Chương 96: Hà bá khóc (Lục)

Tôi như một người thở không được thật lâu. Cuối cùng cũng có thể hít vào một hơi dài, tôi hít sâu đến độ ngực mình căng đầy ra, điên cuồng hô hấp, sau đó là ho kịch liệt. Quơ quào tay chân, thấy mình quả thật đang nằm trong quan tài, lúc này lại cảm giác được có người đang nắm lấy tay mình, sau đó cả người bị kéo lên.

Vừa đưa mặt ra liền nghe Lục tử kêu lên một tiếng quái lạ. Được Bạch Dực vực dậy, cả người tôi loạng choạng, ngã dài ra đất, tiếp tục tham lam hít thở. Tôi nhìn xung quanh một chút, dùng tay lau mũi, sau đó vuốt trán nói: “Còn còn sống à? Tôi vốn chưa chết?”

Lục tử nhìn tôi ra vẻ không tin tưởng nói: “Cậu chết rồi! Làm cách nào để sống lại… thật không tưởng tượng nổi mà.”

Tôi quay đầu, sau đó xoa xoa bụng mình. Quần áo đều bị rách, nhưng trừ mấy vệt máu, thì không hề có vết thương nào cả. Kỳ quái nhất là tôi cảm thấy tim mình đập yếu hơn so với trước rất nhiều, não như thay đổi khác đi. Trong góc quan tài còn thấy được vài sợi bông nhỏ màu đen, tuy rất mảnh nhưng tôi lại nghĩ đây hẳn là di vật dính trên quần áo chôn cùng Xuyên Hậu.

Bạch Dực nhìn tôi nói: “Cậu… cậu giờ đã giống như tôi rồi.”

Tôi hiểu ý anh, gật đầu nắm tay anh đứng lên nhìn xung quanh: “Nơi này là trận pháp vô cùng phức tạp của Phùng Di nhân, xa xưa gọi là: “Akebata” Trong ngôn ngữ của Phùng Di ý chỉ chín khúc sông Hoàng Hà. Cửu khúc Hoàng Hà trận sớm nhất chính là từ trận pháp Akebata biến hóa thành. Nếu đoán không sai, chúng ta đi xuống dưới nữa là tử môn, khi ấy mới thật sự là hết cách xoay chuyển.”

Lục tử thấy tôi lý giải thật rõ ràng thì lo lắng hỏi: “Cậu có thể dẫn chúng ta ra ngoài sao?”

Ta liếc nhìn cậu ta nói: “Đương nhiên có thể, đến lượt mình chơi mấy trò còn lại. Sao lại không ra được?”

Mắt cậu ta có hơi rối rắm nhìn tôi: “Cậu… chơi mấy trò còn lại? Cậu có phải… An Tung không?”

Lòng tôi chợt nhói lên, mở ra tay mình, thâm tâm là một loại cảm giác vô cùng xa lạ. Tôi vuốt mặt, lần đầu tiên tôi hoài nghi cảm giác đang tồn tại của mình. Tôi nhìn Bạch Dực, mắt anh tràn đầy day dứt, bi ai cùng một nỗi đau khổ nói không nên lời. Đầu tôi vẫn ong ong cộng hưởng như cũ, dường như từng đoạn ký ức xa lạ nguyên sơ đang dần xâm nhập vào. Tôi cảm thấy huyệt thái dương của mình căng cứng, giờ tôi có thể đứng vững nơi này cũng do dùng hết sức lực để chống đỡ. Nhưng câu nói kia thốt ra lại khiến tôi sợ tưởng chết. Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Đương nhiên phải. Mình đương nhiên là An Tung. Không phải An Tung… thì mình là ai?”

Tôi nói xong lại nhìn Bạch Dực, anh hoàn toàn tránh đi ánh mắt của tôi. Tôi vuốt một nhúm tóc, phát hiện chất tóc cũng thay đổi, sao lại giống như một cái đầu lâu thế? Tôi hoảng hốt dừng ngay ý nghĩ, mang hành lý lên nhìn mọi người nói: “Trước, trước nên ra ngoài thì hơn. Theo tôi đi, đừng chạm vào vách rồng, nếu không lại khởi động cơ quan, vị trí giam cầm chúng ta sẽ bị đổi nữa đấy.”

Lục tử vẫn mang nhiều hoài nghi như trước. Nhưng vừa nghe tôi nói có thể dẫn cậu ta ra ngoài thì chẳng nói năng gì nữa mà theo tôi ngay. Tôi muốn nắm tay Bạch Dực cùng đi, nhưng anh lần đầu tiên xuất hiện thái độ kháng cự. Tôi thu tay mình về nói: “Có vài việc chẳng thể trốn tránh đâu. Như tôi không thể vứt bỏ chuyện sống chết của các người. Trước hết đừng đề cập đến những chuyện này nữa. Ra ngoài sẽ nói nhiều hơn.”

Bạch Dực muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra. Dường như âm thanh đã tan biến theo bờ môi đang mấp máy của anh mất rồi. Anh gật đầu, cầm bảo kiếm theo tôi. Tôi có hơi mất mát, trước giờ Bạch Dực chưa từng cự tuyệt tôi như vậy. Thở dài thườn thượt, tôi bước lên trước dẫn đầu, quả nhiên không hề khác biệt với trí nhớ của mình, rất nhanh sau đó chúng tôi đã phân biệt phương hướng rõ ràng. Nơi này dựa theo Đại Diễn Chi Sổ mà thành, Thiên Địa Chi Sổ là năm mươi, lấy ra một thể, dùng bốn mươi chín còn lại. Thật ra là sử dụng bốn mươi và chín. Nên nơi này mỗi bốn mươi chín sẽ biến đổi một lần. Sự khác biệt của góc độ hợp cùng tầm nhìn sẽ làm hướng đi sai biệt. Những cây cột gần như trong suốt kia chính là để mê hoặc thị giác

Vốn tới được đây, chúng tôi có thể ra ngoài, nhưng tôi bỗng nhớ đến giới hạn của đệ thất trận. Vốn có chín tử trận hợp thành chỉnh thể hoàn chỉnh của Akebata. Chúng có khả năng đảo lộn nhận thức phương hướng và thời gian. Trong mỗi cột đá đều có một nhân trụ. Mỗi chỗ rẽ đều dĩ thiên ngược chiều kim đồng hồ, thuận thiên mà đi sẽ bảo toàn. Vì từ thuận sẽ sinh ra nghịch, đi ngược chiều kim đồng hồ là cách đi chủ yếu nhất. Còn thi thể bị phong bế bên trong cột đá đều đã được chú hóa, biến thành cương thi từ lâu. Hiện giờ, xem ra lại phải đi xuống phía dưới, chúng tôi rất có thể sẽ đụng độ đệ thất trận kia. Nó so với đười ươi lông trắng lúc nãy chắc chắn sẽ độc ác hơn nhiều.

Tôi dẫn họ đi gần một giờ. Vì không có đường thẳng, nên phải bước theo rất nhiều ngã vòng, cuối cùng tôi phát hiện, tại đoạn rẽ thứ bảy, dường như đã bị thay đổi một chút. Tôi dùng lý thuyết nguyên thủy nhất diễn ra lần nữa, nhưng vẫn không có lối ra ngoài như trước. Lòng tôi bắt đầu có những suy đoán vô cùng mông lung. Đệ thất trận kia lẽ nào đã bị cao nhân sửa đổi!

Lục tử càng đi càng nghi hoặc. Tôi đã gần như mất đi khả năng nhận đường, cậu nhìn sắc mặt của tôi cũng đoán được đại khái, liền lo lắng hỏi: “Không phải cậu nói, để cậu chơi mấy trò còn lại sao? Giờ thì thế nào?”

Tôi “mình” một lúc lâu, cũng không thể giải thích nên lời. Nhưng tôi biết nửa sau của trận này để bị hậu đại sửa lại. Sửa được Cửu Khúc Hoàng Hà trận, chỉ có thể là người thông hiểu Hà Đồ. Trừ Xuyên Hậu và các tế tư của Phùng Di nhân, tôi thật không nghĩ ra ai là người có năng lực này….

Lúc này Bạch Dực lại mở miệng: “Là Chu Văn Vương.”

Ta hung hăng nghiến răng nói: “Không sai! Là lão già khốn kiếp kia rồi, quá âm hiểm mà. Biết nếu có người đến đây chắc chắn sẽ bị rối loạn bởi cửu khúc liên hoàn này! Lão hẳn đã dung hợp mặt khác của thuật toán.”

Lục tử ờ nhẹ một tiếng như để cảm ơn lời giải thích, sau đó liền chán chường ngồi bệt ra đất.

Tôi thở dài, kéo Lục tử lên, nhìn Bạch Dực nói: “Nơi này nằm trong năng lực của anh, không phải tôi. Dẫn mọi người đến tận đây, coi như tôi đã dùng hết sức rồi.”

Bạch Dực cuối cùng cũng hơi cười lên, nhưng là cười gượng. Anh gật đầu rồi như ước lượng sơ qua chiều rộng của bức tường, tiếp theo là nhớ kỹ nó, sau đó mới nhìn tôi hỏi: “Ba trận cuối trong Cửu Khúc Hoàng Hà có đặc điểm gì?”

Tôi cau mày nhìn xung quanh nói: “Trận thứ bảy là Mê Hoặc. Nói thẳng ra là lợi dụng sự chênh lệch của thị giác. Trận thứ tám, chắc chắn là Ảo Giác, đây cũng gần giống như ảo thuật. Ví dụ như khiến người khác tưởng mình đã thoát rồi, nhưng thực tế vẫn còn đang ở trong trận, đợi lúc anh thả lỏng toàn bộ giác quan sẽ khởi động cơ quan then chốt. Trận thứ chín hẳn là Vô Giác, nó khiến cho anh hoàn toàn không nhận thấy bất cứ thứ gì đang diễn biến quanh mình. Bất quá, nếu không phải người thông hiểu cơ bản trận pháp, sẽ không có mạng để bước vào nó đâu.”

Anh gật đầu nói: “Ừhm, đi hướng này. Nếu tôi đoán không sai, ba trận cuối của Cửu Khúc Hoàng Hà vẫn như vậy, chỉ là đổi vị trí thôi.”

Tôi diễn lại ý anh: “Anh nói hiện giờ chúng ta đi nhầm hướng không phải vì Mê Hoặc trận, mà do đã rơi vào trận thứ tám, Ảo Giác?”

Anh gật đầu, sau đó thì thầm khẩu quyết, cách làm của anh thật nhanh gọn dứt khoát, vượt qua lý thuyết cơ bản của tôi, trực tiếp dựa vào Bát Quái của Chu Dịch mà định vị lại tám phương, bát quẻ. Thật không thể không công nhận Bạch Dực đã vận dụng ký ức kia tốt hơn tôi rất nhiều. Anh với nó gần như hợp làm một, còn tôi lại vô cùng đơn độc.

Lần nào chúng tôi tới cạnh thạch trụ, cũng tìm được hướng đi. Dần dần cũng tiến gần lại nơi cần đến, tôi biết chúng tôi đều muốn rời khỏi, nhưng tôi luôn mang một tình cảm phức tạp dành cho nơi này. Dù sao Xuyên Hậu và tộc dân của ông ấy, còn có Ngưu Giác, bao gồm cả Mạnh Cơ kia đều đã ở lại đây. Nghĩ đến đây lại dâng tràn cảm xúc mãnh liệt khó tả. Tôi nhìn lại tường đá lần sau cùng, thấy có rất nhiều bóng người mơ hồ đang đứng trên đó. Bọn họ lặng lẽ nhìn chúng tôi. Tôi mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng sau hết chỉ có thể vươn hai tay, mặt hướng về vách đá, đồng thời quỳ hai gối xuống, dập tay xuống đất, làm một người thuộc Phùng Di tộc thành kính lễ bái bọn họ. Quỳ thật lâu, những bóng người đó cũng dần tan biến tại tường đá tối đen. Tôi đứng lên, rút lưỡi lê cắt phăng mái tóc dài của mình, chôn lại nơi này. Tôi lặng yên thì thầm: “Tôi đem Xuyên Hậu trả lại cho các người. Ông ấy vĩnh viễn là đại tế tư của Phùng Di tộc, là Hoàng Hà thủy thần chân chính.” Sau đó tôi lại lấy một hòn đá cho vào túi áo.

Tôi quay đầu nhìn bọn họ nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Chúng tôi dựa theo hướng đi mà Bạch Dực đã định sẵn, gần như chẳng còn nhầm lẫn như trước nữa. Bỗng Lục tử xì một tiếng, tôi hỏi sao thế, cậu ta nói: “Nhìn xem! Kia có phải là balô của mình không?”

Tôi nheo mắt nhìn theo hướng cậu chỉ, có vẻ chẳng khác cái balô bị rách một lỗ của cậu ta là bao. Tôi ra vẻ nửa thật nửa giả gật đầu nói: “Nơi này sao lại có đồ hiện đại được, chắc chắn là của chúng ta rồi. Nhưng sao chúng lại ở chỗ này?”

Bạch Dực cũng lắc đầu, Lục tử hưng phấn nói: “Bảo bối của mình đều trong đó cả! Mình còn tưởng lần này phải về tay không rồi. Các cậu chờ một chút, mình đến cầm về.”

Tôi kéo cậu ta lại nói: “Cậu muốn chết à! Giờ có cơ hội ra ngoài, cậu lại muốn tham tiền bỏ mạng sao?”

Cậu ta cắn răng nhìn cái balô, càng nhìn càng không cam lòng, cuối cùng cũng gạt mạnh tay tôi ra, chạy qua đó ôm lấy. Tôi cản không kịp, cậu ta chạy mất rồi. Tôi lo lắng chờ đợi cậu ta chạm vào balô, vỗ vỗ bụi, nhìn chúng tôi cười ngốc nghếch. Chúng tôi đến thở mạnh cũng không dám chỉ có thể hạ giọng đến mức thấp nhất nói với cậu ta: “Đủ rồi đấy, mau đến đây! Cậu thật là, con mẹ nó, là một tên chết vì tiền!”

Cậu ta gật đầu, khoát tay về phía chúng tôi, nhấc chân muốn bước đến. Tôi thấy không xảy ra chuyện gì thì lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Trừng mắt nhìn, ngay khi cậu ta vừa bước chân tôi lại có cảm giác cậu ta bị kéo xuống dưới, nhưng đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Sau đó tôi lại nghe được tiếng ngã chồng lên nhau theo hiệu ứng đomino của các quân bài. Mặt tôi nghiêm lại trắng bệch, đã biết xảy ra chuyện gì rồi. Tiếp theo không biết từ đâu vọng đến tiếng rơi vỡ tung tóe. Tôi ngẩng đầu nhìn đầu rồng không biết từ lúc nào đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Một cơn lốc xoáy màu đen cũng không biết từ đâu thổi tới, lốc xoáy vào đâu, tường nơi đó đều nhanh chóng biến thành bụi đất. Mà cơn lốc này dường như chẳng hề thiên vị chúng tôi chút nào, nó khiến vách núi rơi xuống rất nhiều đá tảng. Tôi trợn trắng mắt, vội vã hét lên: “Mình quên nói! Cửu Khúc Hoàng Hà trận chỉ cần qua rồi sẽ không thể trở lại! Con bà nó! Cậu còn ở đó làm gì! Chạy mau!”

Lục tử nghe tiếng của tôi liền nhảy dựng lên, nhanh chân chạy vội về. Chúng tôi thấy mấy hòn đá phía sau cậu ta bắt đầu phát ra âm thanh lách cách rơi vỡ, còn cậu ta thì vừa chạy vừa hét lên như quỷ kêu. Nhưng tốc độ của lốc xoáy cũng không hề chậm, tôi nhìn cậu ta ôm balô chạy thật chẳng thể chịu nổi, liền mắng một tiếng nhìn Bạch Dực nói: “Tôi đến giúp cậu ta một tay, anh đừng qua đó.” Nói xong liền giở chân chạy qua. Dọc đường có vài tảng đá rơi xuống, cũng may là không trúng tôi, nếu không nhất định là đầu nở đầy hoa. Tôi chạy đến, kéo tay cậu ta mắng: “Chạy mau! Balô chẳng là gì cả. Mạng quan trọng hơn!”

Lục tử nhìn lốc xoáy đang quay cuồng, chỉ vào nó hỏi: “Kia là thứ quỷ gì thế?”

Tôi vỗ vỗ vào sau đầu cậu, tên này thật đánh chết cũng chưa hết giận. Giờ còn hỏi cái rắm ấy, lốc xoáy màu đen giống như một tuyệt đại Hắc Ám Ma Thần. Thật không biết lúc rảnh rỗi cậu ta tìm tòi nghiên cứu những gì, giờ quan trọng nhất vẫn là gom hết sức cắm đầu mà chạy mới phải.

Lúc này cơn lốc xoáy lại thổi đúng ngay nơi đặt quan tài. Đầu rồng lớn như vậy, cũng bị nó làm cho hao mòn vài phần. Lòng tôi hoảng sợ, nghĩ thầm kia rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Nhưng tình hình hiện tại không cho phép tôi suy nghĩ. Đá tảng rơi càng lúc càng lớn, lốc xoáy chỉ còn cách đầu rồng một khoảng ngắn, nó cứ liên tiếp hướng về chúng tôi. Nếu lặp lại lần nữa chắc chắn tất cả sẽ bị chôn sống. Lòng tôi chỉ duy nhất một ý niệm: Chạy. Lục tử cũng đã ý thức được sự ghê sợ của lốc xoáy, kéo tôi ngược về phía của Bạch Dực. Hai người chúng tôi như tránh lũ, trên đường không ngừng la hét bảo Bạch Dực cùng chạy.

Chúng tôi về cạnh Bạch Dực, anh đã chuẩn bị sẳn sàn dây leo lên, thấy chúng tôi liền giục nhanh lên một chút. Đá trên đầu rơi càng dày đặc, ngọn núi này sẽ rất nhanh sụp xuống. Nếu tôi đoán không sai, Hà Bá điện giờ đây cũng tránh không thoát cảnh bị chôn vùi. Bạch Dực nắm tay tôi nói: “Đi, hướng này.”

Mặt tôi trắng bệch, Bạch Dực nhận ra trong mắt tôi là sự tuyệt vọng và sợ hãi. Anh dừng lại một chút, cắn răng nói: “Đừng lo nhiều như vậy, trước chạy thoát thân quan trọng hơn!”

Nói xong liền kéo tôi chạy hướng lên. Ác quỷ thần miếu từ thời viễn cổ cách đây những mấy ngàn năm đều đã bị cơn lốc xoáy màu đen kia phá đổ, nghiền nát. Từ nay về sau không còn Hà Bá điện nữa, cũng sẽ không còn tung tích của Phùng Di nhân. Trừ ba chúng tôi ra, cả thế giới sẽ không ai biết được ngay giữa nơi cao nhất của đỉnh núi A Ni Mã Khanh này có một thần điện và một phần mộ. Mà tôi… lại không hề có chút vui sướng nào sau khi được sống sót trở về. Một phần lòng tôi đã chôn sâu theo nơi này rồi, đây cũng chính là mộ phần của tôi. Bởi tâm tôi là rõ nhất, tôi đã chết rồi. Chết trong bát khổ, lời tiên đoán của Nhạc Lan đã thành hiện thực. Giờ tôi cũng như Bạch Dực, chỉ là một quái vật không sống cũng chẳng chết.

Rất nhanh sau đó chúng tôi cũng thấy được một tia sáng. Lòng tôi điên cuồng muốn đến gần hơn nữa. Dần dần nó cũng sáng hơn, để lại phía sau là bóng tối vô biên, giống như một địa ngục đầy sợ hãi và bi thương. Tôi cầm chặt lấy tảng đá trong túi, nhìn thoáng qua đống hoang toàn đổ nát cuồng loạn lần sau cuối.

Khi thân thể của chúng tôi thật sự được ngâm trong ánh sáng, mới nhận ra rõ mặt trời không chiếu được khắp nơi. Tôi nhắm mắt lại vẫn cảm thấy được sức lực mạnh mẽ như cũ, sau đó là cái lạnh thấu xương. Loại lạnh lẽo này thật khiến cho người khác sống không bằng chết. Giờ chúng tôi đang đi từ địa ngục đến chỗ hẻo lánh không người, trong nháy mắt tất cả đều đông thành băng. Lục tử cuống quít móc thiết bị định vị GPS ra, loay hoay một lúc mới điều khiển được. Cậu ta chỉ vào sườn dốc phía dưới nói: “Nơi này, hẳn là nơi này! Đi chừng một giờ chắc sẽ đến. Cắn nhẹ môi, dù thế nào cũng đừng ngừng lại, nếu không sẽ bị đông chết thật đấy!”

Ba người chúng tôi đi thành một hàng, gần như đón gió lạnh mà leo xuống, suy nghĩ duy nhất là được tiếp tế quần áo và thức ăn.

Nhưng đi được vài ba tiếng, vẫn chẳng thấy gì như trước, chúng tôi nhìn Lục tử, cậu ta nói: “Chắc khoảng cách hơi xa một chút, đừng dừng lại, cứ đi tiếp!”

Thật ra chúng tôi đều sợ nguyên liệu bị gió tuyết vùi lấp. Như vậy chúng tôi thật xong rồi. Mấy người chúng tôi cứ vô thức đi loạng choạng trong tuyết, không biết đã té ngã bao nhiêu lần, ngay lúc gần như mất hẳn tri giác thì giữa thành trì thiên nhiên tuyết thì chúng tôi bỗng phát hiện một góc của túi nhựa màu vàng. Tôi tiện tay kéo lên, thấy các phần khác đều bị tuyết bao phủ, gọi bọn họ đến xem, Lục tử tưởng chừng khóc lên, quát: “Nhất định là nó, mau lên! Trong đó có quần áo!”

Ba người chúng tôi hấp tấp lục tung ra được vài bộ đồ và mũ khoác lên người. Qua một lúc lâu mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dần tăng lên. Sau đó chúng tôi lại tìm những vật dụng khác. Không ngờ trong đó còn có một cái bếp nhỏ và lượng lớn thức ăn. Tôi lúc khóc lúc lại cười, dù thế nào cũng không ngăn được tay mình ột vốc lớn chocolate vào miệng. Gấp đến độ cắn nhằm lưỡi cũng không thấy đau.

Tiếp theo chúng tôi thật may mắn khi tìm được một động tuyết. Sau đó đắp một bức tường đơn giản. Ở trong, bắt đầu sửa sang lại trang phục, lại nhóm lửa nấu một nồi mì thịt hầm lớn. Cả một khoảng thời gian mới cắn được miếng thịt khiến ột gã đàn ông như tôi thật giống trẻ nhỏ xấu tính đang khóc ầm lên. Tôi nhìn Lục tử một chút, cậu ta gào khóc còn lớn hơn cả tôi. Mặt Bạch Dực có đôi chút cảm thán, nhưng tôi phát hiện anh vẫn trốn tránh ánh mắt của tôi như trước, điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu. Bất quá cảm giác lớn nhất của tôi hiện giờ là đói, chuyện gì cũng không thể khiến tôi quan tâm trăn trở bằng nồi canh thịt đang được ào ào cho vào bụng. Ba người chúng tôi ăn như sói đói, đảo vài miệng đã nuốt sạch hết mì, sau đó bắt đầu thưởng thức từng miếng thịt bên trong.

Xong hết, ai nấy đều cảm thấy bụng mình dễ chịu một chút. Lục tử vốn đã trải qua việc ăn uống quá độ, giờ cậu ta đang lục lọi túi tìm vài viên Domperidone (~ Thuốc chống ói)

Ba người chúng tôi nghỉ ngơi được vài giờ, Lục tử nói không thể qua đêm tại sườn núi này được, nếu không nhiệt độ cơ thể sẽ xuống quá thấp. Thế là chúng tôi một lần nữa mặc y phục vào, lỉnh khỉnh mang vác xuống núi. Tôi phát hiện đi xuống dễ hơn lúc leo lên một chút, hẳn do địa hình thấp hơn. Nói chung, dưới sự giúp đỡ của thiết bị định vị GPS nhóm chúng tôi cuối cùng cũng gặp được những người Tạng đi hành hương đầu tiên. Bọn họ thấy hình dáng của ba chúng tôi, lúc đầu còn tưởng là cướp, sau nhìn lại thấy bọn tôi tả tơi như ăn mày mới biết là gặp rủi ro. Chẳng cần nói thêm gì nữa, họ đẩy chúng tôi lên bò giúp đưa ngay xuống núi. Đối với họ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, xoay trời chuyển núi công đức vô lượng. Tôi nằm ngã trên lưng bò đắp lên người một tấm mềm bằng lông dê dày, qua vài phút đã nhắm mắt ngủ say như chết.

Khi tôi mở mắt, thấy mình đã xuống núi rồi. Lúc này ý thức mới bắt đầu hồi phục. Tôi phát hiện người cứu chúng tôi chính là ông lão người Tạng đã không chịu cho thuê bò lần trước. Thế sự đôi lúc trêu người, ông gặp lại chúng tôi cũng giật nảy mình, nhưng không truy hỏi chúng tôi đã gặp phải chuyện gì, chỉ giữ chúng tôi lại trạm dừng, sau đó dẫn bò của mình rời khỏi. Tiếp theo chúng tôi đợi được đội thám hiểm núi A Ni Mã Khanh đến vào ngày hôm sau, thương lượng một chút rồi theo họ về lại huyện Ni Mã. Ở nơi đây chúng tôi được trị liệu cơ bản, nhưng khi các bác sĩ thấy thương thế của chúng tôi như vậy thì ai nấy đều đồng thanh muốn chúng tôi lên thành phố. Họ làm thủ tục chuyển chúng tôi đến Tây Ninh, tại đây chúng tôi được điều trị tương đối ổn thỏa. Trì độn hơn nửa tháng, cứ lần này đến lần khác kiểm tra, xét nghiệm. Trong khoảng thời gian này, Lục tử lại vô cùng bận bịu, hết vào nước muối ở tay lại tới chân. Còn tôi lại bị vây bởi trạng trái nửa tỉnh nửa mê. Trừ việc điện về nhà nói mình sơ sài là mình đi du lịch gặp nạn, bảo người nhà đừng lo lắng, lại điện báo cho trường học một tiếng, còn lại vẫn ngồi ngây người trong phòng bệnh nhìn tảng đá trong tay. Lúc này Bạch Dực gần như chẳng nói gì với tôi cả. Giờ đây, giữa hai chúng tôi đã thật vô cùng gần gũi. Là cùng một loại người, loại người không biết được rốt cuộc mình sống hay chết. Khoảng thời gian sau đó, tôi cũng không rảnh để nói, bởi đầu tôi liên tục bắt tôi phải suy ngẫm và hồi tưởng. Một lượng lớn ký ức xa lạ vây hãm khiến tôi phải chấp nhận hết mới có thể ăn uống, yêu thương, ngủ nghỉ. Vì vậy tôi bắt đầu chẳng quản ngày đêm sắp xếp lại các dữ liệu. Kia hầu như tiêu phí tất cả thời gian. Tôi ngoại trừ ăn ngủ đều điên cuồng hiệu chỉnh hồi ức. Người ngoài thấy tôi cần mẫn chăm chỉ như thế cứ tưởng tôi là một tác gia, nhưng khi cầm giấy nhìn vào, chẳng ai hiểu được tôi đang viết gì. Thế là bọn họ tự kết luận tôi là một gã điên.