Chương 61: Phong Vũ Bang
  • Nhưng tôi sai rồi, ả biến mất ông vẫn không quan tâm tôi. Đến nhìn tôi ông cũng chả thèm nhìn một cái...ha, vậy mà tôi lại mù quáng yêu ông...một lòng đợi và cuối cùng tôi đã là vợ của ông.

  • Đủ rồi! Bà không cần nói nữa.

    Cổ Khắc Tuyền quát, nhưng Chu Đào vẫn không ngừng lại

  • Chuyện đã đến nước này, tôi cũng nói thẳng cho ông biết. Năm xưa tôi mang thai là giả, Cổ Ân Tâm cũng không phải con ông. Tất nhiên cũng không phải con tôi, nó chỉ là một đứa cô nhi được tôi nhận nuôi mà thôi!

    "Đoàng" như sét đánh giữa trời quang, mọi người không ngở tiểu thử Cổ gia lại là cô nhi, không một chút quan hệ với Cổ gia.

  • Bà đang loạn cái gì?

  • Ông không tin có thể xét nghiệm ADN.

    Cổ Ân Tâm hai chân như không có lực lùi về phía sau. Cô không phải con gái của họ, cô là cô nhi? Ha, là cô nhi sao? Cổ Ân Tâm xoay người chạy ra khỏi bữa tiệc. Thấy vậy, Lãnh Ngụy Hàn cũng đuổi theo cô.

  • Tâm sự xong chưa, nếu xong rồi bà có lời gì muốn nói trước khi nhận lấy sự trừng phạt.

    Giọng của Phong Tần lạnh lẽo vang trong hội trường, mọi người không khỏi hít khí lạnh.

    Chu Đào cười khẩy

  • Mày thì làm gì được tao?

  • Bà chắc chứ? Bà sẽ hối hận vì đã nói câu này.

    Lời anh vừa dứt, cửa hội trường mở ra. Bước vào là năm người đàn ông mặc áo đen giống như vệ sĩ. Nhưng chỉ có người trong giới hắc đạo, Phong Tần và cô mới biết đó là sát thủ của Phong Vũ bang vì trên ngực áo của họ có gắn một chiếc lông vũ tượng trưng cho bang.

    Anh rất ít khi quản lý bang, cũng như dùng thế lực của bang để giải quyết việc riêng. Nhưng đối với bà ta, anh không thể không dùng biện pháp mạnh, bà ta xứng đáng nhận hình phạt đau khổ nhất!

    Không biết trong đám người, ai đã thét lên

  • A, là người của Phong Vũ bang.

    Bầu không khí rơi vào trầm lặng, Chu Đào là người phá vỡ trước

  • Mày...

    Anh cười lạnh

  • Hối hận sao? Chính bà mà tôi có ngày hôm nay đấy. Bà giết mẹ tôi, đó chính là động lực để tôi đi tiếp nhưng cũng phải nhờ ơn của ông. Ông thấy đấy, ông vứt bỏ mẹ con tôi. Tôi vẫn sống, không có ông...tôi vẫn sống tốt đấy thôi.

    Cổ Khắc Tuyền thật không ngờ, đứa con mà ông vứt bỏ lại thành đạt?

  • Tần à...ba...

  • Ông không phải ba của tôi, ba của tôi đã chết trong đêm mưa mười mấy năm trước. Người đã đuổi mẹ con tôi đi, kể từ lúc đó...ba tôi đã chết rồi.

  • Con không thể tha thứ cho ta sao?

    Phong Tần không lên tiếng, ôm cô quay người rời đi cũng không quên ra lệnh

  • Đem người về, tôi muốn đích thân trừng phạt bà ta.

  • Rõ, lão đại!


Biệt thự Nam Cung

Hạo Thiên nhìn anh rồi quay sang nói với Nam Cung Mẫn

  • Con lên lầu trước đi, ba có chuyện muốn nói với Tiểu Tần.

  • A, vậy...vậy con lên trước.

    Cô nói, rồi cầm lấy tay Phong Tần bộ dáng không muốn rời đi, cô hôn lên má anh

  • Em lên trước.

  • Ừm!

    Anh mỉm cười gật đầu.

    Đợi cô rời khỏi, Hạo Thiên liền vào thẳng vấn đề

  • Chuyện của con ba không xen vào, nhưng trước khi làm con hãy nghĩ cho Mẫn Nhi, đừng làm gì nguy hiểm đến bản thân. Con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi nếu con xảy ra chuyện.

  • Con biết ạ!

  • Tiểu Tần à, mẹ quan tâm con nên mẹ mới muốn nói với con. Nếu tha thứ được, hãy tha thứ cho ba con đi. Dù ông ấy làm sai nhưng ông ấy là ba ruột của con. Mẹ hiểu cảm giác đó chứ bởi vì mẹ từng trải qua, nhưng Tiểu Tần đến cuối cùng mẹ không thể hận vì bà ấy ra đi, ra đi mãi mãi. Lúc ấy, mẹ chỉ ước có thể biết bà ấy còn sống để tìm bà ấy. Bà ấy cũng chính là mẹ ruột của mẹ...

    Dù sự việc này đã qua lâu lắm rồi nhưng mỗi khi nhắc đến Tử Huyên không nhịn được mà rơi nước mắt. Hạo Thiên ôm Tử Huyên vào lòng an ủi, vỗ nhẹ lưng Tử Huyên, Hạo Thiên nhìn Phong Tần nói

  • Con đi lên đi, đừng để Mẫn Nhi chờ lâu.

  • Dạ, chúc ba mẹ ngủ ngon.

    Hạo Thiên nhíu mày, không vui lên tiếng

  • Không khóc nữa, ngoan nào...

  • Thiên...

    Trên phòng, Nam Cung Mẫn thấy anh vào liền đứng dậy chạy lại chỗ anh. Phong Tần lo lắng nói

  • Đừng chạy, kẻo ngã.

    Anh tay còn nhanh hơn chân vội đưa tay ôm lấy cô, trách yêu

  • Em đó, sắp làm mẹ mà còn như vậy.

    Cô chu môi

  • Tại em lo lắng cho anh chứ bộ.

  • Anh thì có việc gì, ngoan ngoãn đi ngủ. Anh còn có việc bận.

    Hôn lên tóc cô, anh nhẹ nhàng nói. Nam Cung Mẫn không có ý định buông anh ra

  • Ông xã, anh đừng làm gì nguy hiểm.

  • Đương nhiên, anh còn phải chăm sóc bà xã đại nhân của anh mà.

  • Dẻo miệng.

    Phong Tần cười ha hả, hôn chụt lên môi cô

  • Được rồi, anh đi đây. Nhớ ngủ sớm, không được thức khuya, biết chưa?

  • Dạ?

    Cô bìu môi, làm giống như cô là con nít không bằng. Phong Tần híp mắt cười, đưa tay vuốt tóc cô

  • Ngoan, anh đi đây.

    .....

    .....

    Phong Vũ bang

    Phong Tần vắt chéo chân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chu Đào.

    Khuôn mặt bà ta nhợt nhạt, đầu tóc rối bù còn đâu vẻ cao quý ngày thường?

    Anh nhìn bà ta như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu, anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói với Mặc Lâm

  • Giao bà ta cho cảnh sát.

    Mặc Lâm kinh hãi, nhìn anh

  • Lão đại, đây không phải quá ưu ái cho bà ta sao?

    Anh phất tay

  • Coi như tích đức cho đứa con sắp chào đời của tôi đi.

    Nghe anh nói vậy, khóe môi Mặc Lâm giật giật. Cuối cùng vẫn làm theo lời anh, giao Chu Đào cho cảnh sát. Bà ta bị phán tù chung thân, nhưng Mặc Lâm thấy như vậy vẫn còn nhẹ, hắn muốn bà ta phải chết như thế như nỗi đau lão đại trải qua mới công bằng?


Cảnh báo: chương sau có chút ngọt, có chút sến súa, và có chút H+ nha!!!!