Chương 82: Ngoại Truyện 5: Lời Xin Lỗi Của Elly

Elly theo anh về thành phố T sau khi anh về được hai ngày, nhưng cô không có cảm đảm để gặp anh. Cho đến khi một sự kiện xảy ra vào ba tháng sau khi cô ở thành phố T, lúc đó Nam Cung Mẫn mang thai 6 tháng 15 ngày.

Đêm hôm đó, tại quán bar Angle

Elly ngồi uống một mình tại quầy bar. Đến cũng đã đến nhưng gặp anh thì không dám, cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Bỗng từ đâu xuất hiện một đám thanh niên đang tiến tới chỗ Elly. Cô biết với những tên như vậy thì không nên day dưa, thế là cô đứng dậy rời đi. Nào ngờ...

  • Cô em sao lại đi vội như vậy, để tôi bồi em uống rượu.

    Gã nắm tay Elly vuốt ve, cô sợ hãi vùng vẫy

  • Buông ra, hic...

  • Chà, khuôn mặt này rất đẹp, đảm bảo với em, em đi theo anh sẽ ăn sung mặc sướng cả đời.

  • Tôi không cần buông ra, hic...anh ơi, em sợ lắm anh đang ở đâu vậy? Hic...

    Elly sợ hãi khóc nức nở, cô trước giờ luôn được mẹ và anh trai bảo hộ chưa từng đối mặt với hoàn cảnh này.

  • Anh hai, cứu em...hic...em sợ, anh hai...

    Ngay lúc này cô nghĩ ngay đến Phong Tần, người mà cô đã nói nặng lời.

    Tiếng nhạc nhỏ dần, mọi người ở đây không một ai vào giúp đỡ, họ dường như đang chờ trò hay. Bỗng..."xoảng" Elly với được chai rượu bên cạnh, dùng sức đập mạnh vào đầu gã. Gã đau đớn đẩy mạnh Elly ra, làm lưng cô đập vào quầy bar, Elly đau đến hét lên.

  • Con khốn, mày có biết tao là ai không hả?

    Elly hai chân mềm nhũn khi thấy hắn ta lôi súng ra chỉa thẳng vào cô. Mọi người thấy vậy hét toáng lên, Elly cắn môi nước mắt lần nữa rơi xuống.

  • Các...các người muốn làm gì?

  • Làm gì sao?

    Gã đưa tay lau vết máu, sau đó cười chết chóc

  • Tao muốn giết mày.

  • Các người...đừng làm càng, chị dâu tôi là người của Nam Cung gia.

  • Haha...chị dâu cô là người Nam Cung gia thì tôi chính là ông nội của cô ta.

    Gã cười chế giễu, cả đám thấy vậy cũng cười lớn. Nhưng nụ cười chợt cứng đờ khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía sau

  • Phải không?

    Phong Tần khuôn mặt âm lãnh nhìn đám người đó, bước chân chậm rãi tiến về phía Elly. Nhìn dáng vẻ chật vật của cô anh không khỏi nhíu mày. Nếu anh không ở đây, Elly làm sao ra khỏi đây? Cũng may hôm nay anh có hẹn với Chấn Nam.

  • Em đến đây làm gì?

  • Em...em...

    Elly lắp bắp không nói được chữ nào, Phong Tần không đợi Elly trả lời đã quay sang nhìn Mặc Lâm với Mặc Vũ

  • Tôi không muốn nhìn thấy họ ở đây nữa. Chỉ cần thấy họ xuất hiện ở thành phố T liền đánh gãy chân cho tôi.

  • Rõ.

  • Buông ra, mày có biết tao là ai không hả? Tao là anh em tốt của lão đại bang Phong Vũ.

  • Mày sẽ hối hận khi nói dối, Mặc Vũ, cắt lưỡi của hắn để sau này hắn không nhận thân thích bừa bãi.

  • Dạ.

    Giải quyết mọi việc, anh mới nhìn Elly lạnh lùng nói

  • Đừng gây thêm rắc rối cho tôi.

    Song liền bỏ đi.

  • Anh...em xin lỗi, em...

    Phong Tần bước chân dừng lại, anh thở dài

  • Không có việc gì mai em về nước đi. Còn nữa, không nên áy náy việc lúc trước, tôi quên lâu rồi.

  • Không, em không về, trừ phi anh tha lỗi cho em. Em biết nói như vậy là không đúng, nhưng lúc đó em chỉ nóng giận nhất thời. Khi em nghe anh nói muốn về nước, nơi đó không giành cho anh em đã rất hối hận. Anh, em xin lỗi, anh đừng lạnh nhạt với em như vậy được không? Em sẽ không tha thứ cho bản thân mình nếu anh vẫn như vậy...

  • Elly, được rồi đừng nói nữa.

    Anh bất lực thở dài nói.

  • Không, em phải nói. Anh, em thật sự biết lỗi rồi mà!

  • Được rồi, đồ ngốc, anh nói không tha lỗi cho em khi nào chứ?

    Phong Tần bật cười, được rồi trên đời này anh thua dưới tay ba người phụ nữ. Người đầu tiên là mẹ anh, người tiếp theo dĩ nhiên là cô vợ nhỏ bé của mình. Người còn lại là đứa em gái không cùng dòng máu này.

    Phong Tần nhìn Elly vừa cười vừa khóc không khỏi lắc đầu.

  • Có đi được không?

  • Dạ có.

    Elly phấn chấn nói mặc dù cả người đau nhói.

  • Về thôi, anh chở em về nhà.

    Biệt thự Đào Uyển

    Nam Cung Mẫn nghe thấy tiếng mở cửa thì đưa mắt nhìn sang sau đó lại tiếp tục coi tivi.

  • Anh về rồi.

  • Tần, em muốn ăn thịt gà nướng.

    Phong Tần lúc này mới biết cô đang xem chương trình ẩm thực. Anh ngồi xuống, ôm cô lên đùi mình

  • Hôm nay con có ngoan hay không?

    Nam Cung Mẫn chưa kịp trả lời thì...

  • Ui, chọc thủng mắt của em rồi.

    Elly vào sau thấy cảnh này liền than nhẹ, Nam Cung Mẫn giật mình muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ôm chặt. Cô chun mũi, ló đầu ra nhìn Elly

  • Em đến đây khi nào?

  • Khoảng ba tháng rồi ạ.

    Elly đặt đồ ăn lên bàn nói

  • Em cố tình mua cho chị đó.

  • Oa...là gà nướng.

    Nam Cung Mẫn thấy đồ ăn bên trong hai mắt tỏa sáng cô không khách khí mà ăn ngon lành. Phong Tần thấy dầu dính vào miệng cô, anh đưa tay lau miệng cho cô. Nam Cung Mẫn cười híp mắt, bộ dáng rất hưởng thụ.

    Elly ngồi bên cạnh mỉm cười, cô đâu còn vẻ chật vật như lúc nãy? Trên đường về, anh đã đưa Elly đến bệnh viện kiểm tra, không có gì đáng ngại mới chở Elly đến tiệm mua đồ mới để thay. Elly nhìn thấy Phong Tần hạnh phúc mà lòng ấm áp, bởi vì anh đã chịu nhiều đau khổ, bây giờ xem như bù đắp cho những sóng gió anh đã trải qua.