Sóng nước rẽ đường cho cự ngạc bơi về trước, chúng sinh linh cảm nhận được tồn tại khủng khiếp đang di chuyển vội vàng tản ra tránh hết. Ngay cả các vị thần sông nhìn thấy ông Ngạc cũng vội ra chào hỏi, nhưng chẳng được đáp trả lại. Khổ Qua không cảm nhận được họ cho nên chẳng biết mình đang được 2 vị tồn tại đưa đi. Nơi mà Khổ Qua tới là 1 thị trấn nhỏ gần với quốc lộ đang sửa chữa, ông Cao đưa Khổ Qua lên trên bờ trước. Khổ Qua nhìn về phía xa xa, thấy ở trước có mấy bóng dáng quen thuộc chạy lướt qua trên 1 chiếc xe ngựa:
Là ông thượng, bác với mấy anh em con kìaÔng cao ra hiệu bịt miệng cậu lại, không cho cậu dơ tay hô lên. 6 Quốc ngồi trên xe, cau mày lại hơi khó hiểu:
Sao tao nghe loáng thoáng tiếng thằng Khổ Qua nhở,
Bớt xào xáo đi thằng mập, từ đây tới núi mình cũng hơn 30 cây lận đó. Nó sao ở đây mà nói mày nghe được
Ờ nhể,
Khổ Qua được ông cao nói:
Con ngốc lắm, lỡ ai thấy thì sao, con nói năng với họ là con được ta dẫn đi. Rồi lộ chuyện quen biết giữa ông cháu mình? Suy nghĩ thấu đáo vào con nghe. Đi, ông dẫn cháu đi xem nơi nàyThị trấn này đặc biệt nhiều dừa, có thể gọi là rừng dừa, mà cây nào cũng cao chót vót, trái nặng trĩu cực thích mắt. Dưới đất cũng thấy vỏ dừa được phơi khô. Khổ Qua thấy có vài người đang ngồi làm gì đó với đống vỏ, ông cao chỉ vào đó:
Họ đang làm dây dừa đó con, vỏ dừa cực kỳ chắc, làm thành bao, dây, thậm chí bện lại thành áo giáp cho quân lính thời xưa cũng được nữa.
Hay vậy á, con cứ nghĩ dừa chỉ uống được nước
Ừm, mọi thứ đều có thể dụng được. Chỉ là chưa thích hợp với nó. Cũng như con vậy, con là vỏ dừa không thể ăn uống như nước, cơm dừa. Mà là để bện thành giáp, thành dây thừng. Rõ chưa?
Dạ, dạ, con hiểu ý ông
Ông Cao dùng 1 ví dụ để vắn tắt cho cậu hiểu. Khổ Qua hỏi ông cao tiếp:
Ông ơi, giữa âm nhãn với linh cảm, rồi tam hỏa ấn với hạ âm gì đó. Bên nào mạnh hơn ông?
Ừm, mỗi lĩnh vực đều có mạnh yếu riêng biệt. Khổ Qua nhìn ông này. Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn nữa. Núi cao, còn có núi cao hơn. Con phải ghi nhớ khắc cốt, mai này con đạt thành tựu chớ có ngủ quên trên chiến thắng. Nhớ kỹ chưa
Khổ Qua gật đầu lia lịa, đối với cậu thì ông cao vừa là ông vừa là thầy của mình vậy. Giờ đây, ông Cao đưa Khổ Qua lần đầu thực chiến ở bên ngoài. Cũng là lúc, cậu bé đặt chân vào cuộc chiến đấu tranh sinh tồn cực kỳ khủng khiếp. Ông cao đưa Khổ Qua đi tới 1 nông trang, ở đây trồng chủ yếu là mía, ngô cùng với đậu phộng. Trang tại này cực kỳ rộng lớn, cùng với đó là tiếng người lao động í ới nhau thu hoạch cuối mùa. Từng xe chở nông sản rời khỏi, mùi mía thơm làm Khổ Qua rất thèm. Bỗng 1 cây mía nhỏ rơi khỏi xe lăn về phía cậu. Ông Cao đứng chờ đợi xem hành động của Khổ Qua, dù rất thèm vị ngọt, chỉ cần cắn 1 miếng, chắt hít nước trong đó cũng đủ làm Khổ Qua nghiền rồi. Cậu lưỡng lự cầm khúc mía nhỏ đó, nhìn qua nhìn lại rồi đặt lại trước cổng, chỗ nhiều người dễ thấy nhất. Ông cao hỏi:
Sao con không lấy nó?
Của rơi không phải của mình. Ông Thượng dạy môn đạo đức đã bảo vậy rồi. Con học chậm, chứ hông có hư đốn
Hahaha, giỏi, giỏi. Coi bộ có dáng của quân tử rồi đó. Đi nào, ta dẫn con đi thực chiến
Trời dần buông xuống màn tối đen như mực, mà ở trang trại này chỉ còn lại vài người ở lại kiểm kê danh sách, chấm công cho người làm. Thời kỳ này, thì điện vẫn còn ít, vài ngày lại cắt điện đi. Trong nhà ai cũng có để sẵn đèn dầu, đèn cầy hết. Ông Cao đưa Khổ Qua băng qua trang trại, tới được 1 nghỉ chân cho đêm nay. Mà lá mía, lá ngô cực kỳ ngứa, lại sắc, nằm rất khó chịu. Ông Cao vẫn nằm ườn ra, rồi bảo:
Mai này, con còn phải sống và chiến đấu trong môi trường còn tệ hại hơn bây giờ. Nên phải tập làm quen đi. Con cũng quên đi mấy đĩa phim siêu nhân, chúng chỉ là phim bịp cho con nít
Không có, siêu nhân có thật. Con sẽ thành siêu nhân đó ông Cao
ừ,thành gì cũng được, miễn là thành nhân trước đã. Nằm đi, lát nữa sẽ quen dần
Mà hội ông thượng cùng với bác và 5 người anh em đã vào 1 nhà trọ thuộc tông tộc ở ngoài xã hội. Tông tộc muốn duy trì tới tận ngày nay, bắt buộc phải làm kinh tế để duy trì nổi. Ông thượng cùng với bác, mỗi người 1 phòng, còn 5 đứa nhỏ thì xếp chung chúng vào trong 1 phòng nữa. Khi màn đêm dần ập xuống, Khổ Qua đói bụng cồn cào mà chẳng có gì lấp bụng, ông cao vẫn nằm vắt chân, miệng ngậm cây cỏ, cậu lay lay tay ông ấy:
Ông ơi, con đói, đóiÔng ấy bật dậy, nắm lấy Khổ Qua:
Đi thôi, mình tìm cái ăn lấp bụng trước đãÔng ấy dẫn Khổ Qua đi vào trong ruộng bắp, ở đây vẫn còn sót lại nhiều cây chưa kịp thu hoạch. Ông Cao bẻ lấy vài trái, hỏi cậu có mang theo tiền mặt không. Khổ Qua lắc đầu lia lịa:
con đi học mới được cho tiền, mà mỗi ngày chỉ có 2 nghìn thôi
tóm lại là không có tiền, chậc, thôi thì ăn nợ, ngày sau tới trả. Cầm lấy
Ơ, ông Thượng bảo không được ăn trộm, là xấu lắm
Ông cao hừ lạnh:
Đây không phải ăn trộm, là mượn tạm. Khi có đủ tiền thì quay lại trả cho người ta, chứ chẳng lẽ chịu đói.
Nhưng nhưng, con không …
Ông cao cầm lấy bắp mang về, dùng lá cây với mấy cây củi khô, dọn 1 chỗ đất trống rồi nhóm lửa. Ông ấy chỉ cần búng tay, lửa từ giữa hai ngón bùng lên như bật lửa. Mùi bắp nướng thơm nức mũi, làm Khổ Qua thèm nhỏ dãi mà vẫn không dám ăn. Cậu bị dằn vặt, đứng giữa hai lựa chọn. Ông Cao vừa ăn vừa bật cười:
Hahaha, ta hỏi con. Thượng nó, dạy cho con cái câu: Nhân chi sơ tánh bổn thiện đúng không?
Dạ đúng rồi
Ông cao cười nắc nẻ:
Thế ta hỏi con. Con người sinh ra đã có thiện ác chưa, hay sau này họ bị giá trị đạo đức trói buộc, thậm chí là môi trường tác động tới mà sinh ra thiện ác.?Quả thực câu này là quá khó đối với Khổ Qua, thậm chí vài người lớn cũng chưa chắc giải đáp được. Thấy cậu bé vò đầu bức tóc, ông cao nhét ngay bắp nướng vào miệng:
Ăn đi,cái đầu đất con mà nghĩ ra được thì ông đã nhờ. Mình ăn trước, con để dành tiền rồi sau quay lại trả họ. Hôm nay ông cháu mình ăn tổng cộng 5 trái bắp nếpCơn đói làm Khổ Qua ập vào người, cậu ngoạm lấy tham lam ăn hết từng quả bắp. Khi đã no căng bụng thì trời đã hơn 10 giờ tối, Khổ Qua có chút buồn ngủ vì giờ này đã quá giờ ngủ rồi. Ông Cao nắm lấy cổ áo lôi đi:
Tới giờ chúng ta làm việc rồiMà trong căn phòng của 5 đứa nhỏ kia đang ngủ, 1 trong số chúng bỗng bật dậy. Cả người gầm rít, rồi mở tung cửa sổ nhảy ra bên ngoài lao vào ruộng bắp biến mất. Ông Thượng và bác mở bừng mắt, cả hai đều biết được có thứ gì đó vừa nhảy ra khỏi phòng đám trẻ, vội vàng chạy tới thật nhanh mở tung ra. Chỉ có điều khi họ vào trong phòng thì đầy đủ 5 đứa nằm ngủ say giấc. Ông Thượng lắc đầu ra hiệu:
Thứ đó từ trong phòng chạy ra ruộng bắp, đuổi theo. Đây là lần thứ 2 ta phát hiện ra nóHai người đuổi theo hướng thứ bóng đen kia thoát ra ngoài. Mà họ vừa đi khỏi thì 5 người anh em kia, có 1 người mở trừng mắt, đôi mắt vốn đen trắng chuyển dần sang đỏ thẫm một cách quỷ dị. Ông Cao xách cổ Khổ Qua đi về phía ngôi nhà đó. Cậu cũng nhớ đây là nhà mà mấy anh em kia đang ở:
Sao lại ở đây hả ông?
Ừ, ông sẽ cho con biết thế nào là ma, là quỷ. Nó xuất phát chính từ đây này
Ông Cao nói xong thì chỉ vào người Khổ Qua.