Chương 45: Huyết Liên nở rộ (2)

“Đừng kích động!” Sự khinh bỉ trong mắt Hạ tiên sinh hiện rõ mồn một: "Khắc chế xúc động, khắc chế dục vọng, là tố chất cơ bản của người bề trên..."

Hạ tiên sinh còn chưa nói hết, phía trên nham động bỗng nhiên truyền đến một tiếng động kinh thiên động địa, tuyết liên [1] trên vách đá theo đó cũng rung rung hai cái, không ngờ lại tuôn ra vô số vết nứt.

[1] hoa sen tuyết

Hạ tiên sinh kinh hãi thất sắc: "Huyết Liên? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Tạ Bán Quỷ bình tĩnh nhàn nhã nói: "Đó là cao thủ Bí nha đang chào hỏi các ngươi!”

Hạ tiên sinh kinh hãi nói: "Các ngươi còn có hậu chiêu?”

"Đương nhiên!" Tạ Bán Quỷ không một tiếng động dời ra nửa bước: "Tổng tiến công chân chính vừa mới bắt đầu, không biết hai vị còn có hứng thú nghe bên ngoài chém giết hay không, ta xin khẳng định là vô cùng đặc sắc đấy.”

Cao Vĩnh Thái bộ dáng hung hãn, đang định nhào tới, thì Hạ tiên sinh lại đưa tay ra ngăn cản: "Chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi.”

Hạ tiên sinh nhìn chằm chằm Tạ Bán Quỷ trầm giọng hỏi: "Cậu bố trí nhân mã lúc nào?”

"Không phải ta, là lão Lưu, ta còn chưa mời nổi các bí nha khác. Ông có phải muốn hỏi, từ khi nào thì ta đã nhìn ra sơ hở của ông có phải không?" Tạ Bán Quỷ cười nói: "Từ khi ông vừa xuất hiện, ta đã bắt đầu nghi ngờ ông rồi. Ông đối với chuyện của Cao Vĩnh Thái rõ như lòng bàn tay, làm sao lão ta có thể dễ dàng buông tha ông cơ chứ? Đáp án chỉ có một, đó chính là lão ta hủy thân thể của ông, nhưng lại để thoát mất hồn phách của ông. Cẩn thận suy nghĩ lại, thì do ông đã có chuẩn bị trước, mới có thể thoát khỏi một kiếp này.”

Hạ tiên sinh sắc mặt âm trầm nói: "Chỉ dựa vào những thứ này?”

"Không chỉ vậy!" Tạ Bán Quỷ cười tủm tỉm nói: "Ông không nên nói, tơ tằm khống chế Cao lão đầu là Du Hồn Ti [2], tuy rằng trên đời người gặp qua Du Hồn Ti không nhiều lắm, nhưng ta lại vừa vặn là một trong số đó.”

[2] Ti ở đây là "tơ"

Tạ Bán Quỷ châm chọc nói: "Ông càng không nên cố ý kích thích Cao lão đầu, nguyên nhân ông kích thích ông ta phát cuồng, đơn giản là muốn ta đánh ông ta hồn phi phách tán, miễn cho ta lại lấy ra được thứ gì đó từ trong miệng ông ta, từ đó mà sinh ra hoài nghi đối với ông.”

Tạ Bán Quỷ không đợi đối phương nói chuyện liền tiếp tục nói: "Những lời ông nói trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Cao, chín phần là thật, một phần là giả. Người tiến vào thành lao ngục mật táng chính là Cao Vĩnh Thái, nhưng ở lại thôn nhà họ Cao bức điên lão hầu già là ông. Thôn nhà họ Cao, hay huyện Trấn Thủy vẫn không khiến Bí nha chú ý, chỉ sợ còn có bàn tay của Bạch Liên tà giáo các ông?”

Giọng nói Tạ Bán Quỷ lạnh lùng: "Ông muốn chơi lớn, ta liền cùng ông chơi lớn. Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều tinh nhuệ của bốn đại Bí nha, hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng đi ra khỏi thành lao ngục.”

"Ngươi đang phô trương thanh thế đúng không?" Hạ tiên sinh tự phụ thông minh hơn người hiển nhiên không cách nào tiếp nhận sự thật bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa tính kế, lớn tiếng hỏi: "Mấy ngày nay ta vẫn đi theo bên người các ngươi, chưa từng thấy qua ngươi liên lạc với người khác..."

Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Ông cho rằng, phi ưng truyền tin mà Kiêu Kỵ Vệ dùng để truyền tin, chỉ có thể bay tới một chỗ sao? Phi ưng truyền tin mỗi ngày đều bay lên bay xuống, chỉ là ông không nghĩ tới, ta đang dùng nó để liên lạc với Bí nha mà thôi.”

Cao Vĩnh Thái nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ ngu xuẩn!”

"Chết đi!" Hạ tiên sinh phát cuồng do bị kích thích bởi sự chế nhạo của hai người, hóa thành một làn khói đen nhào thẳng về phía Tạ Bán Quỷ.

Tạ Bán Quỷ lui về phía sau nửa bước, một chưởng đánh vào sau lưng Mai Tâm Nhi, khiến cả người Mai Tâm Nhi đập về phía đối diện.

"Huynh..." Mai Tâm Nhi vừa kinh hô vừa lôi ra một lá bùa chú. Mai Tâm Nhi bối rối ra tay, bùa chú bị Hạ tiên sinh đánh nát, giống như là một trận tuyết rơi tuy diện tích bao trùm cực rộng nhưng không hề có uy lực đáng nói. Ở trước mặt khói đen của Hạ tiên sinh, giống như tuyết gặp cuồng phong, trong nháy mắt cuốn ngược trở lại, đột nhiên bùng cháy trong gió, hóa thành luồng lửa lao về phía Mai Tâm Nhi.

"Aa..." Mai Tâm Nhi trực tiếp bị linh phù cuốn ngược trở về thiêu đốt thành một quả cầu lửa, lơ lửng trên không trung, lớn tiếng kêu thảm thiết. Nhưng Hạ tiên sinh vẫn chưa giải hận, hai cái quỷ trảo [3] thừa cơ xông tới, cắm vào lồng ngực Mai Tâm Nhi.

[3] móng vuốt quỷ

"Chết——"

Hạ tiên sinh trong cơn giận dữ xé Mai Tâm Nhi thành hai nửa ở giữa không trung, tay giơ cao thi thể vượt qua đỉnh đầu. Thế nhưng, tràn ra từ trong cơ thể Mai Tâm Nhi không phải là đầm đìa máu tươi, mà là hàng ngàn bùa chú.

Trong chớp mắt, "thi thể" của Mai Tâm Nhi bỗng nhiên nổ tung, trong nham động nhất thời ánh lửa bốc lên bốn phía, ngọn lửa hừng hực bùng cháy dữ dội lan theo hình dáng hang động. Tạ Bán Quỷ thừa cơ phi thân cấp tốc thối lui, cách ngọn lửa chưa đến hai trượng thì đột nhiên xoay người bỏ chạy.

"Thế Thân phù!" Một đầu khác của ngọn lửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của Cao Vĩnh Thái: "Ta muốn ngươi chếttt".

Bùa thế thân của Mai Tâm Nhi đã bị thiêu rụi, vì vậy cô nàng không còn nhìn thấy tình cảnh trong hang động nữa, hai tay bất giác túm lấy cổ áo: "Tạ Bán Quỷ, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện đấy!”