Từ ngày Nam Cung Thần đi cũng được một tuần, Yến Di luôn cố gắng tập đi. Cô muốn chân nhanh khỏi, cô muốn trở về làm Yến Di của trước kia.
Cũng có nhiều lúc cô tức giận chính mình vô dụng, chẳng hạn như lúc này. Yến Di đang thở dốc vì mệt, cô ngã ngồi dưới nền, hai tay chống dưới đất nắm chặt lại hận không thể đánh mình một cái. Yến Di cảm thấy đầu gối đau rát, khi cô vén chiếc quần thể thao qua đầu gối mới thấy đầu gối đỏ ứng máu như muốn rỉ ra ngoài.
Cô ngồi dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhìn căn phòng này thấy mình thật nhỏ bé. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm giác cô đơn bao trùm thân thể cô. Điều gì đó đã thay đổi trái tim cô khi cô xảy ra chuyện. Yến Di thấy lòng trống vắng như thiếu điều gì mà lại không nghĩ ra đó là điều gì.
Suy nghĩ một hồi cô mê mang ngủ thiếp đi cho đến khi thím Trương gọi cô với giọng lo lắng
Tiểu thư...tiểu thư...
Yến Di từ cơn mê tỉnh dậy, đưa mắt nhìn thím Trương chờ bà lên tiếng.
Sao tiểu thư lại ngủ ở đây, nếu mệt thì nói thím một tiếng, thím dìu tiểu thư lên giường.
Cháu không sao.
Nhờ sự giúp đỡ của thím Trương, Yến Di được bà đỡ lên xe lăn. Cô không nói gì muốn lấy quần áo đi tắm, cả người đầy mồ hôi thật khó chịu. Thím Trương vội giúp cô chuẩn bị nước cùng khăn tắm. Yến Di nói cảm ơn rồi đi vào trong, chân đi không tiện quả thật có chút khó khăn khi tắm.
Sau khi tắm xong, cô xuống nhà ăn cơm. Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, Yến Di chỉ ăn vài miếng bởi vì cô không có một chút gọi là khẩu vị.
Thím Trương vô cùng lo lắng cho Yến Di, cứ như vậy cô sẽ cảm mất thôi.
Chiều hôm đó, Yến Di ra sau vườn ngồi ngắm những bông hoa bỉ ngạn. Được một lúc, cô mới chậm rãi đứng lên muốn đi về phía trước lại bị ngã xuống, nhiều lần như vậy làm cho đầu gối cô chảy máu, những viên đá nhỏ màu xanh nước được lát làm đường đã nhuộm đỏ một màu máu.
Đầu tóc rối bù, trán nhễ nhại mồ hôi. Nếu đi không được cô sẽ bò về phía trước, Yến Di lấy hai tay chế trụ dùng sức dưới lòng bàn chân cô đẩy thân thể về phía trước. Trên khuôn mặt cô không biết khi nào hai hàng nước mắt đã rơi xuống. Cả tay và chân cô đều bị chảy máu, ông trời dường như cũng thương xót cho số phận của cô, mây đen kéo tới, một trận mưa không báo trước đỗ ào xuống. Yến Di cả người ướt sũng, thím Trương từ trong nhà chạy ra trên tay cầm dù phía sau còn có hai người vệ sĩ
Mau đỡ tiểu thư lên.
Các người buông tôi ra.
Cô dùng sức hất mạnh tay không cho bọn họ chạm vào người mình, hét lớn
Cút, cút hết cho tôi.
Tiểu thư, cô như vậy sẽ bị cảm.
Thím Trương lo lắng lên tiếng, phải làm sao bây giờ, cứ như vậy thiếu gia về sẽ trách phạt bà.
Yến Di mặc cho mưa rơi xối xả vào người, mặc cho cả người đau rát cô hét lớn trong tuyệt vọng
Aaaaaaaaa....
Bả vai cô run rẩy không biết vì lạnh hay vì khóc, cô đã cố rồi, cố để trở lại là mình của trước kia, dám đối diện sự thật, mạnh mẽ vượt qua khó khăn nhưng tại sao? Cô càng cố gắng thì càng tuyệt vọng, đôi chân này đi lại được sao?
New York
Khách sạn K.A, phòng tổng thống
Nam Cung Thần khuôn mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bên trong đang chiếu đoạn video một cô gái đang ngồi dưới mưa vô cùng thảm thương, người trong video là Yến Di. Máy tính được anh kết nối camera ở biệt thự thế mà cảnh đầu tiên anh nhìn thấy lại là cảnh Yến Di ngồi trong mưa, thân hình nhỏ nhắn run rẩy nhìn yếu đuối vô cùng. Càng nhìn càng thấy tức, anh không nhịn được gầm lên giận dữ
Một lũ vô dụng.
Cố Dạ Huân đứng đằng sau chỉ biết sờ sờ mũi nhìn Nam Cung Thần điên cuồng tàn phá đồ trên bàn làm việc. Bỗng...
Chuẩn bị vé máy bay.
Cố Dạ Huân giật mình, hắn lần đầu thấy anh họ lo lắng cho một người phụ nữ trừ Nam Cung Mẫn. Anh thấy Cố Dạ Huân còn chưa đi mày đẹp nhíu lại, sắc mặt không tốt tí nào
Còn không đi?
Được, được, em đi liền.
Cố Dạ Huân chạy như tên lửa ra ngoài, ai bảo hắn là cánh tay đắc lực của anh kiêm em họ luôn chứ.
Chuyến bay kéo dài hơn bảy tiếng, về đến biệt thự đã tối. Nam Cung Thần mang vẻ mặt lo âu đi lên phòng ngủ bỏ lại ánh mắt kinh ngạc của người làm cùng thím Trương. Anh nhẹ nhàng mở cửa, đèn trong phòng vẫn sáng. Yến Di đang ngồi dựa vào đầu giường, hồn không biết để chốn nào.
Anh cẩn thận từng bước đi lại chỗ cô, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Yến Di một cõi chua xót dâng lên. Nam Cung Thần ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt lạnh băng của cô
Sao lại không biết chăm sóc mình như vậy? Mới rời em có một tuần, em đã tự hành hạ bản thân mình như vậy?
Yến Di không có vẻ gì là kinh ngạc hay giật mình khi thấy anh, cô đưa đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc nhìn anh mỉm cười nói
Không sao, tôi vẫn khỏe mà.
Nam Cung Thần ngạc nhiên khi thấy cô dịu dàng như vậy, bất chợt anh cảm thấy lo lắng
Em không sao chứ? Yến Di?
Ừm, tôi không sao.