Mình lần đầu viết truyện nên cũng không hẳn được chắc tay, như thế nào anh em cứ coment nha^^
Tên đen đủi trực tiếp bị dẫm chết, mấy tên còn lại bị hất ngã xòa ra đất, còn chưa kịp hoàn hồn lại.
- Gàoooooo ...
Quoái vật gầm lớn thê lương, lập tức phóng tới, tốc độ cực khủng bố.
- Áaaaa ... đừng lại đây ...
Một tên mới chỉ kịp hét lên thì bàn tay to của quoái vật đã trực tiếp đập trên mặt hắn, mặt hắn thùng cả một lỗ, máu thịt nhơ nhuốc.
" Đùng" " Đùng" " Đùng " tên khác bắn loạn, 1 viên đạn may mắn bắn trúng má của quoái vật, xuyên thủng ... nhưng dường như không có tác dụng gì cả, lại càng kích phát hung tích của quoái vật, nó lao nhanh như thiểm điện tới ... 2 tên nữa lập tức mất mạng, xác đều không còn nguyên vẹn.
Tiếng súng liên miên, tiếng la hét thảm của lũ người liền để 2 tên canh cổng hoảng sợ, không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Rút súng đang không biết có nên tiến vào xem xét hay không thì đã thấy Vương Hạo chạy như điên ra ngoài, nếu có cuộc thì chạy marathon, chỉ sợ hắn đoạt giải nhất.
Hai tên kia vội hỏi:
- Lão đại, có chuyện gì vậy?
- Mau chạyyyyy!!!
Vương Hạo gào to, chỉ thấy hắn nhảy lên hàng rào, trực tiếp muốn trèo qua. Phía trên hàng rào này nửa mét là 1 mái nhà cấp 4, trèo lên đó còn có nguy cơ tẩu thoát. Hai tên kia liền thấy vậy liền cũng mau chóng nhảy theo ... chỉ có điều 1 tên còn chưa kịp chạm vào mái nhà liền bị 1 khẩu súng lục ném tới vun vút trúng đầu nổ tan óc.
Vương Hạo và tên kia may mắn trèo lên được, co dò mà chạy dọc theo mái nhà.
Vương Hạo vừa chạy, vừa quay đầu nhìn ra đằng sau:
" Vù vù ... rầm "
- Ối mẹ ơi!
Vương Hạo sợ mất mật, đời này sợ nhất ... con quoái vật kia vậy mà nhảy 1 cái liền lên tới mái nhà ... mái nhà cao tận gần 4m có được không?
- AAAAAA .....
" Đùng " " Đùng " " Đùng " ...
Vương Hạo quay lại bắn súng, nhưng hắn lại không bắn vào quoái vật, mà lại là bắn vào chân tên đàn em đang chạy sau.
Tên kia kêu thảm liền ngã lăn lóc ra, hắn muốn quoái vật lấy tên kia làm mục tiêu, dừng lại giết tên kia, hắn liền tăng cơ hội chạy thoát. Vậy mà quoái vật trực tiếp bỏ qua tên kia, lao nhanh về phía Vương Hạo.
- Sao lại ...
Vương Hạo quay đầu lại muốn chạy, chỉ có điều ... cổ hắn lúc này đã liền bị giữ lấy từ phía sau.
Vương Hạo đã không thể chạy, người hắn run rẩy lợi hại. Khẩu súng lục hắn vẫn nắm trong tay, lòng bàn tay ấy ướt đẫm mồ hôi ... hắn không có can đảm quay đầu lại.
- ... A ... A Thắng ... c-cậu ...
Vương Hạo lắp bắp nói 1 câu, không có động tĩnh gì ... hắn cảm thấy mình cách tử vong chỉ còn 1 chút xíu, linh cảm hắn chưa bao giờ đúng như vậy.
" Cộp cộp ... xoạt xoạt "
Vương Hạo thả khẩu súng xuống, súng trượt theo mái nhà rơi xuống dưới.
- Hahahahahahahaaaa .... Vương Thắng cuồng cười 1 trận, hắn đình chỉ cười, giang 2 tay ra, nhìn lên bầu trời nắng chói chang, hắn buông xuôi:
- Cha ... mẹ ... con về đây!
Nói xong câu này, cổ hắn liền bị hàm răng ngoạm sâu, dựt ra từng thớ thịt ... Vương Đàm tử vong.
Nếu hắn có thể sống lâu hơn, có lẽ còn có cơ hội trở thành kiêu hùng 1 phương ... đáng tiếc a.
Quoái vật cắn chết Vương Đàm, nuốt máu thịt hắn ực ực ... đột nhiên quay mặt nhìn về tầng 4 của tòa nhà bên kia đường, đôi mắt đỏ máu của nó nhìn rất chăm chú.
- Ta bị thấy rồi chăng?
Hoàng Vũ lúc này đang nằm sát ở mặt đất tầng 4, không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Chuyện xảy ra từ trong sân đến về sau hắn đều nhìn thấy, hắn đều vô cùng cẩn thận, chỉ hở 1 chút đầu ... vậy mà con quoái vật kia có thể phát giác. Tốc độ thật nhanh, giác quan thật nhạy ... mà dường như còn có linh trí, không có giống đám zombie lang thang vô định kia.
- Là bạn hay thù?
Hoàng Vũ cảm thán, tên này không phải zombie, cũng khó có thể đảm bảo nó sẽ không tấn công hắn.
Làm việc nên cẩn thận, Hoàng Vũ không dám ở đây lâu, lập tức dời đi.
Chỉ sau khoảng 1 phút ...
Lan can tầng 4 bị 1 bàn tay trắng bệch bám vào. Con quoái vật kia nhảy lên tầng 4, nhìn chằm chằm chỗ mà Hoàng Vũ vừa nằm ... gió thổi nhè nhẹ ... đứng 1 lúc lâu, nó mới quay người rời đi.