Chương 12: KIẾP SAU KHÔNG SINH VÀO NHÀ HUYỀN MÔN 12

Ông Thượng viết từng cổ tự lên bảng rồi giảng giải về ý nghĩa từng cái một,ông ấy quy định mỗi ngày phải về rèn viết 5 chữ, mỗi chữ 1 trang vở và tuần sẽ kiểm tra đầy đủ không xót 1 buổi nào. Khi kết thúc giờ học buổi sáng thì Khổ Qua về phòng nghỉ ngơi. Buổi chiều là buổi luyện âm nhãn và học cách thiền định. Riêng Khổ Qua không khai được âm nhãn, nên chỉ được học buổi thiền.Mỗi môn học thế sẽ kéo dài trong vòng 2 giờ đồng hồ. 6 đứa nhỏ đi về phòng nghỉ trưa, rồi dùng bữa, đánh giấc ngủ trưa tới 1 giờ rưỡi sẽ lại lên đại điện học tiếp. Tiết đầu tiên là học cách điều khiển âm nhãn, Khổ Qua đứng ở bên ngoài nhìn 5 người anh em đang náo nức dưới sự chỉ dạy tận tình của ông Thượng. Cậu có tủi thân, mắt rưng rưng, khẽ lau đi nước mắt. 1 bàn tay vỗ lên vai cậu:

Con buồn hửm?

Dạ, con không có âm nhãn như mấy anh em, con không thành siêu nhân, thành tôn ngộ không được?

Con đi theo ta

Bác Hai dẫn Khổ Qua đi ra khỏi ngọn núi này, mà sang 1 ngọn núi khác.Đường đi được lát gạch,hai bên là các cột đèn đá, tới tối sẽ có đom đóm bay vào phát sáng. Khổ Qua được bác dẫn sang núi này và bảo:

Con nhìn lên trên đi

Dạ

Khổ Qua ngước nhìn lên trên, ở đó là sơn môn có đề: “Thiên Tàn Địa Khuyết” Kèm theo dòng chữ:” Tàn nhưng không Phế, Khuyết vẫn viên mãn” Bác Hai đưa Khổ Qua vào trong chào hỏi mọi người, Khổ Qua cực kỳ ngạc nhiên khi thấy những vị tiền bối,sư huynh ở đây đều là những người khuyết tật, khiếm khuyết. Có người bị mù, nhưng vẫn làm được việc, có người bị thiếu tay, chân mà họ vẫn dùng chân, tay giả, lại có người bị điếc, câm, mà họ chẳng bao giờ phiền hà, lo lắng về điều đó. Bác Hai nói với Khổ Qua rằng:

Con thấy đó, con người sinh ra có người đầy đủ, khỏe mạnh, lại có người bị khuyết đi thân thể, sức lực. Tuy nhiên có 1 thứ mà họ luôn đủ, thậm chí là nhiều hơn những người bình thường. Con biết đó là gì không?

Dạ, con hông biết bác?

Là ý chí, là kỷ luật, là lạc quan. Con thấy vị tiền bối đang sao thuốc đó không, ông ấy bị câm,nhưng vẫn làm nghề thuốc được. Họ vẫn là con người có ích cho xã hội. Thậm chí họ còn không muốn nhận trợ cấp của người khuyết tật, họ mong muốn mọi người đối với họ vẫn bình thường bao như mọi người khác.

Khổ Qua như được khai sáng, cậu nhớ tới lời của ông cao ở gần hồ. Niềm tin của cậu lại bừng cháy rực rỡ. Đương lúc quay về lại núi của mình thì Dạ Táng chợt nhớ là ở đây có rất nhiều ngọn núi, mỗi nơi đều có người ở. Khi nghe câu thắc mắc thì Bác Hai xoa đầu:

Điều này, ông Thượng sẽ giải đáp kỹ càng cho con. Ta chỉ nói vắn tắt. Chúng ta tuy cùng 1 tông tộc với nhau,nhưng lại chia thành nhiều dòng, mỗi dòng lại ở 1 ngọn núi riêng. Mỗi dòng lại tu hành khác nhau, chẳng bên nào giống. Tuy điều này,mang tới sự đa dạng nhưng lại tạo ra sự chia rẽ, tranh giành giữa các núi mỗi khi có việc. Điều đáng mừng, là các núi đối với nhau có cạnh tranh, nhưng khi có mối nguy hại từ bên ngoài thì cùng đồng tâm hiệp lực chống đối. Nếu 1 núi có dấu hiệu cấu kết kẻ địch, lập tức bị tất cả núi diệt sạch, chỉ giữ lại không để thất truyền. Núi không có tội, người có tội chỉ xử lý họ thôi

Khổ Qua nghe hơi choáng, vì nhiều thứ không hiểu. Buổi chiều này, Khổ Qua không học thiền mà được bác dạy cho điều khác. u cũng là 1 điều tốt, ý chí của con người không dễ rèn, dễ dạy. Khi trời dần tối, ban đêm những ấu sĩ -tên gọi chung cho các đệ tử trẻ con mới nhập môn. Ấu xỉ thường dành thời gian quý giá này để chơi đùa, có đứa thì lôi bài vở ra ôn lại, có đứa thì tụ tập xem siêu nhân, hoạt hình với nhau. Riêng Khổ Qua thì cá biệt nhất, cậu nhớ lời ông cao mà chạy ra ngoài hồ nước. Khổ Qua tuy rất sợ bóng tối, nhưng đối với ý chí cầu tiến,không ngừng phấn đấu. Xung quanh tối om, không một bóng người, chỉ có tiếng dế rả rích, gió lạnh thổi xào xạc làm Khổ Qua hơi rén. 1 bàn tay đặt lên vai khiến Khổ Qua giật mình:

Ơ, ơ, ơ

Ông cao đứng phía sau từ bao giờ:

Hết cả hồn, ông đừng hù con vậy nữa?

Hì hì, còn nhỏ mà giữ lời, đúng hẹn nữa. Có tố chất

Dạ, ông mau dạy con cái gì cảm, linh gì đó,

Hahaha, con có biết câu dục tốc bất đạt chưa? Chuyện gì cũng nên bắt đầu từ căn bản, rèn luyện lâu dài mới vững chắc.

Ông Cao nắm lấy Khổ Qua nhấc bổng lên trời cao, rồi tiến về phía hồ nước:

Vào buổi tối thì nước ở hồ sẽ rút đi dần, để lộ 1 con đường đi ra giữa đình.

Trời tối quá, con không thấy?

Ừ, con đường đó không nối liền mà chỉ là các mô đá cách nhau. Con phải tìm,phải đi trên đó. Khi nào con đi từ bờ ra tới đình viện thì là lúc đã nhập môn, đã học được căn bản của linh cảm thức giác.

Ông ơi, cái tên khó nhớ quá.

Thế cứ gọi là linh cảm cho dễ nhớ hể?

Ông cao bắt đầu giảng dạy cho Khổ Qua về những gì:

Con người sinh ra có xúc, vị, thị, thính, khứu giác. Nhưng ngoài ra còn có các giác quan khác bị ẩn đi trong quá trình tiến hóa

Tiến hóa là gì vậy ông?

Con còn quá nhỏ, mà kiến thức này phải học qua các lớp ở trường, được thầy cô dạy cho

Dạ dạ

Ông Cao tiếp tục giảng:

Người đời hay nói có giác quan thứ 6 là linh cảm. Nào, luyện tập đi. Để chân xuống nước,mỗi cơn sóng sẽ cho con biết nơi nào là nơi đặt chân xuống

Dạ,nhưng lỡ con đi sai chỗ, té xuống hồ thì sao

Hahaha, con biết bơi chưa,

Khổ Qua lắc đầu, trong đầu vẫn còn nghĩ tới ông Ngạc - con cá sấu khổng lồ đó. Ông cao cười ồ lên:

Cứ đi đi, có ông ở đây. Con không sao đâu nè, yên tâm. Chẳng lẽ không tin lời ông bảo

Dạ dạ

Cậu bé đặt chân xuống dưới nước mò mẫm, cố gắng nhắm mắt lại để cảm nhận đâu mới là mô đá đầu tiên. Lần đầu tiên, cậu bước hụt xuống dưới nước. Lập tức té thẳng xuống dưới hồ nước, nước lạnh thấu xương ập vào người khiến Khổ Qua rét run, cùng với đó là nước ùa vào mũi, miệng, hai chân, tay chới với vô lực giữa nước. Cảm giác ức ngực, thiếu không khí làm Khổ Qua tuyệt vọng, cậu chỉ kịp nghĩ:

Mẹ ơi, mẹ ơi

Nhưng từ dưới hồ nước, 1 thân hình to lớn từ dưới đáy hồ nổi lên nâng cậu nổi lên nước.