Chương 22: Thạch Thuần lần đầu giết người

Đông Tài hắn chọn sống, hắn đã chọn sống, và chọn sống thì ...

- Gaaaa .... hức hức ...

Hơn nửa giờ sau, 1 tiếng gầm vui sướng vang lên, Đông Tài ra, hắn cực khoái ... hắn cực khoái a, gục trên xác đồng đội, hắn khóc nức nở, hắn muốn chết, mùi xú uế làm hắn như muốn nghẹt thở.

Mấy nam nhân tiến đến, lấy ni lon choàng lên người hắn rồi kéo hắn ra trước mặt nam nhân đẹp trai.

Nam nhân đẹp trai lấy khăn phảy phảy trước mặt, cười cười nói:

- Chúc mừng cậu gia nhập nhóm của chúng tôi. Cậu tên gì?

- ... Hức hức ...

Đông Tài khóc lóc ... nam nhân kia híp mắt lại:

- Ta rất không thích những ai chậm chạp nha.

Đông Tài hoảng sợ, hắn biết nam nhân này cực kỳ tàn ác a, hắn đã bỏ hết tính người tự tôn để sống tiếp, hắn không muốn chết.

- T-Tôi tên ... tên Đô ... Đông Tài.

- Đông Tài đúng không? Haha ... cái tên rất hay nha. Được rồi, tên kia ban nãy nói còn rất nhiều người sống sót, đó là chỗ nào a?

- Đó là, đó là ... một cư xá.

- Cư xá sao? Cậu có thể dẫn bọn ta đến đó không?

Môi Đông Tài mấp máy ... hắn bất chợt nghĩ đến Liễu Hạ Quân, nữ nhân trong mộng của hắn, nếu nàng rơi vào tay đám người này ... thảm trạng thế nào phải biết ...

- Đông Tài, ta đã nói nếu cậu được gia nhập đoàn của ta thì có thể chọn lựa nữ nhân a.

- Thật ... thật sao? Vậy tôi có ... có thể chọn nữ nhân ở cư xá đó không?

Đông Tài giống như bắt được vàng, mà người hắn cũng đang dính đầy "vàng" nổi nhão đây. Trong đầu hắn nghĩ đến Liễu Hạ Quân ... nàng, nàng sẽ thuộc về hắn sao? Mơ hắn cũng nghĩ tới ...

- Tất nhiên là thật, ta luôn giữ chữ tín mà.

- Vậy ... vậy được, tôi ... tôi sẽ dẫn đường tới cư xá đó.

.........

Vào tầm 8 giờ tối, Hoàng Vũ cuối cùng cũng tìm được nơi cư xá của đám người Chu thúc trú ngụ. Nơi đây có rất nhiều zombie bao quanh các mặt hàng rào gầm gầm ... khả năng rất cao là có người trú ngụ bên trong.

Ba người lẫn trong đám zombie đi vòng quanh cư xá 1 lượt, thấy cửa lớn khóa xích rất kiên cố, lại rất cao khó vào, liền chọn cửa sau thăm dò.

- Chủ nhân, có người!

Trâm Quả nói nhỏ, nàng có chút run rẩy, tên chủ nhân này vừa đi vừa thi thoảng đưa tay cấu véo vú nàng rất mạnh, có cần phải háo sắc như vậy không? Làm ngực nàng có chút đau nhức ...

- Hả, có người sao?

Hoàng Vũ lúc này mới chịu an phận 1 chút. Trâm Quả chỉ vào bên trong khe cửa phụ, thấy qua khe cửa có 1 người đang ngồi ăn gì đó.

- Rất tốt, rất tốt ... cuối cùng cũng tìm thấy người sống a.

Hắn lục lọi trong nhẫn giới chỉ ra vài món đồ, đưa cho Thạch Thuần 1 khẩu súng ngắn lắp giảm thanh, lại đưa cho Trâm Quả 1 thanh kiếm.

- Trâm Quả, ngươi vào trước xử lý tên kia đi!

- Vâng.

Có rất nhiều zombie đang bám vào cửa gầm rú gào thét, nam nhân bên trong cũng không có để ý, cảnh tượng này hắn quá quen rồi. Hắn quay người vào trong ăn mẩu lương khô ... Trâm Quả trèo lên người đám zombie, động tác thành thục bám vào thành hàng rào sắt, nhảy vào bên trong.

" Bụp "

Tiếng nhảy vào làm nam nhân kia giật mình, quay người lại đằng sau thì đã thấy Trâm Quả lạnh lùng vung kiếm , còn chưa kịp thốt ra câu nào, lưỡi kiếm sắc lẻm cứa vào cổ hắn, máu tươi đã phun ra, hắn chỉ có thể ôm cổ gục xuống.

Giải quyết nhanh gọn, Trâm Quả giống như giết 1 con kiến, quay lại kéo Hoàng Vũ và Thạch Thuần đang chật vật leo vào trong.

Bên trong sân của cư xá, mọi ngưòi vẫn ngồi xung quanh của chiếc bếp, hôm nay cũng không có mỳ mang về, chỉ có thể nấu chút đồ khô ăn đỡ.

Gương mặt ai cũng không được tốt lắm ...

- Tại sao đến giờ này mà nhóm Đông Tài vẫn chưa đi về nhỉ? Liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc rồi chăng?

Chu thúc lo lắng nói. Đến tận giờ này cũng không có về, 8 phần 10 là đã xảy ra chuyện không may ...

- Không phải chứ? Mấy nam nhân khỏe mạnh đều ra ngoài chết hết, vậy ... vậy ai kiếm đồ ăn cho ta ... à chúng ta a? Đồ ăn cũng không còn nhiều nữa ...

Nữ nhân tóc vàng la lên, nàng ta cũng không quan tâm đám người Đông Tài có chết hay không? Cái quan trọng là ai ra ngoài lấy đồ ăn cho nàng ta nữa đây?

- Ngươi câm cái miệng ngươi lại.

Liễu Hạ Quân không nhịn được mắng. Nữ nhân tóc vàng cũng không yếu thế:

- Sao? Ta nói sai sao? Ngươi suốt ngày lên mắt với tên Đông Tài đó, ngươi tưởng ngươi là công chúa a?

Liễu Hạ Quân tức giận:

- Ngươi ...

Tuy nhiên nàng còn chưa kịp nói xong thì đã có giọng nói lớn cất lên:

- Xin chào ... ồ, các ngươi đang nấu ăn à?

Hoàng Vũ dẫn theo 2 nữ nhân rất tự nhiên vào sân.

- Các người là ai?

Chu thúc đứng lên, hắn còn đang định nói gì thì Thạch Thuần đã chĩa súng vào bọn hắn, nàng quát:

- Không muốn chết thì hãy nghe lời. Đứng lên, nam bên phải, nữ bên trái ... đứng áp sát vào tường.

Thạch Thuần quát rất cường thế, Trâm Quả khí tràng quá mạnh, nàng cũng không muốn bị nàng ta lấn át hết ... nàng cũng muốn mạnh mẽ hơn.

- Được được, chúng tôi nghe lời!

Chu thúc xanh mặt, hắn không nghĩ lại có người lao vào được tận đây.

Nữ nhân tóc vàng tuy rất sợ hãi, nhưng cũng không nhịn được mà nói:

- Ta xem trông giống súng giả a.

Mọi người đều nhìn khẩu súng ... có khả năng là súng giả a. Hơn nữa 1 cô gái nhỏ như vậy cầm súng ... ai cũng nghi ngờ ...

- Ngươi nghĩ súng giả phải không? Vậy để ta cho ngươi thử súng.

Thạch Thuần cắn răng, nàng không muốn làm cô gái yếu đuối nữa ... nàng bóp cò súng.

" Phiu phiu " 2 tiếng.

- Á.

Nữ nhân tóc vàng liền bật ngửa ra đằng sau, 2 phát đạn 1 vào ngực 1 vào đầu, chết đến không thể chết hơn.

- Còn không mau đi sang 2 bên.

Thạch Thuần lại quát ... lần đầu giết người làm nàng có chút run tay, cảm giác hồi hộp khó tả.

- Vâng vâng ...

- Chúng tôi nghe lời, đừng bắn.

Đám người cuống cuồng đứng chia sang 2 bên, 5 nam 6 nữ ... còn ai dám nghi ngờ súng giả nữa a.

- Rất tốt a.

Hoàng Vũ cực kỳ hài lòng, ôm lấy Thạch Thuần hôn 1 cái.

- Vâng, chủ nhân!!!