"Chàng trai, cậu tên là gì?"
Được thủ trưởng số một tương lai hỏi mình như vậy, cả người Lục Duệ nhất thời rung lên, cũng rất nhanh khôi phục bình thường, tri thức của hắn vượt qua thời đại này vài chục năm khiến cho hắn lựa chọn câu trả lời thích hợp nhất vào lúc này.
"Tôi là Lục Duệ, là người mới tới làm tạm thời phòng làm việc hương Duyên Giang." .
Trả lời rất trong quy trong củ, Lục Duệ đưa Hàn Định Bang đến cửa, xa xa thấy vài chiếc xe màu đen có rèm che đứng ở xa xa, rất rõ ràng, lúc này Hàn Định Bang hẳn là vừa rời đi khỏi thành phố, lúc này đây, hẳn là đến thăm bạn học.
Hàn Định Bang rất kinh ngạc vì lời Lục Duệ ăn nói, thấy người thanh niên này không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất khó tin tưởng hắn ta lại là một gã làm tạm thời tại hương trấn lạc hậu, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Duệ,.
"Lục Duệ, cậu từng đi học?" .
Lục Duệ lúc này đã buông căng thẳng trong lòng, ngược lại trấn định lên, nghe được Hàn Định Bang hỏi, cung kính hồi đáp: "Tôi năm nay mới tốt nghiệp đại học Tân Thành, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm." .
"Ơ?" .
Cái này, đến phiên Hàn Định Bang lộ ra biểu tình kinh ngạc, hiện tại tuy rằng là năm 2001, sinh viên đã không là sự vụ mới mẻ, thế nhưng tốt nghiệp đại học hàng hiệu giống như Lục Duệ, không đi bên ngoài, mà là chạy đến thâm sơn cùng cốc làm công tạm thời, làm cho người ta phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Lục Duệ, cậu vì sao không đi phía nam công tác? Tôi nghe nói, đãi ngộ bên kia tốt hơn bên này rất nhiều." Hàn Định Bang cười ha ha, mở miệng hỏi.
Lục Duệ biểu tình thản nhiên, vừa đưa Hàn Định Bang qua đường vừa hồi đáp: "Tôi là người sinh trưởng ở hương Duyên Giang, cha mẹ đều ở chỗ này, đi phía nam cho dù tốt, cũng là nhà người khác, ở đây mới là chổ của tôi." .
Hàn Định Bang bị kiềm hãm, nhìn Lục Duệ nói: "Hung vô chí lớn, hung vô chí lớn!"
Lúc này, Lục Duệ không có trả lời, chỉ là đem đưa ông đến bên cạnh xe có rèm che, mấy người mặc âu phục đang chờ Hàn Định Bang, trong nháy mắt ngay khi Hàn Định Bang tiến vào xe, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có niềm vui?" .
Nói xong, xoay người đi trở lại, thậm chí cũng không có nói lời từ biệt cùng Hàn Định Bang.
Ngồi ở trong xe, Hàn Định Bang vuốt cằm mình, cười ha ha: "Có ý tứ, 'Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có niềm vui?' là nói mình không phải hắn, không biết chí lớn trong lòng hắn? Hay là nói, mình không rõ ràng trong lòng hắn có truy cầu?" .
Cười cười, lại lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Người thanh niên này, rất thú vị." .
... . . .
... . . .
Trở lại phòng làm việc, Lý Chí Cường vẻ mặt cổ quái nhìn Lục Duệ, "Đầu gỗ, cậu điên rồi, không cho tôi nói chuyện?" .
Lục Duệ hung hăng gõ đầu hắn một chút, tàn bạo nói: "Cậu, cậu! Thật sự là đầu heo, cậu không thấy sao? Người nọ mặc quần áo, và khẩu khí nói chuyện, vừa nhìn cũng là làm quan. Hơn nữa, cậu không phát hiện lúc ông ta nói với chúng ta, giống như nói cùng thuộc hạ sao?" .
Sờ sờ mình đầu, Lý Chí Cường có chút nghi hoặc nói: "Vậy thì thế nào? Âu Văn Hải tôi còn không sợ, tại sao phải sợ bạn học ổng?" .
Lấy tay ôm cái trán, Lục Duệ thở dài nói: "Trâu đúng là trâu, dắt đến kinh thành cậu vẫn là đầu trâu. Tôi rất hoài nghi, dượng cậu vì sao muốn cho cậu vào phòng làm việc." .
Cười hắc hắc một trận, Lý Chí Cường gãi đầu: "Cũng không phải bị dì tôi làm phiền chịu không nổi, khiến cho tôi ở chỗ này, không gây họa là được." .
Thở dài một hơi, Lục Duệ giải thích nói: "Cậu biết không? Tôi ban đầu cũng cảm giác người này mới có thể là làm quan, cho nên mới có thái độ đối với ông ta tốt một chút. Thế nhưng vừa rồi tôi đi ra, thấy ông ta ngồi xe, cậu biết là bảng số gì không?" .
Cái này đến phiên Lý Chí Cường kỳ quái, có chút không giải thích được nhìn Lục Duệ nói: "Bảng số gì? Chẳng lẽ còn có thể là chính phủ tỉnh?" .
Cười khổ một chút, Lục Duệ hồi đáp: "Cậu nói nhỏ thôi, là trung ương!" .
"Phù phù!" .
Lý Chí Cường thoáng cái ngã ngồi ở trên mặt đất, cả người choáng váng nhìn Lục Duệ, cười khổ nói: "Đầu gỗ, cậu, cậu, cậu không phải chơi tôi chứ?" .
Thở dài một hơi, Lục Duệ bất đắc dĩ nói: "Tôi nói giỡn cái này để làm gì? Nếu không phải lúc trước ở trường học, cùng mấy người bạn học nghiên cứu qua cái này, tôi cũng sẽ không biết. Cũng may cậu vừa rồi không có gây thành lỗi lớn, nếu không, phỏng chừng dượng cậu có thể bị cậu liên lụy." .
Lòng còn sợ hãi gật đầu, Lý Chí Cường mặt không còn chút máu nhìn Lục Duệ, cầm lấy cánh tay hắn nói: "Anh em, cậu quả nhiên là anh em tốt của tôi! Ngày hôm nay nếu không phải cậu, tôi đã có thể thảm rồi, tôi thật ra không có gì, cùng lắm thì không ở chổ này nữa, chỉ là làm phiền hà dượng tôi, vậy thì rất phiền phức." .
Nói xong, hắn đứng lên nói: "Không được, tôi nhất định phải về nhà đi thắp hương, cảm ơn Phật tổ phù hộ!" .
Liếc trắng mắt một cái, Lục Duệ kéo hắn nói: "Trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, ta có lời nói với cậu." Bên tai nghe có tiếng bước chân tới cửa, hắn kéo Lý Chí Cường nói: "Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, chúng ta đi ra ngoài nói." .
Lý Chí Cường gật đầu, lúc này hắn đối với lời Lục Duệ nói đã là hoàn toàn tín phục, tuy rằng đi vào quan trường không lâu sau, thế nhưng hắn cũng biết nếu như không phải mới vừa rồi Lục Duệ che cái miệng mình, thì cái miệng thối của mình nói ra, phỏng chừng sẽ đắc tội vị đại nhân vật. Người ta sẽ không tính toán với một con châu chấu là hắn, thế nhưng tùy tiện nói một câu, có thể khiến cho hắn cùng dượng hắn hai người đều cuốn gói về nhà, đây là quyền lợi của lực lượng!
Hai người còn nói một hồi, mắt thấy đã là buổi trưa mười một giờ rưỡi, cùng nhau đi ra phòng làm việc, ngồi xe đi tới một tiệm cơm trong thôn.
Nhìn ra được, Lý Chí Cường là khách quen ở đây, vừa tiến đến, thì có người bắt chuyện.
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vừa nhìn cũng là bà chủ đi tới, cười dài nói "Ai da, cái này không phải Cường tử sao? Mấy hôm không tới, hôm nay là làn gió thơm nào, thổi cậu đế chổ chị Hồ." .
Lý Chí Cường cười ha ha, nói với người phụ nữ kia nói: "Chị nói gì thế, làm như tôi không có suy nghĩ vậy, hôm nay không phải tới chiếu cố sinh ý của chị sao?" Nói xong, đưa tay lôi kéo Lục Duệ nói: "Nào, chị Hồ, tôi giới thiệu một người cho chị. Anh em của tôi Lục Duệ, là anh em tốt chơi từ nhỏ đến lớn, tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau này hắn tới đều tính cho tôi." .
Người phụ nữ họ Hồ cười, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp nói với Lục Duệ: "Hèn chi tôi nói hôm nay sáng sớm chim khách kêu, thì ra là có quý nhân muốn tới, tới tới tới, hôm nay chị Hồ mời khách, coi như là đón gió cho Lục lão đệ." .
Lục Duệ ánh mắt chợt lóe, tiệm cơm này lắp đặt thiết bị tại thôn Duyên Giang có thể nói là vô cùng xa hoa, diện tích cũng rất lớn, nhìn ra được chủ nhân cũng tốn một ít tâm tư, hơn nữa mình cùng đối phương lần đầu gặp mặt mà người ta đã khách khí như vậy, trong lòng không khỏi nhìn thoáng qua đối với chị Hồ.
"Chị Hồ khách khí, sau này còn nhờ chiếu cố nhiều hơn mới đúng.".