Xác định tạm thời an toàn, Tạ Bán Quỷ mới bắt đầu đánh giá sơn động mình đang trú ẩn này.
Bên trong sơn động quá nhỏ so với nham động bình thường, cũng không có bất kỳ khác biệt gì. Khác biệt duy nhất chính là uy áp mãnh liệt đến từ dưới đáy động, làm cho người ta có một loại ảo giác sâu trong nham động có một hung thú tuyệt thế đang ẩn náu.
Mai Tâm Nhi dựa sát vào Tạ Bán Quỷ: "Sao ta lại cảm thấy sợ hãi, đáy động..."
Tạ Bán Quỷ cười khổ nói: "Nếu như ta không đoán sai, thì Cao Vĩnh Thái hẳn là ở trong động.”
"Ngươi rất thông minh!" Giọng nói âm trầm kích động vang vọng trong hang động, như văng vẳng bên tai Tạ Bán Quỷ vô số lần: "Tiến vào trò chuyện chứ?”
Đáy động vừa dứt lời, thì đột nhiên truyền đến một lực hút giống như vòng xoáy nước. Chân Tạ Bán Quỷ, Mai Tâm Nhi mất đi khống chế, không tự chủ được trượt sâu vào trong nham động. Không bao lâu sau, Cao Vĩnh Thái ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư liền xuất hiện trước mặt hai người.
Cao Vĩnh Thái quỷ khí âm trầm lạnh nhạt cười nói: "Bạn cũ gặp nhau, không muốn ôn chuyện một chút sao?”
Mai Tâm Nhi hét lên: "Ai là bạn cũ với lão chứ?”
Tạ Bán Quỷ nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Mai Tâm Nhi: "Lão nói là Hạ lão quỷ, không tin cô nhìn xem, Hạ lão quỷ đã không còn trong hà bao thu hồn của cô nữa rồi.”
"Làm sao có thể?" Mai Tâm Nhi theo bản năng đưa tay sờ, quả nhiên, hà bao thu hồn nàng treo ở bên hông không biết đã mở miệng tự lúc nào, hồn phách của Hạ tiên sinh đã không biết tung tích.
Cao Vĩnh Thái cười nói: "Tiểu tử này không tệ, về phần nha đầu kia còn cần phải lịch luyện [1] thêm. Hạ huynh tìm tới tân đinh [2] của hai bí nha, không phải là đặc biệt muốn làm cho ta vui vẻ chứ?”
[1] lịch luyện: trải nghiệm và rèn luyện
[2] tân đinh: người mới, lính mới
Hạ tiên sinh thản nhiên trôi nổi giữa không trung cười lạnh nói: "Lão phu không có tâm tình kia.”
Cao Vĩnh Thái không hề nghiêm túc nói: "Cao mỗ ngồi trong hang động này gần trăm năm, nghĩ rõ rất nhiều chuyện, duy chỉ có một điều vẫn không thể hiểu rõ. Đó là năm đó vì sao ông phải tận hết sức lực giúp ta? Ông có thể giải thích cho ta không?”
Hạ tiên sinh lớn tiếng cười nói: "Ta chính là muốn ngươi thành yêu thành ma, để cho ngươi và Ngụy Đình liều mạng ngươi chết ta sống, các ngươi chết càng nhiều, ta càng cao hứng!”
"Ngụy Đình?" Cao Vĩnh Thái nhíu mày nói: "Ngươi là yêu nghiệt Bạch Liên?”
"Ha ha ha ha..." Hạ tiên sinh điên cuồng cười nói: "Yêu nghiệt? Ngươi là một quái vật nửa người nửa yêu, vậy mà lại nói ta là yêu nghiệt? Buồn cười, thực sự buồn cười!”
Cao Vĩnh Thái trầm giọng nói: "Phụ tử Cao gia ta trở mặt, huynh đệ tương tàn đều là do một tay ngươi bày mưu tính kế?”
"Không sai!" Hạ tiên sinh đắc ý nói: "Từ ngày ngươi dùng cực hình ngược đãi huynh đệ trong giáo của ta, nên nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bị thánh giáo điên cuồng trả thù. Ngươi thích tra tấn người, chúng ta sẽ tìm cách tra tấn ngươi. Chúng ta không dụng hình với ngươi, mà muốn ngươi bị tra tấn tinh thần mãi mãi.”
Hạ tiên sinh càng cười càng điên cuồng: "Mười mấy năm đều sống trong cảnh vợ ngoại tình với người khác, nhi tử là con hoang của người khác, khuất nhục vì phụ thân loạn luân, có phải sống không bằng chết hay không? Ngươi giết thê diệt tử, giết cha thí thân, tuy rằng nhất thời thoải mái, nhưng không thể không sống trong hồi ức càng thống khổ hơn. Hương vị này không tệ, phải không?”
"Đồ khốn!" Cao Vĩnh Thái nổi giận đùng đùng, một đầu tóc bạc giống như yêu xà bay múa, kịch liệt nhảy lên không trung, giống như muốn cắn người.
"Sao lại tức giận chứ? Ha ha ha..." Hạ tiên sinh cười to nói: "Nếu như ngươi biết, tộc nhân Cao thị ngươi một lòng bảo vệ, tất cả đều bị trung phó Cao Phúc của ngươi từng người từng cái bầm thây vạn đoạn, tra tấn đến chết, ngươi có phải càng tức giận hay không? Ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận đến hồn phi phách tán, như vậy sẽ không vui.”
Cao Vĩnh Thái cứ thế mà nghiền nát nắm tay vịn ghế ngồi: "Đây cũng là do ngươi sắp đặt? 'Huyết Táng Kinh' cũng là bút tích của ngươi?”