Sau khi Lục Tử bỏ chạy rồi, trong phòng chỉ còn tôi và Bạch Dực. Anh ta mặc áo khoác, bước ra mở cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít liền tràn vào phòng. Tôi loay hoay chuẩn bị vài thứ, mà thực ra là cũng không biết phải mang theo cái gì, vì thế hết nhét cái này vào lại bỏ cái kia ra, chờ Bạch Dực ra rồi cùng đi. Bạch Dực quay lại nhìn tôi, bật cười: “Cậu mang theo nhiều thứ thế làm gì?”
Tôi ra sức nhét một cái cờ lê sắt to vào túi xách, ngẩng đầu đáp: “Chuẩn bị chứ làm gì, vậy chừng nào chúng ta đi kiếm người kia?”
Anh ta nhìn tôi lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, dở khóc dở cười mà nói: “Muốn gặp cũng phải chờ đến tối, chứ ban ngày ai mà thèm ra cho cậu gặp. Tôi chuẩn bị đi câu cá đây, muốn đi cùng không?”
Tôi xấu hổ bỏ cái cờ lê ra, mặc áo khoác theo Bạch Dực xuống nhà ăn. Ban ngày người qua lại rất tấp nập, nào là ngư dân giăng lưới đánh cá, nào là những sạp hàng bán đồ lưu niệm nho nhỏ tranh nhau mở cửa. Cảm giác sợ hãi thấp thỏm cũng tan đi ít nhiều nhờ vào bầu không khí náo nhiệt đầy sức sống này. Bạch Dực có vẻ cực kỳ bình tĩnh, gần như không có vẻ gì là bị chuyện đêm qua dọa, kiếm cách cuối cùng vẫn là nằm lại trên người tôi, vì theo Bạch Dực nói, nếu thực sự cuối cùng mà thất bại thì cứ cầm chắc khối ngọc mà cao chạy xa bay, dựa vào chuyện đêm qua cũng có thể thấy, chỉ cần trong tay chúng tôi có ngọc thì hắn không thể trực tiếp uy hiếp tới chúng tôi được, coi như là một cơ hội cuối cùng.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì dường như chúng tôi là hai du khách nhàn nhã đi câu cá như mọi người, thế nhưng có trời mới biết sắp tới có thể xảy ra những chuyện kinh khủng gì. Giữa đám dân làng có mấy người thắt dải xô trắng bên thắt lưng, tất cả bọn họ đều cố tình tránh mặt chúng tôi, đến nhìn còn không dám nhìn, làm như sợ bị xui vậy.
Hồ nước vẫn trong suốt hữu tình, Bạch Dực vẫn câu cá thần sầu như cũ. Nhưng tôi không có hứng quan sát, chỉ cúi đầu ra sức suy nghĩ để mong có thể tìm ra cách gì trong mớ bùi nhùi này chăng, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Tôi đột nhiên cảm thấy sự yên tĩnh lúc này mới là đáng sợ nhất, đó là một cảm giác hoàn toàn bất lực trước một thế lực vô hình, một loại phó mặc cho số trời. Thời gian trôi qua chậm khủng khiếp, mang theo một cảm giác áp lực kỳ lạ, khiến tôi càng lúc càng cảm thấy như bản thân bị đè bẹp dưới một khối sợ hãi cùng bức bí. Dạ dày tôi chẳng hiểu vì sao mà tự nhiên nhói đau, Bạch Dực thấy tôi biến sắc, vội lo lắng hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi không muốn cho anh ta thấy sự yếu đuối của mình, chỉ vì chút áp lực này mà đau dạ dày, liền cắn răng nói: “Không sao cả.”
Anh ta buông cần câu nói: “Vào trong đình ngồi đi, ngoài này gió lớn. Dù sao còn lâu mới tới tối.”
Tôi gật đầu. Mặt hồ đang phẳng lặng chợt gợn gió, mặt nước chập chờn dâng cao lên, nhưng ngư dân ở đây dường như đã quen với hiện tượng này, nên vẫn thản nhiên gỡ lưới, không thèm để ý tới sóng gió. Gió cuốn theo những hạt nước li ti từ mặt hồ hất tung lên trời, khiến không khí càng thêm ẩm ướt. Nhiều du khách đều đứng dậy thu thập đồ dùng quay về nhà trọ, tôi cùng Bạch Dực cũng thu dọn bước vào căn nhà gỗ nhỏ dùng làm chỗ cho khách nghỉ chân trước nhà trọ. Nơi này thực ra là một căn đình nhỏ, tên đặt cũng cực kỳ phong vận cổ xưa: “Chấp thủ đình”. Bên trong có quầy bán một ít đồ ăn lặt vặt. Nhìn thấy nó, tôi mới nhớ cả ngày hôm nay chưa ăn gì, thảo nào dạ dày lại đau. Bèn tới quầy bán hàng, mua một đĩa bánh bao, ăn một cái, cảm giác cả người đều ấm áp hẳn lên.
Nhưng khi tôi quay lại định hỏi Bạch Dực có muốn ăn không thì đột nhiên phát hiện, anh ta đã biến mất đi đàng nào rồi! Lòng tôi hoảng lên, lập tức dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm, lại bất thình lình nhìn thấy bóng Bạch Dực đang chạy thẳng về phía hồ, dường như đã nhìn thấy cái gì đó vậy. Tôi sốt ruột, vội buông đĩa bánh bao xuống, xốc ba lô trên lưng rồi xông ra ngoài đuổi theo.
Gió gào thét mạnh mẽ, tiếng sóng cuộn ào ạt trên hồ tạo thành một thanh âm tràn đầy cuồng nộ lẫn đe dọa. Tôi chạy dọc theo bờ sông thoai thoải, không thèm quan tâm đã đụng phải bao nhiêu người trên đường đi. Nhưng dần dần thể lực của tôi cũng cạn kiệt, đành nửa ngồi nửa đứng trên đất mà thở hồng hộc. Chờ một lúc cho lại sức, tôi gạt mồ hôi lạnh trên trán, muốn tiếp tục chạy theo thì mới nhận ra, Bạch Dực đã hoàn toàn biến mất.
Tôi nhất thời cảm thấy cả sự tồn tại của mình cũng như chao đảo bất an. Vì Bạch Dực rất hiếm, rất hiếm khi bỏ tôi lại một mình. Chỉ khi nào nhìn thấy cái gì đó cực kỳ khẩn cấp, cực kỳ nguy hiểm mới có thể khiến một người bình tĩnh như Bạch Dực phải hốt hoảng. Lúc này chỉ còn có một mình, đột nhiên sự bất an tràn lên. Tôi đứng lên, nhìn bốn phía. Chỗ này là đầu cùng của khu du ngoạn, xung quanh không có bóng khách du lịch. Ngay khi chuẩn bị quay lưng chạy về, tôi lại thấy bóng dáng Bạch Dực đứng bên cạnh tấm bia đá dưới tàng cây trong rừng, trong lòng tôi ngạc nhiên, anh ta tới đó làm gì nhỉ?
Nhưng lúc này đã tìm được anh ta, lòng tôi cũng nhẹ nhõm không ít, vội nghiêng người nhảy qua hàng rào bảo vệ tiến tới bên cạnh Bạch Dực. Cảm giác dưới chân bùn đất ướt nhơm nhớp, nên mãi một lúc sau tôi mới lép nhép lê người tới được. Bạch Dực đang đứng trước tấm bia, xoay lưng lại phía tôi, nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này, nhưng đoán rằng cuộc chạy việt dã lúc nãy của anh ta phải có lý do chính đáng, nhưng khi tôi vừa định đưa tay kéo tay Bạch Dực về phía mình, chợt từ phía sau… truyền tới một tiếng hét to của Bạch Dực?! Trong tích tắc, mồ hôi lạnh túa ra ướt đầm trán. Giọng nói phía sau là của Bạch Dực, vậy… vậy bóng lưng trước mặt tôi đây là… ai?!
Bạch Dực vẫn không ngừng gọi to sau lưng, nhưng đầu óc tôi lúc này đã mụ mị cả ra, căn bản không nghe được anh ta đang nói gì! Chỉ biết đần người ra đứng chính giữa, giữa hai người Bạch Dực! Thân ảnh đang đưa lưng về phía tôi chợt bắt đầu run lên. Tôi giật thót mình, cảm giác như có một dòng điện vừa truyền vào người mình, từ miệng hắn truyền ra một giọng nói hoàn toàn không giống chất giọng thanh lãnh của Bạch Dực. Tôi cảm thấy, như để đáp lại chất giọng đó, từ bốn phía trong rừng cây có rất nhiều thứ đang sột soạt, sột soạt bò tới. Từng bóng từng bóng đen thui lướt qua, tốc độ nhanh như ma quỷ, trước khi tôi kịp hoàn hồn thì một con khỉ nước đã nhanh như chớp lao vút từ trong bụi cây ra, nhảy xổ vào người tôi. Gần như cùng lúc đó, tôi cũng bị Bạch Dực từ phía sau lưng nhảy tới xô té lăn ra đất. Tôi bị đè dưới người anh ta, cả mặt đập xuống đất, miệng đầy bùn đất. Tôi hốt hoảng nhìn lại phía sau, đúng là Bạch Dực, đang lo lắng nhìn tôi. Tôi lập tức ngẩng lên nhìn về phía tấm bia đá, phát hiện “Bạch Dực” đứng trước đó vẫn không hề động đậy, chỉ có rất nhiều, rất nhiều nước đang tràn ra dưới chân hắn, hắn lúc này giống như một cái bình chứa đầy nước.
Bạch Dực vội kéo tôi dậy, dường như rất ái ngại cho cái mặt đầy bùn của tôi, nhưng hoàn cảnh hiện tại không phải lúc lo lắng chuyện bẩn sạch, Bạch Dực giả trước mặt chúng tôi vẫn không có động tĩnh. Vì thế Bạch Dực liền nháy mắt với tôi một cái, chúng tôi chậm rãi từ từ lùi về phía sau từng chút một, ánh mắt tôi không hề rời khỏi bóng lưng trước mặt, phát hiện từ người hắn toát ra một loại cảm giác bi ai vì xuống dốc nào đó. Từ trong rừng phát ra một tiếng hú của khỉ nước thê lương rợn cả người, khắc sâu vào màng não của tôi, tựa như tiếng rên rỉ cầu cứu cuối cùng của một linh hồn vừa đọa vào lòng nước thẳm.
Tôi run bắn lên, nắm chắc khối kiếm cách ngọc trong túi, thấp giọng hỏi Bạch Dực: “Sao anh bảo ban ngày hắn không ra được kia mà!”
Bạch Dực rõ ràng cũng rất ngạc nhiên, anh ta đã đánh mất vẻ bình thản thường ngày, giọng nói cũng hơi run lên: “Người này thực sự điên rồi, hắn căn bản là không muốn sống nữa mà, muốn xuất hiện ban ngày một lần là tiêu hao biết bao nhiêu nguyên khí chứ!”
Từ kẻ nọ thoát ra một tiếng thở dài, như thể đã biết ván cược cuối cùng của mình cũng đã thất bại rồi vậy. Nhưng hắn quả thực quá nguy hiểm, nói như Bạch Dực thì khác nào hắn đã chuẩn bị tinh thần cùng chúng tôi đồng quy vu tận? Loại quỷ cực đoan tới mức này tôi cũng mới thấy lần đầu. Nếu hắn là con người thì cũng là một kẻ cảm tử! Tôi e dè nói: “Lão Bạch, anh cho rằng chúng ta có bao nhiêu phần trăm có thể thoát ra ngoài an toàn?” Tôi không phải không sợ, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này lại cảm thấy điềm tĩnh đến thế. Dường như càng nguy hiểm, con người càng bình tĩnh hơn thì phải? Hay là… đây chính là cảm giác chờ chết…?
Bạch Dực chỉ im lặng chốc lát, sau đó thở dài, làm như đã quyết định xong một điều vô cùng khó khăn vậy. Anh ta gật đầu, nói: “Thứ này đã không còn bao nhiêu năng lực của ngày trước nữa, có lẽ toàn bộ nguyên hồn của hắn vốn là bám trên thân kiếm, cổ kiếm bây giờ không được toàn vẹn, cho nên chỉ bằng chút oán khí hiện nay của hắn cũng không đủ để duy trì sức mạnh.” Nói xong, anh ta không lùi lại nữa mà ngược lại, quyết định kéo tay tôi tiến về phía trước. Tôi vẫn rất sợ, chỉ để mặc cho Bạch Dực kéo cả người mình tới.
Con quỷ vẫn đứng đưa lưng về phía chúng tôi, nhưng dường như hắn đang kiêng kị cái gì, vì hai bờ vai càng run dữ dội hơn. Trong lòng tôi có hơi lo lắng, nhưng vẫn để ý chặt bọn khỉ nước lẩn lút xung quanh. Con quỷ này dường như không thể tấn công chúng tôi trực tiếp, cho nên mối đe dọa lớn nhất chính là lũ khỉ nước đang chực chờ xông lên này.
Thế nhưng điều không ngờ nhất là, lũ khỉ nước vừa nhìn thấy con quỷ kia thất thế là từng bước từng bước, bộ dạng vô cùng nôn nóng, nhe nanh múa vuốt tìm cách xiết chặt vòng vây xung quanh hắn, rống từng hồi tức giận. Thanh âm của chúng chói tai tới mức tôi phải nổi hết da gà. Thấy cảnh đó, tôi ngạc nhiên nên kéo tay Bạch Dực hỏi: “Lũ khỉ nước này không phải thuộc hạ của hắn sao? Sao lại có cảm giác như chúng có thâm thù đại hận với hắn vậy?”
Bạch Dực lạnh lùng nhìn xung quanh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Anh ta nói: “Đương nhiên là thâm thù đại hận rồi, đám khỉ nước này kỳ thực chỉ hận không thể cắn chết người này ngay lập tức mà thôi, hắn hại những linh hồn bị chết đuối không được siêu sinh, vĩnh viễn phải ở lại làm khỉ nước bảo vệ cái hồ này cho hắn. Nói theo cách của người phàm trần chúng ta là chế độ độc tài, quan ép dân làm phản đó mà.”
Tôi không hề quan tâm tới cuộc khởi nghĩa nông dân của đám quỷ này, lúc này mạng sống là quan trọng nhất, vì thế bèn nói với Bạch Dực: “Nhân cơ hội chúng nội chiến với nhau, chúng ta chạy mau!”
Nhưng Bạch Dực làm như không nghe thấy, chỉ kéo tôi tới sát bên người, sau đó quay sang nói với con quỷ kia: “Hiện tại, nếu ngươi muốn an toàn thoát hiểm chỉ có cách là lấy lại khối kiếm cách ngọc này mà thôi, đúng không?”
Nam quỷ nghiêng người gật đầu, cho dù bị nhiều khỉ nước vây quanh như vậy mà trông hắn vẫn không có vẻ hốt hoảng nhiều cho lắm, ngược lại có một loại khí phách thấy chết không sờn, khiến tôi không khỏi cảm thấy kính phục vị Quỷ Vương này.
Nhưng vừa nghĩ thế thì một con khỉ nước đã nhảy xổ ra, liều mạng xông tới định cắn hắn. Con quỷ phản ứng cực nhanh, lách mình một cái tránh sang một bên, sau đó ánh đao trên tay hắn lướt qua, con khỉ nước liều lĩnh đã bị hắn chém đứt đầu. Cái đầu vẫn còn nguyên vẻ hung dữ, cái miệng há hốc như muốn rống lên, nhưng tiếng rống đã bị tắc nửa chừng trong cổ họng chỉ còn phát ra một tiếng “hộc” đau đớn, sau đó nó rất nhanh biến thành một bãi nước đen ngòm, đồng thời cả người con khỉ nước cũng tan chảy, chỉ còn một ít nước loang trên đất.
Đám khỉ nước xung quanh nhìn thấy đồng loại chết thảm, đều kêu gào thảm thiết, nhưng không có con nào dám xông lên nữa. Mặc dù tôi phải nói rằng, tuy Quỷ Vương này võ công rất cao, chỉ một cái vung tay đã lấy đầu một con khỉ nước, nhưng nếu cả đám cùng xông lên thì mặc kệ hắn có là Độc Cô Cầu Bại đi nữa cũng chỉ có thể bị xé thành từng mảnh mà thôi.
Bạch Dực chỉ liếc nhìn đám nước một cái, không hề tỏ ra sợ hãi giống tôi, trong mắt kiên định thêm vài phần, như thể những phán đoán trước đây của anh ta nay đã được xác thực vậy. Bạch Dực trấn tĩnh quay lại kẻ kia nói: “Đã như vậy, cả hai bên chúng ta đều là tiến thoái lưỡng nan, chúng ta trả thứ kia lại cho ngươi, nhưng ngươi phải thả chúng ta đi, đối với chúng ta mà nói thứ kia bất quá chỉ là một cục đá mà thôi.”
Tôi thật không ngờ Bạch Dực dám ra điều kiện một cách thẳng thừng như vậy, nhưng hiển nhiên nam quỷ có vẻ rất cân nhắc những lời này, hắn cúi đầu suy tư một chút rồi lên tiếng, giọng nói của hắn còn rất trẻ, nhưng ngữ điệu cực kỳ cổ quái, nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này thì chắc tôi đã phá lên cười, nhưng lúc này, từng lời từng chữ của hắn đều quyết định vận mạng của chúng tôi.
Thế nhưng điều kỳ quái nhất là tiếng nói của hắn dường như phát ra từ tấm bia đá, chứ không phải từ chính cái bóng của hắn, hắn lạnh lùng nói: “Trả thần vật cho min.[1]”
Tôi nghe như hắn đang diễn tuồng, nhưng cũng may là còn hiểu được, nếu hắn mở miệng, tức là còn cơ hội thương lượng với nhau. Vì thế tôi cũng tiếp lời: “Thần vật mà ngươi nhắc tới phải chăng chính là khối kiếm cách bằng ngọc trên thân Câu Nguyệt cổ kiếm?”
Hắn gật đầu, từ từ xoay người lại, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hắn đã không còn mang dáng dấp Bạch Dực nữa, mà là mặc một thân trường bào trắng toát, bên hông thắt đai lưng theo kiểu người cổ đại. Trên đầu hắn đội lễ quan phục sức kiểu thời Xuân Thu, hai sợi tua thả hai bên, cột lại dưới cổ. Gương mặt hắn có thể nói là còn rất trẻ, dường như còn nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng tại thời cổ đại có lẽ đã qua tuổi nhược quán[2], chỉ có điều trên gương mặt trẻ trung là vậy mà lại mang theo một vẻ tang thương không thể hiểu nổi. Tay phải hắn cầm một thanh kiếm mục nát hoen gỉ như đồng nát, thực sự không dám tin đó chính là thanh kiếm đã chém đứt đầu con khỉ nước lúc nãy. Hắn lạnh lùng nhìn chúng tôi, nhưng khi nhìn sang Bạch Dực, đột nhiên cả người hơi sững lại, rõ ràng là giật mình. Nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thản ngạo nghễ trong mắt.
Cơ thể hắn vẫn tiếp tục rĩ nước, đất xung quanh đã bị hắn làm cho ướt sũng. Bạch Dực lạnh nhạt nói với hắn: “Ngươi chính là con trai út của Phù Sai, Ngô Cô Miệt phải không.”
Tôi vừa nghe lập tức sững sờ, đứng trước mặt tôi đây chính là đứa con cuối cùng của Ngô vương Phù Sai từ mấy ngàn năm trước ư? Như vậy, hắn chính là vương tử của Ngô quốc rồi?
Hồn ma nghe thấy có người gọi đúng tên của mình bèn hơi run lên, nhưng dù vậy thì hắn vẫn đĩnh đạc mà đứng yên, trong tay nắm chặt thanh Câu Nguyệt cổ kiếm đã loang lổ. Hắn nhìn chúng tôi, trong mắt ẩn ẩn hoài niệm, bắt đầu lên tiếng kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện có từ thời Ngô quốc.
Ngô vương lúc đó điên đảo vì Tây Thi, tin tưởng gian thần mà tước hết mọi quyền hành của Ngũ Tử Tư. Còn hắn tuy là vương tử của Ngô vương, nhưng lại không phải là trưởng tử, không có bao nhiêu quyền hành, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn vị thầy học đáng kính của mình là Ngũ Tử Tư bị tước hết binh quyền, sau đó lại bị bức tử, thi thể cũng bị quấn vào chiếu đem vứt xuống sông. Hắn lúc đó không quyền không thế, tuy muốn cứu thầy, nhưng cũng không có cách nào lay chuyển nổi quyền lực của đám gian thần, không có cách nào cảnh tỉnh được phụ vương đã bị tửu sắc làm mờ mắt.
Hắn nghĩ tới những lời cuối cùng của Ngũ Tử Tư, rằng ông còn thì Ngô quốc còn, ông mất thì Ngô quốc vong, lại nhìn quê hương lay lắt như ngọn đèn trước gió, vận mệnh quốc gia sắp mất, vì vậy vừa mang tang thầy, vừa sắp mất nước, hai chấn động nặng nề đối với vị vương tử trẻ tuổi của nhà họ Ngô————-rốt cuộc, hắn đã mang theo hi vọng cuối cùng, Câu Nguyệt cổ kiếm mà nhảy xuống sông tự vận. Hắn mong muốn có thể bảo vệ được thanh kiếm này dưới hồ, bảo vệ trụ cột cuối cùng của quốc gi, dùng thần binh lợi khí giữ lấy mong ước cuối cùng, lưu lại ranh giới thiên lý mà các bậc tiền nhân đã dày công chiếm giữ.
Hàng trăm hàng ngàn năm sau đó, hắn vẫn một mình thủ giữ một khoảng hồ mênh mông, giữ kiếm, đó đã trở thành ký thác cuối cùng của linh hồn hắn. Dần dần, linh hồn hắn và kiếm đã hòa thành một thể, mà tất cả những oan hồn chết đuối trên sông, vì oán khí thiên cổ không tán tích tụ trong kiếm mà đều không thể siêu sinh, vĩnh viễn hóa thành khỉ nước làm con rối cho hắn điều khiển. Khỉ nước có được linh khí từ kiếm, có thể theo thủy triều mà lên bờ. Hắn dùng lũ khỉ nước này để bảo vệ cho giang san Ngô quốc đã sớm tan thành mây khói từ lâu. Trong mắt hắn, đất này vẫn là đất Ngô, mà hắn, vẫn là vương tử của nó. Chỉ bất quá, sự bi ai của hắn bị thời gian làm éo mó, đã sớm biến thành oán khí. Mà oán khí cũng trở thành bức tường bảo vệ cuối cùng cho bảo kiếm, bất kỳ ai thấy được, hay cầm được bảo kiếm trong tay đều bị vị vương tử lãnh khốc này kéo xuống hồ chết chìm, lại tiếp tục hóa thành khỉ nước, bảo vệ cho thanh kiếm.
Tôi cảm thấy có chút bi ai đối với hắn, nhưng vẫn không thể không đề phòng, bởi vì sự tàn khốc của hắn không khỏi làm tôi lạnh cả xương sống. Chỉ bởi vì một thanh kiếm hoen gỉ, hắn đã giết không biết bao nhiêu người từng tiếp xúc với kiếm, ngay cả đứa bé vừa qua đời không bao lâu kia. Tôi kéo tay Bạch Dực từ từ lùi lại phía sau, tìm một vị trí dễ bỏ chạy nhất. Nhưng giọng nói cũng bất giác mà ôn hòa hơn nhiều, tôi nói với hắn: “Nếu ngươi muốn bảo vệ cổ kiếm, ta có thể dùng chính mạng mình ra đảm bảo sẽ không bao giờ để lộ tin tức kiếm đang ở đây đâu. Thứ đó vĩnh viễn là của ngươi.”
Vừa nói tôi vừa nhìn Bạch Dực, thấy anh ta gật đầu. Bạch Dực cũng quay sang nói với vương tử: “Thứ kia là của ngươi, ta dám dùng linh hồn mình mà đảm bảo. Ngươi cứ tiếp tục bảo vệ quốc gia của riêng ngươi, hoàn thành mộng anh hùng đi.”
Quỷ vương tử nghe thấy Bạch Dực đảm bảo, lúc này mới gật đầu, chìa lòng bàn tay ra, có vẻ như muốn cùng chúng ta đạt thành khế ước. Trong lòng tôi không khỏi có chút ấm ức, vì sao lời của Bạch Dực thì lại đáng tin như thế, mà lời tôi nói lại không có kí lô nào là sao?!
Bạch Dực lấy khối kiếm cách ngọc từ tay tôi, hướng về phía người kia mà ném sang, lần này là ném thật. Tôi nhìn theo khối ngọc bay một đường vòng cung, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay người kia. Hắn vừa nắm được nó trong tay, lũ khỉ nước xung quanh liền như nhìn thấy cái gì đó cực kỳ kinh khủng mà nhốn nháo bỏ chạy hết vào trong hồ, vừa chạy vừa nhìn theo chúng tôi rống lên đầy oán hận. Nhưng không có con nào dám can đảm ở lại. Ngô Cô Miệt vẫn chăm chú cầm khối ngọc trong tay, nhìn theo đám khỉ nước đang hốt hoảng bỏ chạy, dần dần trên gương mặt tái nhợt của hắn chảy xuống một dòng nước mắt, run rẩy lên tiếng: “Ta chỉ muốn trở thành một anh hùng giống như các tổ phụ, bắn rơi thiên hạ, bá nghiệp ngàn thu. Nhưng mà nay, chỉ còn là một oan hồn, ta đã chờ ở đây quá lâu rồi… cũng mệt mỏi quá rồi, cuối cùng, vẫn không sao trở thành một anh hùng được. Thế nhưng ta không thể buông tay, đã không còn buông tay được nữa. Chúng nó chỉ có thể cùng ta bảo vệ cái hồ này, cho dù phải mang theo oán hận nặng nề tới mức nào đi nữa, ta vẫn phải tiếp tục trấn thủ ở đây! Thanh kiếm này, ta sẽ không để cho nó xuất hiện lần thứ hai trên đời này nữa!”
Nói xong gương mặt của hắn bắt đầu biến đổi, gương mặt vốn thanh tú đột nhiên trũng xuống, dần dần tan chảy hết chỉ để lộ bộ xương vàng ệch bên trong, tóc cũng biến từ màu đen sáng thành khô vàng như cỏ cháy, từ người hắn tràn ra một mùi xác chết rất khó ngửi, cuộn lại với nhau thành một lớp sương mù đen đặc bao quanh người. Nhưng ánh mắt của Ngô Cô Miệt vẫn cao ngạo điềm tĩnh như cũ, hắn nắm chắc thanh kiếm trong tay, nhìn chúng tôi chăm chú như thể nhắc cho chúng tôi nhớ về lời hẹn ước. Dần dần bàn tay nắm thanh kiếm cũng hóa thành một lớp xương khô. Bảo kiếm thoát khỏi tay, rơi xuống nền đất ẩm.
Bạch Dực nhìn hắn bằng một cái nhìn phức tạp, cuối cùng, mở miệng nói: “Thanh kiếm này vĩnh viễn thuộc về ngươi, sẽ không ai trong chúng ta lấy nó đi đâu, bởi vì thời này không còn cần anh hùng nữa.”
Cuối cùng, vị vương tử Ngô quốc chỉ còn là một bộ xương khô được bọc trong y phục. Lời hứa cuối cùng của hắn là sẽ không tìm tới chúng tôi nữa. Tôi nghi ngờ nhìn sang Bạch Dực, nhưng chỉ thấy anh ta gật đầu: “Hắn cho dù đã chết thì vẫn là một vị vương tử, đồng thời, còn là một anh hùng rất cố chấp với lý tưởng của mình.”
Đúng là như thế, cho dù đã biến thành quỷ, hắn vẫn mang theo một bản tính cao ngạo trời sinh. Ta không hiểu sự ngạo mạn này là vì cái gì, nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng chỉ còn là một làn khói xanh, để lại bảo kiếm xác xơ nằm chỏng chơ trên đất. Nhưng chúng tôi vẫn phải tuân thủ theo đúng lời hứa với hắn, nếu không chẳng biết lúc nào sẽ bị hắn kéo chân chết đuối, biến thành khỉ nước vĩnh viễn không thể siêu sinh nữa.
Bạch Dực bước sang, cầm lấy cả bảo kiếm lẫn kiếm cách, dùng sức ném mạnh nó vào hồ, kiếm rơi vào trong hồ, vang lên một tiếng rung kỳ lạ rồi từ từ chìm vào lòng nước. Tôi không biết liệu có ngày nào nó còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa hay không, nhưng chí ít nó còn có một người vì nó mà không quản ngày đêm thủ hộ. Vì bảo kiếm, linh hồn cô độc đáng thương đó sẽ không biết còn muốn thủ hồ đến bao giờ. Hay cũng có thể, từ đầu kiếm đã không cần có người bảo vệ, vì với kiếm mà nói, thế giới này có biến hóa ra sao căn bản cũng không có gì quan trọng.
Tôi ngơ ngẩn nhìn mặt hồ hồi lâu, thình lình bị Bạch Dực gõ lên đầu một cái. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nghe anh ta tức giận mắng: “Thấy bóng người là lập tức chạy bổ sang, bảo cậu ngốc, chi bằng bảo cậu không có đầu óc còn đúng hơn!”
Tôi vuốt vuốt chỗ bị cốc, nhìn dáng vẻ tức giận của Bạch Dực, hóa ra chỉ là vì chuyện này. Tôi lườm anh ta một cái nói: “Đương nhiên phải đuổi theo chứ, lỡ như anh xảy ra chuyện gì thì chẳng lẽ tôi phải một mình gánh chịu sao!”
Khóe mắt Bạch Dực hơi giật giật, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, muốn một kẻ mặt đơ như anh ta nổi giận cũng cần phải có tài năng lớn. Tôi tiếp tục nói: “Mà lẽ nào thấy bóng dáng của tôi anh lại không chạy theo sao?”
Nghe thấy tôi nói thế, Bạch Dực tự nhiên nghẹn lời. Tôi đột ngột nhớ ra, vội vàng nói với Bạch Dực: “Chết bà, tôi bỏ lại đĩa bánh bao mua hơn mười tệ ở chỗ đình rồi! Tôi còn chưa kịp ăn mấy cái mà!!!”
Nói xong lập tức kéo Bạch Dực chạy về, trong lòng chỉ nghĩ đến bánh bao nên chỉ nghe loáng thoáng Bạch Dực nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi không buông tay, cậu sao có thể chạy thoát khỏi tôi chứ!”
Tôi quay lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh ta mà nhăn nhó nói: “Ừ thì tôi chạy không thoát, nhưng nếu bánh bao của tôi mà mất là anh đền cho tôi đấy, chạy nhanh lên!” Bạch Dực bị tôi lôi theo đột nhiên trở tay cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng bật cười, tăng tốc độ kéo tôi cùng chạy về phía căn đình ban nãy.
Thủ hồ – Hoàn
[1] Ở đây nguyên tác là “ngô”, là cách xưng hô của giới quý tộc thời xưa tại Trung Quốc, Lục Mịnh cố tình thay bằng “min”, là cách xưng hô cổ của người Việt. (Truyện Kiều có câu “Thôi thôi cướp sống chồng min đi rồi” của Hoạn Thư)
[2] Tức khoảng 20 tuổi. Ngày xưa còn tính cả tuổi ta, cho nên 20 tuổi ngày xưa chỉ chừng 18, 19 bây giờ.