong tiệm cơm tốt nhất của thị trấn Thuận An, người phục vụ đều có chút kỳ quái, vị quản lí trong thường ngày nghiêm túc với tất cả mọi người đang làm vẻ mặt câu thúc đứng ở cửa tiệm cơm, tựa hồ là đang chờ đợi người nào, có hai đàn ông đứng bên cạnh của gã, mà nhìn hình dạng của ba người, vị quản lí đại nhân trước mặt những người này tựa hồ là địa vị thấp nhất.
Trong cái nhìn của mọi người, một chiếc xe taxi chậm rãi chạy đến cửa tiệm cơm, Mã Hướng Đông đã canh giữ ở cửa nửa ngày vẻ mặt đầy nụ cười đi tới nghênh tiếp, Lục Duệ mở cửa xe đi xuống.
" Sắc mặt của Trưởng trấn không tồi, xem ra là có chuyện tốt?" Mã Hướng Đông cười ha ha nói.
Lục Duệ khoát khoát tay, hắn vừa rồi đưa Trình Nghi lên xe đò đi thành thị thì nhận được điện thoại của Mã Hướng Đông, nói lão bí thư muốn mời khách ăn, không dám chậm trễ lập tức đón xe taxi chạy đến đây, nhìn thoáng qua người đàn ông nhã nhặn có chút xa lạ đứng ở bên cạnh Mã Hướng Đông, thoáng chần chờ hỏi: "Vị này chính là?"
Mã Hướng Đông cười, đưa tay giới thiệu nói: "Vị này chính là Hồ Tảo Thu đồng chí, là thư ký huyện trưởng của chúng ta."
Nói xong, lại nói với Hồ Tảo Thu: "Hồ chủ nhiệm, vị này chính là trưởng trấn của trấn Hạ Gia chúng tôi Lục Duệ đồng chí."
Lục Duệ hơi có chút sững sờ, không ngờ rằng thư ký của huyện trưởng cùng Mã Hướng Đông cùng nhau nghênh tiếp mình, xem ra bữa cơm của lão bí thư ngày hôm nay không đơn giản như vậy. Nghĩ tới đây, hắn cười ha ha, vươn tay nói với Hồ Tảo Thu: "Xin chào Hồ chủ nhiệm, sau này còn muốn mời ngài chiếu cố nhiều hơn."
Ngoài ý liệu của Lục Duệ chính là, Hồ Tảo Thu rất rụt rè gật đầu, vươn tay nắm tay của Lục Duệ một chút thì buông lỏng ra, rất lãnh đạm nói: "Mã cục trưởng, huyện trưởng đã chờ, chúng ta đi vào thôi."
Sắc mặt của Lục Duệ biến đổi, trong lòng nói vị cái giá của Hồ thư ký này thật lớn, xem ra là có chút chướng mắt đối với trưởng trấn như hắn, bất quá hắn đã sớm không phải kẻ ngu mới ra đời, hai đời làm người có thể nói là đã sớm thấu triệt đối với vài đạo lí đối nhân xử thế, nhìn thoáng qua Mã Hướng Đông sắc mặt có chút đỏ lên, Lục Duệ mỉm cười nói: "Đi thôi, đừng làm cho lão bí thư sốt ruột chờ."
Lời này nói rất có kỹ xảo, căn bản là không nói đến huyện trưởng Tương Vạn Lý, mà là nói thẳng chính là lão bí thư Hạ Tụ Bảo, Lục Duệ đây là nói cho người khác, tôi sở dĩ tới nơi này không phải bởi vì huyện trưởng mời, thuần túy là cho lão bí thư Hạ Tụ Bảo mặt mũi, bằng không nói Lục Duệ sẽ không tới nơi này.
Ba người đi vào phòng trên lầu ba của tiệm cơm, lão bí thư Hạ Tụ Bảo cùng một người trung niên hơn bốn mươi đã ngồi vào ghế trong phòng, Lục Duệ nhìn thoáng qua người đàn ông kia, trong lòng âm thầm có chút khó chịu, lúc mình vào tối thiểu cũng phải nói một tiếng, thế nhưng mình đã dựa theo yêu cầu của Hạ Tụ Bảo cung kính chào hỏi, thế nhưng vị Tương huyện trưởng này lại làm ra vẻ lạnh nhạt, rõ ràng không đem một quan viên nhỏ như mình để vào mắt. Bất quá khiến cho Lục Duệ có chút kỳ quái chính là, ngồi ở bên cạnh của Tương Vạn Lý còn có một người trung niên bụng bia.
"Xem ra, có nhiều lãnh đạo cũng có nhiều thư ký." Lục Duệ trong lòng âm thầm thầm nghĩ. Hèn chi Hồ Tảo Thu ra vẻ không coi ai ra gì, chỉ nhìn thái độ tiếp người của Tương Vạn Lý, đánh giá của Lục Duệ đối với ông ta cũng thấp đi vài phần. So sánh với Tất Vân Đào cái loại lòng dạ sâu đậm, cũng khó trách Tương Vạn Lý tại huyện Thuận An được người nói là "Nhấc tay huyện trưởng".
"Tùy tiện ngồi, tùy tiện ngồi! Tương huyện trưởng cùng Hạ phó huyện trưởng đều là quý khách, Mã cục trưởng cùng Lục trưởng trấn có thể cho mặt mũi, cũng là vinh hạnh của tôi, tại hạ đại biểu cho chủ tịch của chúng tôi, biểu thị cảm ơn đối với hân hạnh đón tiếp của mấy vị lãnh đạo."
Người nói chuyện là người đàn ông ngồi ở bên cạnh của Tương Vạn Lý, thấy ánh mắt có chút nghi hoặc của Lục Duệ, người này cười ha ha đứng lên, lấy ra danh thiếp đưa qua nói: "Bỉ nhân Vạn Đông Lộ, tổng giám đốc của công ty địa ốc Hòa Quang, sau này còn muốn mời Lục trưởng trấn chiếu cố nhiều hơn."
Lông mi của Lục Duệ giật giật, tuy rằng không biết Vạn Đông Lộ tự xưng là tổng giám đốc công ty địa ốc cái gì đó có lai lịch gì, thế nhưng nghe ý bên trong, tựa hồ là muốn tiến hành khai phá địa ốc tại huyện Thuận An thậm chí trấn Hạ Gia.
Cười ha ha, Lục Duệ giở giọng quan nói: "Vạn tổng khách khí, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh công ty như ngài đến trấn Hạ Gia đầu tư, dù sao muốn phát triển tất nhiên không tách khỏi địa ốc mà."
Nói xong, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua lão bí thư Hạ Tụ Bảo.
Hạ Tụ Bảo nâng ly rượu nhấp một ngụm, bất động thanh sắc nói: "Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là nhận mệnh lệnh của huyện trưởng giật dây bắc cầu cho các người, chuyện cụ thể các người tự mình bàn, tôi là huyện trưởng không phải là bí thư của trấn Hạ Gia. Việc này tôi mặc kệ."
Lục Duệ lúc này rõ ràng, thì ra ngày hôm nay muốn mời mình ăn cũng là vị Vạn tổng giám đốc này, hẳn là ông ta đi phương pháp của huyện trưởng Tương Vạn Lý, sau đó Tương Vạn Lý lại tìm Hạ Tụ Bảo, lúc này mới có chuyện Hạ Tụ Bảo gọi điện thoại cho mình.
Đối với chuyện trong huyện của lão bí thư, Lục Duệ vẫn là có nghe thấy, hơn nữa cho dù không nghe người ta nói, hắn cũng có thể đoán được. Trong huyện ủy Thuận An, bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào là người thị trưởng Triệu Tự Cường một tay đề bạt, huyện trưởng Tương Vạn Lý là tâm phúc của bí thư thị ủy Trình Chí Hoa. Dựa vào quan hệ của Trình Chí Hoa cùng lão bí thư, Hạ Tụ Bảo tại huyện ủy khẳng định thuộc về phái hệ của huyện trưởng Tương Vạn Lý, phỏng chừng bữa cơm này cũng là không có cách nào mới gọi điện thoại cho mình. Bằng không cũng sẽ không nói ra các người tự mình bàn.
Nếu nghĩ tới đây, Lục Duệ trong lòng đã có tính toán, đồng thời cũng âm thầm cảm kích không ngớt đối với lão bí thư, nếu như ông ta thật sự đứng ra mời mình, Lục Duệ thật nghĩ không ra lý do để từ chối, dù sao lão bí thư tại trấn Hạ Gia nhiều năm như vậy, hơn nữa đối xử với Lục Duệ thật đúng là rất không tồi, chỉ cần ông ta đứng ra, chuyện tình quả thật có chút khó xử.
Lục Duệ cười ha ha, nâng ly rượu của mình lắc lắc một chút, nhàn nhạt nói: "Không biết Vạn tổng ngày hôm nay mời tôi tới, rốt cục có chuyện gì?"
Vạn Đông Lộ ngẩn ra, không ngờ rằng Lục Duệ quá trực tiếp như vậy, căn bản không cho mình cơ hội giảm xóc trực tiếp mở miệng nói đến chính sự.
Mặc dù có chút bất mãn lời vừa rồi Hạ Tụ Bảo lão bí thư nói, thế nhưng dù sao mình cùng ông ta không quen thuộc, hơn nữa Vạn Đông Lộ cũng biết quan hệ của Hạ Tụ Bảo cùng bí thư thị ủy Dương Minh Trình Chí Hoa, nhìn thoáng qua huyện trưởng Tương Vạn Lý vẫn chưa có nói chuyện, Vạn Đông Lộ cười ha ha nói với Lục Duệ: "Lục trưởng trấn, chúng tôi và công ty địa ốc muốn tiến hành khai phá địa ốc tại quý trấn."
Lục Duệ cười: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. Trấn Hạ Gia chúng tôi có rất nhiều đất để đó không dùng đợi khai phá, Vạn tổng yên tâm, những mảnh đất này tuyệt đối có giá trị khai phá, nhất định sẽ mang đến rất nhiều tiền lời cho công ty các người."
Nói xong, tinh quang trong mắt của Lục Duệ chợt lóe, tựa như lơ đãng hỏi: "Chỉ là không biết, quý công ty chuẩn bị đầu tư bao nhiêu tiền tại trấn Hạ Gia chúng tôi để tiến hành khai phá địa ốc hả?"