Chương 102: Chương 102 : Phải Biết Vị Trí Của Mình

Hầu Thiên Long là người của Tề Thắng Kiệt, tự nhiên cũng có khả năng chính là người phe Tất Vân Đào. Lục Duệ năm lần bảy lượt chống đối Tất Vân Đào nên tự nhiên Lục Duệ tại trong mắt hắn là loại cán bộ không hề có tiền đồ. Kỳ thực hiện tại trong thị trấn đều cho là, công tác xây dựng nông thôn, củ khoai lang phỏng tay này sở dĩ do Lục Duệ nhận lấy hoàn toàn là do các lãnh đạo chuẩn bị một người chịu tội thay mà thôi.

Công việc thành công là do các lãnh đạo có quyết sách, chỉ đạo đúng đắn. Nếu như xuất hiện sai lầm, người người oán trách, đến lúc đó đem Lục Duệ này đẩy đi là vạn sự đại cát.

Hầu Thiên Long ngày hôm nay đi chủ yếu là vì đưa Khúc Vi Dân đi nhậm chức, tiện đường tiếp đón Lục Duệ tới Ban Xây dựng. Đối với việc Hạ Gia Trấn không có tổ chức tiệc đưa tiễn, hắn cũng không có lưu ý, dù sao Lục Duệ không phải là người một nhà, có chuyện gì cũng cũng không liên quan tới bản thân.

Hai người ở trên xe không ai nói lời nào, ngoại trừ ban đầu vài câu khách khí ra, còn lại chính là từng đợt trầm mặc. Ngay khi xe chạy đến cửa Hạ Gia Trấn trấn khẩu thì một màn khiến Hầu Thiên Long ngoài ý muốn xảy ra.

Ngay trên đường lớn, mấy trăm người dân chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ đứng trên đường lớn chật như nêm cối.

"Cái này, đây là có chuyện gì?" Hầu Thiên Long trong lòng hoảng hốt, nghiêng người hỏi Lục Duệ.

Dù sao Lục Duệ tuy nay đã không phải là Hạ Gia Trấn Trưởng trấn nữa thế nhưng hắn ở chỗ này công tác một năm, khẳng định là có lý giải.

Lục Duệ cũng sửng sốt, hắn càng chẳng biết nguyên cớ, gần đây cũng không có ai báo cáo vấn đề gì. Nhìn thoáng qua Hầu Thiên Long có chút bất mãn, Lục Duệ trầm giọng nói : “Hầu Trưởng Ban yên tâm, không phải là nháo loạn đâu.".

Hầu Thiên Long hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa xe và Lục Duệ đi xuống.

Khi đi tới trên mặt đám người kia, Lục Duệ thoáng cái ngây ngẩn cả người, dẫn đầu rõ ràng là thôn trường Trần gia trang Trần Minh Đức.

"Lão thôn trưởng, ngài đây là muốn làm gì?" Lục Duệ cau mày mở miệng nói.

Trần Minh Đức không nói gì mà là xoay người hướng về phía sau vẫy tay 1 cái. Một hài tử tuổi tác đại khái mười sáu bảy tuổi đi ra, trên người mặc đồng phục học sinh Huyện.

"Lục thúc thúc." Hài tử đi tới trước mặt Lục Duệ, cung kính nói.

Lục Duệ sửng sốt xoa đầu hài tử này hòa ái hỏi nói : “Cẩu oa, cháu sao về sớm thế? Ngày hôm nay trường học nghỉ hả?".

Hài tử này chính là hài tử lúc trước Lục Duệ bỏ tiền đưa hắn vào trường học, là cẩu oa kia, đại danh của hắn là Trần Triêu Huy, ngày hôm nay cố ý từ trường học gấp gáp trở về chính là vì để tiễn đưa đại ân nhân.

Trần Triêu Huy nhìn Lục Duệ, trong mắt nước mắt thoáng cái chảy ra.

"Thúc, cháu …, đại ân đại đức của chú, cẩu oa đời này đều nhớ kỹ. Mọi người trong thôn cũng đều nhớ kỹ. Biết ngài là một thanh quan, đến nhà ai trong thôn ăn uống đều trả tiền, sở dĩ ngày hôm nay cháu tới đây là đại biểu cho toàn bộ thôn mời ngài chén nước. Mặc kệ ngài sau này đến chỗ nào, Trần gia trang nhất định muốn người khỏe mạnh.".

Nó lấy chén nước từ trong tay Trần Minh Đức đưa tới trước mặt Lục Duệ.

Một bên Trần Minh Đức nói : “Nhớ mãi, ngài đến trấn này một năm rồi, già trẻ đều nhớ kỹ, Cẩu oa cũng nhớ kỹ lời ngài nói, nhất định sẽ đọc sách. Mặc kệ ngài đến địa phương nào, sau này nếu như không hài lòng hãy trở về Trần gia trang. Hiện tại chúng ta có tiền, ngài mang theo chúng tôi không ngại gì cả.".

Lục Duệ con mắt đã ươn ướt, hắn không nghĩ tới bản thân bất quá là người Trần gia trang làm một chút sự tình, một điểm bất luận 1 cán bộ có lương tâm, có trách nhiệm đều nên đi làm mà ở đây dân chúng lại đem bản thân đặt ở trong lòng như vậy. Bưng chén nước mà Lục Duệ lần đầu tiên giác được thời gian bản thân sống ở đây và tất cả những gì hắn làm tới nay đều đáng giá. Bất bởi vì khi bản thân ly khai nơi này đã có một chén nước bao hàm thâm tình.

"Lục trấn trưởng, ngài uống đi!".

“Dạ.".

Các hương thân ở đây là người miền núi thuần phác, bọn họ có tư duy đơn giản, Lục Duệ là người tốt, là quan tốt. Như vậy khi hắn đi, bọn họ theo lý thường phải làm cái gì đó.

Lục Duệ tâm tình cũng có chút kích động, không nói thêm gì mà bưng chén nước kia uống một hơi cạn sạch, sau đó quay về phía các hương thân cúi đầu thật sâu, thật lâu không nói gì.

...

...

Một lần nữa trở lại trên xe Lục Duệ vẫn không nói gì, bên cạnh hắn Hầu Thiên Long cũng không nói gì, thế nhưng thần sắc lại nhu hòa đi rất nhiều. Hắn cũng công tác tại cơ sở lâu năm, từng bước đi tới vị trí hôm nay. Tuy hắn và Lục Duệ không phải một phe phái thế nhưng tràng diện ngày hôm nay vẫn khiến hắn rất rung động, dù sao người có thể khiến quần chúng tự phát tổ chức đưa tiễn tối thiểu sẽ không là một người xấu. Càng làm cho hắn cảm khái là, một thanh niên rất có tiền đồ như thế lại sắp trở thành vật hi sinh cho đấu tranh phe phái.

Bất luận quan viên nào khi vừa tiến vào quan trường đều không nguyện ý cùng người khác đấu tranh, cho dù là một tham quan cũng vậy. Hắn tại lúc ban đầu cũng là ôm lòng nhiệt huyết. Chỉ bất quá sau này bởi vì hoàn cảnh biến hóa, hơn nữa tự thân đối với sự hủ hóa năng lực chống đỡ không đủ mạnh nên mới từ từ biến thành tham quan.

Hầu Thiên Long tuy điều không phải tham quan, thế nhưng cũng là một lão quan lọc lõi, đã sớm nhìn quen mưa gió. Tại Ban tổ chức cũng làm tám năm phó Ban rồi thế nhưng ngày hôm nay sau khi thấy tất cả thì vẫn khiến hắn trong lòng rất rung động. Hắn thậm chí đang suy nghĩ, nếu có một ngày bản thân ly khai Huyện Thuận An, sẽ có người tiễn bản thân hay không?

Giả như bản thân trở lại làm Bí thư Đảng ủy một hương, sẽ có người nhớ tới bản thân không?

Hắn không dám xác định, thế nhưng hắn có thể xác định là, vô luận lúc nào, chỉ cần Lục Duệ trở lại Hạ Gia Trấn, trở lại cái mảnh thổ địa này, tất cả người trên mảnh thổ địa này đều coi hắn là thượng tân. Mặc dù là Lục Duệ sẽ không trở về thế nhưng những gì hắn làm cho nơi này sẽ vĩnh viễn được người ở đây ghi khắc.

“Làm quan, chỉ cần có thể vì quần chúng làm 1 chuyện tốt để cho bọn họ có thể ghi khắc cậu cả đời, vậy là đủ vui rồi." Đây là một câu nói mà Hầu Thiên Long năm đó tại Trường Đảng Tỉnh ủy nghe được một lão giáo diễn thuyết, hắn vẫn không rõ ý tứ ra sao thế nhưng ngày hôm nay đã hiểu rồi.

"Tiểu Lục, về Ban Xây dựng công việc đã chuẩn bị gì chưa?" Hầu Thiên Long do dự một chút rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi nói.

Lục Duệ sửng sốt, nghĩ không ra Hầu Thiên Long cư nhiên lại chủ động nói chuyện với bản thân. Lúc này Lục Duệ còn chìm đắm trong thương cảm, bất quá hắn phản ứng cũng là rất nhanh mà cười cười nói : “Hầu Trưởng Ban nói đùa rồi, tôi là chính tông ngoại hán, có thể chuẩn bị cái gì đây. Đi một bước tính một bước đi. Hơn nữa, lãnh đạo Huyện ủy phái tôi đi phụ trách công tác xây dựng nông thôn mới, tôi chủ yếu vẫn chuẩn bị đem tâm lực đặt ở trên cái này.".

Hắn tự nhiên biết vị Hầu Trưởng Ban này là người của ai nên nói năng cũng là rất dè dặt, rất sợ một cái không cẩn thận liền khiến đối phương bắt được lỗi trong lời nói.

Hầu Thiên Long lắc đầu, nhìn Lục Duệ cẩn thận mà nở nụ cười khổ nói : “Đồng chí Vi Dân tại Ban Xây dựng làm ăn không tệ, nghe nói rất nhiều đồng chí đều rất tán thưởng năng lực và nghiệp vụ của hắn.".

Xong, Hầu Thiên Long thẳng thắn nhắm mắt lại chợp mắt.

Lục Duệ cũng sửng sốt, hắn chẳng thể nghĩ tới vị Hầu phó Ban này dĩ nhiên lại sẽ chỉ điểm cho bản thân, hắn cũng không nghĩ tới, bản thân bất quá là 1 cán bộ cấp phòng ban, tại trước mặt Hầu Thiên Long bất quá là một mao đầu tiểu tử, hắn dựa vào cái mà đưa cho bản thân cành ô-liu? Lẽ nào có âm mưu?

Hắn căn bản là không nghĩ tới, là bởi vì hành động của dân Trần gia trang đã khiến cho trong lòng Hầu Thiên Long, 1 tia nhiệt huyết tắt đã lâu nay lại thoáng lóe lên một chút, chính là vì ngọn lửa này đã thúc đẩy hắn hướng về Lục Duệ đưa ra một tia viện thủ, nhắc nhở Lục Duệ một chút. Ban Xây dựng hiện tại bị Khúc Vi Dân kinh doanh như vách sắt vậy, Lục Duệ hắn tân quan nhậm chức sợ rằng sẽ không tốt đâu.

Quả nhiên, khi Lục Duệ đi theo Hầu Thiên Long tới Ban Xây dựng thì cảnh tượng trước mặt khiến hắn thực lấy làm kinh hãi.

Tại dưới Trụ sở Ban Xây dựng có một đám người đang chờ đợi Lục Duệ đến. Dẫn đầu tổng cộng có bốn người, xem ra nên là lãnh đạo Ban Xây dựng rồi.

"Lục chủ nhiệm, hoan nghênh, hoan nghênh!".

Lục Duệ mới vừa xuống xe thì một người trung niên nam nhân mang kính mắt gọng vàng đã đi đầu nắm tay Lục Duệ nhiệt tình nói.

Sau đó người này lại nhìn Hầu Thiên Long cười nói : “Cảm tạ Hầu Trưởng Ban đã đem Lục chủ nhiệm qua đây.".

Lục Duệ nhướng mày, người này bắt đầu bằng thái độ như thế thực khiến hắn có chút khó chịu. Lão tử là tới Ban Xây dựng nhậm chức người đứng đầu, ngươi sao nói cái gì hoan nghênh, hoan nghênh, làm cái gì! Nói là nhiệt tình háo khách, nói trắng ra là đang định tiếm vị trí của mình đây mà.

Hầu Thiên Long cười cười nhìn trung niên nhân kia gật đầu, lúc này mới cười nói với Lục Duệ: “Vị này chính là Phó Bí thư Đảng ủy, phó chủ nhiệm Ban Xây dựng Quý Xuân Chính, cũng là lão đồng chí Huyện Thuận An chúng ta.".

Lục Duệ ha ha cười, nắm tay Quý Xuân Chính nói : “Tôi là người ngoại nghề, sau này còn muốn Quý phó chủ nhiệm giúp đỡ tôi nhiều hơn.".

Quý Xuân Chính nghe Lục Duệ vừa nói như thế thì cười khan vài tiếng nói : “Lục chủ nhiệm khách khí rồi, chúng ta học tập nhau, cùng tiến bộ, cùng tiến bộ." nói xong câu đó, Quý Xuân Chính chỉ chỉ vào vài người phía sau và nhất nhất giới thiệu cho Lục Duệ.

Phía sau hắn có ba người đều là thành viên ban lãnh đạo Ban Xây dựng, trong đó một người là Bí thư Ủy ban kỷ luật, hai người còn lại là Phó Chủ nhiệm Ban Xây dựng.

Sau khi quen thuộc rồi, không đợi Quý Xuân Chính mở miệng, Lục Duệ nhìn Hầu Thiên Long cười nói : “Hầu Trưởng Ban, nếu đã tới Ban Xây dựng chúng ta rồi thì cũng đừng khách khí nữa, mời vào bên trong đi.".

Hầu Thiên Long sửng sốt, lập tức như có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Lục Duệ, trong lòng thầm gật đầu, cái đại biến chuyển này thật đúng là nhanh.

Vừa rồi Quý Xuân Chính chơi trò như vậy, tại trên mặt đông đảo cán bộ coi Lục Duệ cho là ngoại nhân, nay Lục Duệ lập tức trả đòn. Hắn là người đứng đầu danh chính ngôn thuận, nay chủ động mời thượng cấp lãnh đạo đi vào đơn vị là chuyện rất bình thường, điều này làm cho người vừa rồi vẫn tự cho mình là chủ nhân là Quý Xuân Chính rất không có mặt mũi.

Liếc mắt nhìn Lục Duệ tươi cười đầy mặt, Hầu Thiên Long trong lòng thầm nghĩ nói : “Thật là 1 thanh niên lợi hại!"