Chương 4: Mẫn Nhi Tức Giận!

Lâm Trác thấy Vũ Hạ Vy bao che cho cô liền quát nhẹ

  • Em còn bao che cho cô ta?

    Nói rồi, hắn quay sang Nam Cung Mẫn nói

  • Tại sao cô lại bắt nạt Vy Nhi?

    Quý Tiểu Thất thấy cô không trả lời liền tức giận, cô bạn liếc Lâm Trác nói

  • Con mắt nào của anh thấy Mẫn Nhi bắt nạt cô ta?

  • Tôi...

  • Không thấy đúng không? Vậy thì anh biến nhanh khỏi mắt tôi, đỡ làm bẩn mắt tôi.

  • Cô...

  • Trác, không cần! Mẫn Nhi thật sự không có bắt nạt em.

    Ả càng che giấu càng làm cho mọi người nghi ngờ. Chỗ cô ngồi ăn cơm đã đông nghẹt người. Nhưng cô vẫn thủy chung không lên tiếng, cho đến khi Lâm Trác đụng đến ranh giới cuối cùng của cô. Hắn ta nói

  • Tôi thật không hiểu tại sao lúc trước lại yêu cô? Cái cơ bản nhất trong giao tiếp cô cũng không biết sao? Người khác hỏi mình phải trả lời, tôi thật không biết ba mẹ cô làm sao lại dạy ra một đứa con gái như cô.

  • Anh, nhắc, lại, lần, nữa?

    Lời nói của cô như rít qua khẽ răng. Lâm Trác cũng chẳng để ý mà nói

  • Tôi nói, ba mẹ cô làm sao có thể dạy ra một người con gái như cô?

    "Rầm"

    Nam Cung Mẫn đập mạnh tay xuống bàn

  • Lâm Trác, lúc trước mắt tôi mù mới yêu anh, còn yêu đến tận một năm? Tôi nói cho anh biết, anh nói tôi thế nào cũng được nhưng ba mẹ tôi thì không. Anh có tư cách gì nói như vậy? Hả?

    Lần này cô thật sự tức giận, tên khốn đó, dám đụng đến ba mẹ cô?

  • Chột dạ sao? Nói trúng tim đen liền phản ứng mạnh như vậy?

    Hắn ta nhếch môi cười, Nam Cung Mẫn siết chặt nắm đấm quát

  • CÂM MIỆNG!

  • Chẳng lẽ tôi nói sai, nhân phẩm cô kém như vậy thì...

    "Bốp"

    Chưa đợi hắn nói xong, cô đã đấm mạnh vào mặt hắn

  • Tôi bảo anh câm miệng, không thì đừng hối hận.

    Cú đấm của cô là dùng hết sức, Lâm Trác cảm thấy đau buốt ở má trái, hắn như kẻ điên quát

  • Tiện nhân, cô dám đánh tôi?

  • Tiện nhân? Nếu tôi là tiện nhân thì anh đã yêu con tiện nhân này suốt một năm đấy!

    Nam Cung Mẫn quát, hai mắt cô đỏ lên chỉ cần chớp mắt nước mắt sẽ chảy ra, cô ngước mắt lên để ngăn những giọt nước mắt đó. Nam Cung Mẫn cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc đi yêu hắn. Yêu nhau một năm giờ hắn chửi cô là tiện nhân?

    Tranh cãi không nhỏ, nên hầu như mọi người đều quay quanh lại đây. Không ai lên tiếng cũng chẳng ai ngăn, họ chỉ đứng để xem kịch vui.

    Lâm Trác thở phì phò, hắn nói

  • Là tôi mù nên mới yêu tiện nhân như cô.

    -...

  • Xin lỗi Vy Nhi đi, mọi chuyện coi như không có gì xảy ra.

    Hắn nói.

  • Vy Nhi?! Gọi thân mật quá nhỉ? Cô ta là cái thá gì mà tôi phải xin lỗi?

    Nam Cung Mẫn lạnh giọng nói, Vũ Hạ Vy đứng bên cạnh Lâm Trác cũng rụt rè trước khí thế của cô. Ả nắm tay của hắn đứng nép gần hắn nói

  • Trác, không cần đâu. Mẫn Nhi không làm gì em cả.

  • Vũ Hạ Vy, tai cô bị điết hay là không nghe rõ Mẫn Nhi nói. Cô không thân mật với cô ấy, làm ơn gọi Nam Cung Mẫn. Cô gọi "Mẫn Nhi" làm tôi nổi da gà.

    Quý Tiểu Thất không chịu nổi ả nữa lên tiếng. Ả sau này không đi làm diễn viên thì phí a.

  • Thất Thất, đừng nói chuyện với loại người đó.

    Cô lên tiếng ngăn cản, ở đây chỉ phí thời gian. Ăn cơm cũng chẳng vào nữa rồi. Nam Cung Mẫn thu dọn xong rồi nói

  • Đi thôi!

  • Đứng lại, tôi còn chưa nói chuyện xong với cô.

    Lâm Trác đứng trước mặt cô nói.

  • Tôi với anh không còn gì để nói nữa. Thấy tôi trướng mắt đúng không? Vậy thì tôi đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa.

    Dừng một lát, cô lại nói

  • Nhưng ngày tôi trở về, sẽ là ngày chính tay tôi đạp đỗ các người xuống địa ngục. Bây giờ thì nên tận dụng quảng thời gian còn lại đi, bởi vì các người không còn sung sướng được lâu nữa đâu. Nên nhớ, Nam Cung Mẫn tôi nói là làm.

    Không để họ trả lời, cô đã kéo tay Quý Tiểu Thất đi. Đi được một đoạn Quý Tiểu Thất hỏi

  • Mẫn Nhi, cậu nói không xuất hiện trước mặt họ nữa là ý gì?

  • Thất Thất, mình định đi nước ngoài một thời gian.

  • Sao??? Vậy khi nào cậu đi?

  • Mình định lấy bằng tốt nghiệp rồi mới đi, nhưng mình suy nghĩ lại rồi. Sáng mai mình sẽ đi.

  • Đi cũng tốt, qua đó nhớ giữ liên lạc.

  • Được, cậu ở đây phải cẩn thận Lâm Trác và Vũ Hạ Vy.

  • Mình biết rồi, nhìn mình hiền lành vậy thôi. Chứ tức lên rồi, hai người bọn họ làm sao đấu lại mình.

    Quý Tiểu Thất vỗ ngực nói.

  • Phải giữ gìn sức khoẻ đó.

  • Mẫn Nhi cũng vậy.

  • Được rồi, mình về để chuẩn bị.

    Nam Cung Mẫn vẫy tay tạm biệt Quý Tiểu Thất rồi ra về. Quý Tiểu Thất nhìn bóng lưng của cô hoà vào dòng người thì mỉm cười nói

  • Mẫn Nhi, cậu nhất định phải tìm được hạnh phúc mới cho mình.


Biệt thự Nam Cung

Vương Tử Huyên đang nấu ăn nghe bên ngoài có tiếng động liền đi ra, Vương Tử Huyên ngạc nhiên hỏi

  • Mẫn Nhi, làm sao còn về rồi?

    Nam Cung Mẫn thấy mẹ liền ôm chằm lấy

  • Mẹ ơi, con buồn quá!

  • Sao? Ai bắt nạt con?

  • Mẹ ơi, con thật ngu ngốc khi yêu hắn ta. Hắn ta chửi con còn lôi cả ba mẹ vào. Con xin lỗi!

    Nam Cung Mẫn vùi đầu vào ngực mẹ nói, Vương Tử Huyên vuốt nhẹ mái tóc cô nói

  • Không sao, coi như đây là bài học cho con.

  • Mẹ!

  • Chuyện gì?

    Vương Tử Huyên buông cô ra hỏi. Nam Cung Mẫn nhẹ nhàng nói

  • Mai con sẽ ra nước ngoài.

  • Được, qua đó nhớ giữ gìn sức khoẻ.

    Vương Tử Huyên nhếch môi cười. Cô gật đầu rồi bảo mệt nên lên phòng nghỉ, Vương Tử Huyên lắc đầu rồi vào phòng ăn dọn cơm. Xong tất cả, Vương Tử Huyên mới lên thư phòng gọi anh

  • Thiên, xuống ăn cơm!

    Hạo Thiên ngước đầu lên nhìn Vương Tử Huyên, sau đó trả lời

  • Ừ!

    Phòng ăn

  • Mẫn Nhi nói ngày mai con bé sẽ đi nước ngoài.

    Tay ăn cơm của Hạo Thiên hơi dừng, anh nhìn Vương Tử Huyên nói

  • Cũng tốt, con bé cũng không còn nhỏ.

  • Nhưng em lo lắng!

    Hạo Thiên đặt chén cơm xuống nhìn Vương Tử Huyên, anh dịu dàng nói

  • Em không cần lo, biết đâu qua đó con bé sẽ quên những chuyện không vui.

  • Nhưng...

  • Được rồi, mau ăn cơm. Em đừng suy nghĩ quá nhiều.

  • Dạ!