- Thôi, ngươi khăng khăng muốn vào Giảng võ đường, ta cũng không ngăn được. Liêu Đông Kỷ Cửu Lang đúng không, tới bên này đăng ký, báo tên nha môn, nguyên quán nơi nào, tên họ cha mẹ…
Điển lại sờ sờ hai phiến ria mép, lắc đầu ngồi trở lại bàn.
Trong thành Thiên Kinh, ngọa hổ tàng long.
Có rất nhiều người trẻ tuổi khí thịnh.
Nếu chỉ bằng một bầu nhiệt huyết, không có bản lĩnh thực sự, sớm hay muộn cũng sẽ vấp phải trắc trở.
Buông bút lông cừu xuống, điển lại lấy ra một khối mộc bài, mặt trước có khắc chữ “Võ”, y chỉ đường nói:
- Cầm lệnh bài này rồi ra bên ngoài viện bên kia đi, tìm Ngụy giáo đầu bảo hắn ước lượng cốt tướng cho ngươi, nếu ngươi thông qua cửa này mới được tính là vào Giảng võ đường, có tư cách tham gia võ cử.
Kỷ Uyên chắp tay nói lời cảm tạ.
Kiểm tra ba đời, ghi chép hồ sơ, đây là lưu trình tất yếu của thi công chức.
Khi ngang qua luyện võ trường, hắn nhìn lướt qua những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Mỗi người đều đang khí huyết tràn đầy, quyền cước hữu lực, trình độ ngoại luyện đại thành.
Đặt ở Bắc Trấn Phủ ti xứng đáng nhận được một câu thiếu niên anh tài.
Nhưng ở Giảng võ đường thì khó khăn lắm mới tính là đủ tiêu chuẩn.
“Đây hẳn chính là những lời điển lại đã nói, là đám kém cỏi nhất. So với giai tầng quan lại quý tộc lắm tài nguyên, lắm quan hệ, con cháu quan quân chỉ có võ công gia truyền ắt kém hơn một bậc.”
Kỷ Uyên suy nghĩ trong lòng, không biết con cái dòng dõi tướng quân nổi bật nhất trong thành Thiên Kinh kia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Phục khí nhất cảnh đại thành, thậm chí đả thông khí mạch?
Hắn chỉ muốn kiếm cái công danh võ cử nhân để áp đảo tên Bách hộ họ Lâm.
Còn về đoạt giải nhất cuộc thi, giành lấy vị trí đầu bảng 36 phường Thiên Kinh?
Đây là đua đòi mơ mộng viển vông.
Vừa suy nghĩ, Kỷ Uyên vừa đi vào ngoại viện.
Hắn nhìn thấy bảy tám bóng người từng người đứng ở một khoảng đất trống, toàn là thiếu niên lang chưa tới hai mươi tuổi.
Đối với những người bình thường mà nói, qua ba mươi tuổi mà nội luyện không thành, không khóa được khí huyết, võ đạo rất khó có thể tiến cảnh.
Cho nên, muốn vào Giảng võ đường cũng yêu cầu tuổi tác.
Quá hai lăm tuổi thì không thể trúng cử.
- Bắc Trấn Phủ ti, sao cũng tới thi võ cử?
- Một đề kỵ không cấp không phẩm, cũng không phải bách hộ, thiên hộ, sao có thể so được với công danh võ cử nhân…
- Cũng phải, có điều mười hai phường ở ngoại thành, mỗi năm cạnh tranh càng thêm kịch liệt, thật sự khó xuất đầu.
- …
Kỷ Uyên một thân vân ưng bào trông thực sự chói mắt, mới vừa đi vào ngoại viện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Hắn cũng không để ý phỏng đoán và đánh giá của người khác, thần sắc thong dong, tiến lại gần.
- Lại tới một người, giao lệnh bài ra, sau đó dựa theo thứ tự ước lượng cốt tướng.
Vị Ngụy giáo đầu lớn lên uy nghiêm, mũi thẳng miệng vuông, râu quai nón. Thân cao chín thước, cao lớn vạm vỡ, có cảm giác cường tráng uy nghi.
Kỷ Uyên đưa ra khối mộc bài, đứng ở trong đội ngũ, chờ đợi khảo hạch.
Hắn rất có tự tin, với mệnh số màu trắng [cương cân thiết cốt], màu sắc đạo uẩn cơ hồ có một vệt ánh sáng xanh.
Hơn nữa có thêm [long tinh hổ mãnh], chắc chắn không đến nỗi bị đánh giá kém.
- Có lẽ các ngươi cũng đã biết, từ ba ngàn năm trước, bách gia tôn võ, đỉnh cao này lần lượt được các bậc tiên hiền cất cao, trở thành phương pháp đồng tu của Huyền châu vạn tộc!
Ngụy giáo đầu giọng như sấm, trung khí mười phần.
Ông ta quét mắt nhìn một vòng, phàm là bị ánh mắt của ông xẹt qua thì sẽ có cảm giác như bị điện quang đánh trúng, lông tơ cả người dựng đứng.
Những con cháu tướng môn xuất thân bất phàm kia lập tức thu lại vẻ ngả ngớn, trở nên nghiêm túc.
“Đây là ra oai phủ đầu.”
Kỷ Uyên trong lòng hiểu rõ, tiếp tục lắng nghe.
- Thành tựu trong võ đạo phụ thuộc vào cơ hội, tâm chí, cần cù… Nhưng mấy điều kiện đó không thể phán đoán một cách đơn giản.
- Cho nên Giảng võ đường tuân theo đại tông sư Nguyên Thiên Cương từ 1800 năm trước, thi hành phương pháp xưng xương, tuyển chọn nhân tài.
Ngụy giáo đầu đi đến giữa khoảng đất trống, chỉ thấy năm cột trụ đồng dày nặng khác nhau lập thành một hàng.
- Như thế nào là xưng cốt pháp? Tên đầy đủ của nó là ‘xưng cốt đoán mệnh’.
- Lúc ấy, Nguyên Thiên Cương bước lên cái ghế tuyệt đỉnh thiên hạ cho rằng, bên ngoài con người là vẻ bề ngoài; bên trong con người là cốt tướng.
- Bề ngoài có thể nhìn khí sắc, đo cát hung, bên trong có thể đoán thiên tư, xem thiên chất.
- Tiêu chuẩn thấp nhất của Giảng võ đường chính là võ cốt trung hạ. Nếu ngay cả trình độ này cũng không đạt được, dù ngày đêm khổ luyện, nếu không có cơ duyên, suốt đời khó đạt được thành tựu, không đột phá được nhị cảnh thông mạch.
Ngụy giáo đầu chỉ năm cột trụ đồng, giải thích.
- Cái gọi là xưng xương, chính là đánh giá từ phương diện khí lực, khí huyết, tiến hành gộp lại, từ đó biết được những ưu khuyết của gân cốt.
Bỗng nhiên, có người tò mò hỏi:
- Giáo đầu, phương pháp xưng cốt ta đã biết, nhưng ‘đoán mệnh pháp’ thì giải thích thế nào?
Ngụy giáo đầu vẫn chưa quát lớn, chỉ lắc đầu nói:
- Võ cốt có cao thấp, mệnh số đương nhiên cũng có nặng nhẹ. Nguyên Thiên Cương từng nói, mệnh của người càng nhẹ, số phận càng mỏng.
- Hai lượng hai là mệnh lao lực, mỗi khi gặp chuyện khó khăn trùng điệp, thân lạnh cốt lạnh khổ lẻ loi. Sáu lượng hai là mệnh Thanh Vân, là khanh tướng áo tím đai vàng, vinh hoa phú quý đều có…
- Nghe nói mệnh số nặng nhất là bảy lượng hai, trời sinh là Thánh Nhân, mệnh cách hiếm có, tích thiện mười đời. Đương nhiên, mấy cái đó đều là đạo lý huyền môn, không thể đếm xuể.
- Nguyên Thiên Cương đi nghiên cứu cả đời, cuối cùng vẫn chưa hiểu rõ mệnh số con người sửa thế nào, mệnh cách con người tạo thế nào, mệnh bàn con người thành ra sao, đều là công dã tràng cả.
Lời này của Ngụy giáo đầu làm Kỷ Uyên ánh mắt lập loè, như suy tư gì đó.
Hắn yên lặng ghi nhớ cái tên thứ hai vào trong lòng: Nguyên Thiên Cương.