Chương 5: Đại dịch

Môn toán Đinh Mặc vẫn còn tệ, nhưng tiếng Trung của cô ấy thì cực kỳ tốt. Vớ vẩn, bạn đã bao giờ thấy một đứa trẻ lớp bốn viết một bài luận bằng tiếng Trung cổ (cổ văn) chưa? Mỗi lần mẹ Đinh Mặc đi họp phụ huynh, lúc nào mặt trời cũng ló rạng, sau đó là sương giá. Điểm tiếng Trung đứng đầu toàn khối. Điểm toán, đứng nhất lớp, từ dưới tính lên! May mắn thay, giáo viên toán liên tục ca ngợi Đinh Mặc là một thiên tài, nếu không Hách Vi đã phát điên.

Giáo viên dạy tóa bất lực, môn toán của Đinh Mặc cũng không tiếp thu được, ông nội Đinh Mặc nghĩ đi nghĩ lại: “Đinh Mặc nhà ta có tài, kỳ quái, điều này từ nhỏ đã có thể nhìn ra, còn về phương hướng…” Đinh Phúc Toàn nhấp hai ngụm trà "Ta cũng không biết". "Ầm" một đám người ngã xuống. “Ba… chúng con cũng biết điều này.” Đinh Chấn Hải không thể nói rằng những gì bố nói là vô nghĩa, sau khi suy nghĩ về điều đó, anh quyết định đưa Đinh Mặc đến hiệu sách lớn nhất, hiệu sách Hồng Tinh, để xem những cuốn sách nào Đinh Mặc quan tâm.

Vừa bước vào hiệu sách, Đinh Mặc đã bỏ qua sách dành cho trẻ em, đi lên hai tầng và đi thẳng đến sách y học, Đinh Chấn Hải đã bị sốc, giỏi lắm, Đinh Mặc mới học lớp bốn, mặc dù nàng đã được dạy để đọc và viết từ khi còn nhỏ, nàng ấy chắc chắn không thể hiểu sách chuyên môn Thuật ngữ nhiều như sách y học vậy.

Đinh Mặc đã nghiên cứu y học Trung Quốc trong tám trăm năm, nhưng anh ta không biết nhiều về y học phương Tây, để quảng bá y học Trung Quốc, anh ta phải học y học phương Tây. Vì vậy Đinh Mặc bám chặt vào cuốn sách y học và không buông tay. Đinh Chấn Hải cho rằng Đinh Mặc nhà ta nhất định sẽ trở thành y học giả.

Cái này, từ Đinh Mặc vừa sinh ra liền chú định.

Về điểm này, ngoại trừ người nhà Đinh Mặc, giáo viên dạy toán Vương Hồng cũng có một tia cảm giác mơ hồ, nếu như lần trước cứu mạng con gái mình là trùng hợp, như vậy lần này tuyệt đối không phải trùng hợp. Vì Vương Hồng chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và trường học nên cô ấy rất ít khi ăn đúng giờ. Cha của Vương Hồng đau lòng khuê nữ. Khi Đinh Mặc không hoàn thành bài tập về nhà và bị bỏ lại trong lớp để nghe Vương Hồng giảng bài, ông đã mang món bánh bao nhồi tỏi tây tới cho khuê nữ. Đinh Mặc l chỉ liếc mắt nhìn cha của Vương Hồng một cái, liền nói: “Mấy ngày nay làm việc vất vả, suy nghĩ quá nhiều, tinh thần không thoải mái, thở gấp và đau ngực, mau đến bệnh viện đi.”

Cha Vương Hồng còn chưa kịp kinh ngạc, Vương Hồng lập tức đặt hộp cơm xuống, "Ơ, cái kia Đinh Mặc, ngươi về nhà đi, ta làm bài tập cho ngươi..."

Đinh Mặc đổ mồ hôi đầm đìa, bài tập lão sư làm cho em, thì sao lại giao bài tập cho em làm gì? ! Nhưng Đinh Mặc lại vui vẻ thu dọn cặp sách nhanh chóng chạy về nhà.

Vương Hồng cơm cũng không ăn: "Ba, chúng ta đi thôi, đến bệnh viện kiểm tra." Không giải thích gì, liền đưa cha mình đến bệnh viện và kiểm tra điện tâm đồ, bác sĩ nói: "Này, ông già, ông là thật may mắn, có thấy nó không? ST* rõ ràng là tăng cao. Nó rất nguy hiểm, và ông có thể bị đau tim. Bây giờ ông đang ở trong bệnh viện, bạn chỉ cần truyền một ít thuốc là sẽ ổn thôi. "

ST (ST-Elevation Myocardial Infarction – STEMI hay MI xuyên thành) là một dạng nhồi máu cơ tim với đặc trưng là đoạn ST chênh lên trên điện tâm đồ và không đảo ngược bởi Nitroglycerin

Sau khi cứu mạng gia đình họ một lần nữa, Vương Hồng coi Đinh Mặc như một vị cứu tinh và không dám bỏ lỡ "chỉ dẫn" của Đinh Mặc. Nhưng Vương Hồng cũng không tùy tiện nói cho bất luận kẻ nào, nàng tin tưởng vững chắc Đinh Mặc là quý nhân nếu có duyên cùng nhau chung sống, quý nhân làm sao có thể cùng người khác chia sẻ.

Hôm nay là ngày khai trường thứ năm của năm mới, bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông của Đinh Mặc đã được Vương Hồng làm cho cậu. Đinh Mặc nhìn ngoài cửa sổ, nhéo tay phải, trong miệng lẩm bẩm, hiện tại xem, đây là một cái biểu hiện của thần côn.

Vương Hồng thận trọng thò đầu qua hỏi: "Đinh Mặc, ngươi phát hiện cái gì?" Đinh Mặc liếc nhìn mây đỏ trên trời, nói: "Năm nay là năm Quý Tỵ, mạng Mộc cực mạnh, khắc Kim, là năm bùng phát của bệnh dịch, không ổn không ổn."

Như để khẳng định những gì Đinh Mạch nói, khi tháng 3 đến, một loại virus viêm phổi mới bắt đầu lan rộng, Tây y bất lực, tỷ lệ tử vong cực cao.

Đinh Mặc vẫn im lặng, không phải vì cô không muốn cứu người, mà vì không ai quan tâm. Phổi thuộc kim, muốn tự vệ phải dưỡng phế âm, tán phong, giải độc. Trong trường chỉ có Vương Hồng dùng đơn thuốc của Đinh Mặc, còn có một đám người trong học viện quân đội dùng đơn thuốc của Đinh Mặc, trong khoảng thời gian này, ai cũng đi tìm cứu mạng, chỉ cần thuốc không giết người là được. liền uống . Do đó, đơn thuốc của Đinh Mặc đã được truyền từ người này sang người khác, nhưng ít người biết rằng đơn thuốc này đến từ một đứa trẻ mười tuổi.